Bỗng nhiên, một thiên tài của Bách Thiên Minh đứng dậy, hai con ngươi tinh mang bắn ra bốn phía, mang theo chiến ý kinh người, thẳng bức Sở Mộ:
- Ta gọi Nam Trấn, là người thứ hai sau Minh chủ, cũng tu kiếm, đặc biệt tới lãnh giáo kiếm pháp của Sở thiên kiêu.
Người thứ hai sau Minh chủ, nói cách khác, Nam Trấn này là đệ tam cao thủ của Bách Thiên Minh, đệ nhất cao thủ tự nhiên là Lệ Thu Bạch.
Nam Trấn khiêu chiến, những người khác không cảm thấy ngoài ý muốn, cũng không có ý tứ ngăn trở, ngược lại cười tủm tỉm xem kịch vui, bất quá cũng không phải cố ý, mà là muốn biết kiếm pháp của Sở Mộ như thế nào.
- Tốt.
Sở Mộ không cự tuyệt, quyền chỉ là trợ hứng, cũng thuận tiện nhìn kiếm pháp của đệ tam cao thủ Bách Thiên Minh như thế nào.
Chợt, Sở Mộ lấy một chiếc đũa làm kiếm, một kiếm đâm về Nam Trấn.
Nam Trấn cũng nhanh chóng lấy một chiếc đũa phản kích.
Không có đao thật thương thật đối kháng, mà là dùng chiếc đũa làm kiếm giao thủ.
Kỳ thật nhiều khi, đối với Kiếm Tu như Sở Mộ Nam Trấn mà nói, một chiếc đũa cũng có thể giết người.
Song phương giao thủ, lại không có dùng lực lượng khác, chỉ đơn thuần so đấu kiếm pháp, như thế, lực sát thương sẽ không lớn, hơn nữa không phải kiếm thật, lực sát thương tiến thêm một bước suy yếu.
Vị trí của Sở Mộ cách Nam Trấn hơi xa, coi như hai người kiệt lực đưa chiếc đũa ra, cũng không cách nào tiếp xúc, nhưng giờ khắc này, song phương thi triển kiếm pháp, chỉ thấy kiếm ảnh trùng trùng điệp điệp, không ngừng va chạm, tìm kiếm chỗ sơ hở trong kiếm pháp của đối phương, từ đó đánh bại đối thủ.
Nam Trấn với tư cách đệ tam cao thủ của Bách Thiên Minh, tu vi của hắn là Tuyệt Thế cảnh Ngũ luyện, thực lực đạt đến Cực Thánh Tôn bình thường, một khi bạo phát ra, lầu gỗ này sẽ bị dỡ xuống, mà tạo nghệ kiếm pháp của hắn cũng có chút tinh thâm, dưới giao phong, Sở Mộ có thể cảm giác được, là cảnh giới kiếm pháp Địa Cảnh.
Trong Kiếm Thành ở Úy Lam Giới Vực, người cảnh giới kiếm pháp đạt tới Địa Cảnh rất ít, nhưng Úy Lam Giới Vực dù sao chỉ là một giới vực cấp thấp mà thôi, thiên tài như Nam Trấn, xuất thân từ giới vực cao đẳng, trời sinh càng có ưu thế.
Mấy lần giao thủ, Sở Mộ có thể khẳng định, cảnh giới kiếm pháp của Nam Trấn không có giấu diếm, đích thật là Địa Cảnh Trung giai đỉnh phong, có lẽ đã lắng đọng rất lâu, một khi đạt được cơ hội, liền có thể đột phá, đạt tới Địa Cảnh cao giai.
Về phần Sở Mộ, cảnh giới kiếm pháp của hắn đạt đến Thiên Cảnh, cho dù còn không có chính thức đạt tới Thiên Cảnh sơ giai, nhưng hơn đối phương rất nhiều rất nhiều.
Cảnh giới kiếm pháp Thiên Cảnh muốn tăng lên, rất khó khăn quá khó khăn, đến nay mới thôi, Sở Mộ cũng chỉ tăng lên một tia không có ý nghĩa, dù sao đến bây giờ, hắn còn chưa từng gặp được Kiếm Tu có thể ở cảnh giới kiếm pháp ngang hắn, coi như là Kiếm Thành thành chủ ở Úy Lam Giới Vực, Kiếm Tu Đại Đế cảnh kia cũng như thế.
Thiếu khuyết áp lực, khó có thể tiến bộ, một điểm nữa, Sở Mộ cũng không có gặp được kỳ ngộ có thể trợ giúp hắn tìm hiểu cảnh giới kiếm pháp, chỉ có thể dựa vào cố gắng của mình, từng chút tìm hiểu, không ngừng tiến bộ.
Giao thủ với Nam Trấn, Sở Mộ căn bản không có vận dụng toàn bộ cảnh giới kiếm pháp, bởi vì không cần, thậm chí, hắn chỉ khống chế ở Địa Cảnh Trung giai, cùng Nam Trấn không sai biệt lắm, nhưng mà, dưới cảnh giới kiếm pháp đồng dạng, Sở Mộ vẫn hơn Nam Trấn không ít.
Bởi vì cảnh giới kiếm pháp chân thật của Sở Mộ đạt đến Thiên Cảnh, Thiên Cảnh cùng Địa Cảnh, chênh lệch tựu như rãnh trời, như Đại Đế cảnh cùng Chúa Tể cảnh vậy.
Thần sắc của Nam Trấn nghiêm túc và trang trọng, không ngừng ra tay, các loại kiếm pháp biến ảo, lại thủy chung không cách nào công phá phòng ngự của Sở Mộ, chỉ thấy Sở Mộ từ đầu tới đuôi, đều không có thi triển ra kiếm pháp kỳ lạ gì, đến đến đi đi cũng chỉ mấy kiếm như vậy, thậm chí có thể nhìn ra được, chỉ là kiếm pháp cơ bản mà thôi, cho dù như thế, lại ngăn cản thế tiến công hắn.
Không chỉ Nam Trấn cực kỳ khiếp sợ, đám thiên tài khác cũng khiếp sợ không thôi, thần sắc của Lệ Thu Bạch không thay đổi, nhưng nội tâm lại như dời sông lấp biển.
Hắn đã đánh giá Sở Mộ rất cao rồi, không nghĩ tới, so với hắn tưởng tượng còn muốn vượt qua.
Nhìn ra được, Nam Trấn là hoàn toàn lấy ra tạo nghệ kiếm pháp của mình, toàn lực ra tay, nhưng đối phương lại hời hợt chống cự, gặp chiêu phá chiêu, mỗi một kiếm thoạt nhìn đều rõ ràng như vậy, đơn giản như vậy, nhưng hết lần này tới lần khác lại ẩn chứa huyền diệu khó nói lên lời.
Nhìn ra được, cảnh giới kiếm pháp của hai người hoàn toàn không phải một tiêu chuẩn.
Nam Trấn tự nhiên không cam lòng, còn nữa, cảnh giới kiếm pháp của hắn ở trong bạn cùng lứa tuổi là cực kỳ cao siêu, rất khó có thể tìm được người ngang hàng, hôm nay, lại gặp một đối thủ không chỉ có thể so sánh, thậm chí còn vượt qua hắn, ngứa nghề khó nhịn, căn bản là không muốn chấm dứt.
Hắn cảm thấy, đây là một cơ hội của hắn, mình có thể mượn nhờ cơ hội này, để cho cảnh giới kiếm pháp của mình đột phá cấp độ hiện tại, đạt tới cấp độ cao siêu hơn.
Dưới đủ loại nguyên nhân, Nam Trấn tự nhiên không thể thu tay, cảm thấy được ý tứ của Nam Trấn, Sở Mộ cũng không có ý tứ thu tay lại, dứt khoát thanh toàn Nam Trấn, để cho cảnh giới kiếm pháp của hắn đột phá, như vậy đối phương tuyệt đối sẽ cảm kích mình.
Không ngừng giao thủ, ở dưới Sở Mộ có ý thức dẫn đạo, kiếm pháp của Nam Trấn không ngừng biến hóa, thi triển tất cả sở học, mỗi một lần thi triển đều có một ít biến hóa nhỏ, trong vô hình trở nên càng thêm tinh diệu.
Chợt, đũa trong tay Sở Mộ run lên, phảng phất như biến thành trăm ngàn đạo, tràn đầy trăm ngàn loại biến hóa, trong đó, tựa hồ lại ẩn chứa biến hóa vô cùng vô tận.
Sâm La Kiếm Quyết Sâm La Vạn Tượng!
Một chiêu thi triển ra, ngay cả Lệ Thu Bạch cũng bị mê hoặc, khó có thể thấy rõ hư thật, chớ nói chi là bản thân Nam Trấn rồi.
Không cách nào thấy rõ, không cách nào chống cự, chiếc đũa của Nam Trấn bị đánh rơi, chợt, chỉ cảm giác mi tâm của mình mát lạnh, tựa hồ bị cái gì đó đâm trúng, Nam Trấn biết rõ, nếu như là sinh tử chiến, trong nháy mắt đó, mi tâm của mình đã bị xỏ xuyên qua, đã bị giết chết.
Ở trong đại mộc lâu của Bách Thiên Minh, Sở Mộ dùng chiếc đũa làm kiếm, thi triển ra một chiêu Sâm La Kiếm Quyết Sâm La Vạn Tượng, lập tức đánh bại Nam Trấn.
- Ta đã biết.
Nam Trấn bỗng nhiên rống to, đứng lên, hóa thành một đạo lưu quang phi tốc rời đi, lưu lại mọi người trợn mắt há hốc mồm.
- Cái kia... Sở huynh, Nam Trấn có thể là có việc gấp.
Lệ Thu Bạch giải thích nói:
- Xin đừng nên trách.
- Hắn hẳn là có chỗ lĩnh ngộ, cảnh giới kiếm pháp muốn đột phá.
Sở Mộ khẽ cười nói, một câu, lập tức để cho không ít người hai mắt sáng lên.
- Đây là công lao của Sở huynh.
Lệ Thu Bạch nói, tuyệt không ngoài ý muốn:
- Nam Trấn là thiếu Sở huynh một nhân tình.
- Tiện tay mà thôi.
Sở Mộ nói, đối với hắn mà nói, đây thật là tiện tay mà thôi, dù sao, mặc dù có hắn đề điểm, nhưng cũng cần Nam Trấn có thể vượt qua thử thách, còn đạt đến Địa Cảnh Trung giai đỉnh phong, cách Địa Cảnh cao giai chỉ một đường, cần chính là một cơ hội.
Chứng kiến Nam Trấn thu hoạch, lập tức lại có những người khác lục tục đưa ra khiêu chiến, Kiếm Tu cũng tốt, không phải Kiếm Tu cũng được, Sở Mộ ai đến cũng không cự tuyệt, thậm chí có thời điểm dùng một chiếc đũa đồng thời đối phó nhiều người.
Người Bách Thiên Minh đều là thiên tài chân chính, tuy không bằng Sở Mộ, nhưng giao thủ luận bàn với bọn họ, cũng có thể ở trên trình độ nhất định phát ra hiệu quả ma luyện kiếm pháp cho Sở Mộ.
Đến cuối cùng, ngay cả Lệ Thu Bạch cũng xuất thủ, đương nhiên, Lệ Thu Bạch là một mình ra tay, dù sao hắn cũng là thiên kiêu, còn là Bách Thiên Minh Minh chủ, không có khả năng cùng những người khác liên thủ đối kháng Sở Mộ.
Toàn bộ Bách Thiên Minh, không có bất kỳ một người là đối thủ của Sở Mộ, hơn nữa sau khi cả đám giao thủ luận bàn với Sở Mộ, hoặc nhiều hoặc ít đều có một chút thu hoạch, cái này để cho bọn hắn đều rất cảm kích Sở Mộ, uống rượu càng tận hứng.
Uống rượu ăn thịt, giao thủ luận bàn, trước sau trọn vẹn giằng co ba ngày mới chấm dứt.
Ba ngày thời gian, người của Bách Thiên Minh đều đã đồng ý địa vị đồng đẳng với Minh chủ của Sở Mộ.
Mà sau ba ngày luận bàn, Sở Mộ cũng cáo biệt mọi người, lần nữa ly khai Nhân thành, hắn ý định tiến vào Sát Lục chiến trường.
Hiện tại Sát Lục chiến trường chỉ là cấp độ bình thường, cho dù như thế, cũng có đại lượng Sát Lục Cự Thú tồn tại, còn có người của Thần tộc cùng Ma tộc, mục đích tiến vào Sát Lục chiến trường, tự nhiên là chiến đấu cùng ma luyện.
- Ta gọi Nam Trấn, là người thứ hai sau Minh chủ, cũng tu kiếm, đặc biệt tới lãnh giáo kiếm pháp của Sở thiên kiêu.
Người thứ hai sau Minh chủ, nói cách khác, Nam Trấn này là đệ tam cao thủ của Bách Thiên Minh, đệ nhất cao thủ tự nhiên là Lệ Thu Bạch.
Nam Trấn khiêu chiến, những người khác không cảm thấy ngoài ý muốn, cũng không có ý tứ ngăn trở, ngược lại cười tủm tỉm xem kịch vui, bất quá cũng không phải cố ý, mà là muốn biết kiếm pháp của Sở Mộ như thế nào.
- Tốt.
Sở Mộ không cự tuyệt, quyền chỉ là trợ hứng, cũng thuận tiện nhìn kiếm pháp của đệ tam cao thủ Bách Thiên Minh như thế nào.
Chợt, Sở Mộ lấy một chiếc đũa làm kiếm, một kiếm đâm về Nam Trấn.
Nam Trấn cũng nhanh chóng lấy một chiếc đũa phản kích.
Không có đao thật thương thật đối kháng, mà là dùng chiếc đũa làm kiếm giao thủ.
Kỳ thật nhiều khi, đối với Kiếm Tu như Sở Mộ Nam Trấn mà nói, một chiếc đũa cũng có thể giết người.
Song phương giao thủ, lại không có dùng lực lượng khác, chỉ đơn thuần so đấu kiếm pháp, như thế, lực sát thương sẽ không lớn, hơn nữa không phải kiếm thật, lực sát thương tiến thêm một bước suy yếu.
Vị trí của Sở Mộ cách Nam Trấn hơi xa, coi như hai người kiệt lực đưa chiếc đũa ra, cũng không cách nào tiếp xúc, nhưng giờ khắc này, song phương thi triển kiếm pháp, chỉ thấy kiếm ảnh trùng trùng điệp điệp, không ngừng va chạm, tìm kiếm chỗ sơ hở trong kiếm pháp của đối phương, từ đó đánh bại đối thủ.
Nam Trấn với tư cách đệ tam cao thủ của Bách Thiên Minh, tu vi của hắn là Tuyệt Thế cảnh Ngũ luyện, thực lực đạt đến Cực Thánh Tôn bình thường, một khi bạo phát ra, lầu gỗ này sẽ bị dỡ xuống, mà tạo nghệ kiếm pháp của hắn cũng có chút tinh thâm, dưới giao phong, Sở Mộ có thể cảm giác được, là cảnh giới kiếm pháp Địa Cảnh.
Trong Kiếm Thành ở Úy Lam Giới Vực, người cảnh giới kiếm pháp đạt tới Địa Cảnh rất ít, nhưng Úy Lam Giới Vực dù sao chỉ là một giới vực cấp thấp mà thôi, thiên tài như Nam Trấn, xuất thân từ giới vực cao đẳng, trời sinh càng có ưu thế.
Mấy lần giao thủ, Sở Mộ có thể khẳng định, cảnh giới kiếm pháp của Nam Trấn không có giấu diếm, đích thật là Địa Cảnh Trung giai đỉnh phong, có lẽ đã lắng đọng rất lâu, một khi đạt được cơ hội, liền có thể đột phá, đạt tới Địa Cảnh cao giai.
Về phần Sở Mộ, cảnh giới kiếm pháp của hắn đạt đến Thiên Cảnh, cho dù còn không có chính thức đạt tới Thiên Cảnh sơ giai, nhưng hơn đối phương rất nhiều rất nhiều.
Cảnh giới kiếm pháp Thiên Cảnh muốn tăng lên, rất khó khăn quá khó khăn, đến nay mới thôi, Sở Mộ cũng chỉ tăng lên một tia không có ý nghĩa, dù sao đến bây giờ, hắn còn chưa từng gặp được Kiếm Tu có thể ở cảnh giới kiếm pháp ngang hắn, coi như là Kiếm Thành thành chủ ở Úy Lam Giới Vực, Kiếm Tu Đại Đế cảnh kia cũng như thế.
Thiếu khuyết áp lực, khó có thể tiến bộ, một điểm nữa, Sở Mộ cũng không có gặp được kỳ ngộ có thể trợ giúp hắn tìm hiểu cảnh giới kiếm pháp, chỉ có thể dựa vào cố gắng của mình, từng chút tìm hiểu, không ngừng tiến bộ.
Giao thủ với Nam Trấn, Sở Mộ căn bản không có vận dụng toàn bộ cảnh giới kiếm pháp, bởi vì không cần, thậm chí, hắn chỉ khống chế ở Địa Cảnh Trung giai, cùng Nam Trấn không sai biệt lắm, nhưng mà, dưới cảnh giới kiếm pháp đồng dạng, Sở Mộ vẫn hơn Nam Trấn không ít.
Bởi vì cảnh giới kiếm pháp chân thật của Sở Mộ đạt đến Thiên Cảnh, Thiên Cảnh cùng Địa Cảnh, chênh lệch tựu như rãnh trời, như Đại Đế cảnh cùng Chúa Tể cảnh vậy.
Thần sắc của Nam Trấn nghiêm túc và trang trọng, không ngừng ra tay, các loại kiếm pháp biến ảo, lại thủy chung không cách nào công phá phòng ngự của Sở Mộ, chỉ thấy Sở Mộ từ đầu tới đuôi, đều không có thi triển ra kiếm pháp kỳ lạ gì, đến đến đi đi cũng chỉ mấy kiếm như vậy, thậm chí có thể nhìn ra được, chỉ là kiếm pháp cơ bản mà thôi, cho dù như thế, lại ngăn cản thế tiến công hắn.
Không chỉ Nam Trấn cực kỳ khiếp sợ, đám thiên tài khác cũng khiếp sợ không thôi, thần sắc của Lệ Thu Bạch không thay đổi, nhưng nội tâm lại như dời sông lấp biển.
Hắn đã đánh giá Sở Mộ rất cao rồi, không nghĩ tới, so với hắn tưởng tượng còn muốn vượt qua.
Nhìn ra được, Nam Trấn là hoàn toàn lấy ra tạo nghệ kiếm pháp của mình, toàn lực ra tay, nhưng đối phương lại hời hợt chống cự, gặp chiêu phá chiêu, mỗi một kiếm thoạt nhìn đều rõ ràng như vậy, đơn giản như vậy, nhưng hết lần này tới lần khác lại ẩn chứa huyền diệu khó nói lên lời.
Nhìn ra được, cảnh giới kiếm pháp của hai người hoàn toàn không phải một tiêu chuẩn.
Nam Trấn tự nhiên không cam lòng, còn nữa, cảnh giới kiếm pháp của hắn ở trong bạn cùng lứa tuổi là cực kỳ cao siêu, rất khó có thể tìm được người ngang hàng, hôm nay, lại gặp một đối thủ không chỉ có thể so sánh, thậm chí còn vượt qua hắn, ngứa nghề khó nhịn, căn bản là không muốn chấm dứt.
Hắn cảm thấy, đây là một cơ hội của hắn, mình có thể mượn nhờ cơ hội này, để cho cảnh giới kiếm pháp của mình đột phá cấp độ hiện tại, đạt tới cấp độ cao siêu hơn.
Dưới đủ loại nguyên nhân, Nam Trấn tự nhiên không thể thu tay, cảm thấy được ý tứ của Nam Trấn, Sở Mộ cũng không có ý tứ thu tay lại, dứt khoát thanh toàn Nam Trấn, để cho cảnh giới kiếm pháp của hắn đột phá, như vậy đối phương tuyệt đối sẽ cảm kích mình.
Không ngừng giao thủ, ở dưới Sở Mộ có ý thức dẫn đạo, kiếm pháp của Nam Trấn không ngừng biến hóa, thi triển tất cả sở học, mỗi một lần thi triển đều có một ít biến hóa nhỏ, trong vô hình trở nên càng thêm tinh diệu.
Chợt, đũa trong tay Sở Mộ run lên, phảng phất như biến thành trăm ngàn đạo, tràn đầy trăm ngàn loại biến hóa, trong đó, tựa hồ lại ẩn chứa biến hóa vô cùng vô tận.
Sâm La Kiếm Quyết Sâm La Vạn Tượng!
Một chiêu thi triển ra, ngay cả Lệ Thu Bạch cũng bị mê hoặc, khó có thể thấy rõ hư thật, chớ nói chi là bản thân Nam Trấn rồi.
Không cách nào thấy rõ, không cách nào chống cự, chiếc đũa của Nam Trấn bị đánh rơi, chợt, chỉ cảm giác mi tâm của mình mát lạnh, tựa hồ bị cái gì đó đâm trúng, Nam Trấn biết rõ, nếu như là sinh tử chiến, trong nháy mắt đó, mi tâm của mình đã bị xỏ xuyên qua, đã bị giết chết.
Ở trong đại mộc lâu của Bách Thiên Minh, Sở Mộ dùng chiếc đũa làm kiếm, thi triển ra một chiêu Sâm La Kiếm Quyết Sâm La Vạn Tượng, lập tức đánh bại Nam Trấn.
- Ta đã biết.
Nam Trấn bỗng nhiên rống to, đứng lên, hóa thành một đạo lưu quang phi tốc rời đi, lưu lại mọi người trợn mắt há hốc mồm.
- Cái kia... Sở huynh, Nam Trấn có thể là có việc gấp.
Lệ Thu Bạch giải thích nói:
- Xin đừng nên trách.
- Hắn hẳn là có chỗ lĩnh ngộ, cảnh giới kiếm pháp muốn đột phá.
Sở Mộ khẽ cười nói, một câu, lập tức để cho không ít người hai mắt sáng lên.
- Đây là công lao của Sở huynh.
Lệ Thu Bạch nói, tuyệt không ngoài ý muốn:
- Nam Trấn là thiếu Sở huynh một nhân tình.
- Tiện tay mà thôi.
Sở Mộ nói, đối với hắn mà nói, đây thật là tiện tay mà thôi, dù sao, mặc dù có hắn đề điểm, nhưng cũng cần Nam Trấn có thể vượt qua thử thách, còn đạt đến Địa Cảnh Trung giai đỉnh phong, cách Địa Cảnh cao giai chỉ một đường, cần chính là một cơ hội.
Chứng kiến Nam Trấn thu hoạch, lập tức lại có những người khác lục tục đưa ra khiêu chiến, Kiếm Tu cũng tốt, không phải Kiếm Tu cũng được, Sở Mộ ai đến cũng không cự tuyệt, thậm chí có thời điểm dùng một chiếc đũa đồng thời đối phó nhiều người.
Người Bách Thiên Minh đều là thiên tài chân chính, tuy không bằng Sở Mộ, nhưng giao thủ luận bàn với bọn họ, cũng có thể ở trên trình độ nhất định phát ra hiệu quả ma luyện kiếm pháp cho Sở Mộ.
Đến cuối cùng, ngay cả Lệ Thu Bạch cũng xuất thủ, đương nhiên, Lệ Thu Bạch là một mình ra tay, dù sao hắn cũng là thiên kiêu, còn là Bách Thiên Minh Minh chủ, không có khả năng cùng những người khác liên thủ đối kháng Sở Mộ.
Toàn bộ Bách Thiên Minh, không có bất kỳ một người là đối thủ của Sở Mộ, hơn nữa sau khi cả đám giao thủ luận bàn với Sở Mộ, hoặc nhiều hoặc ít đều có một chút thu hoạch, cái này để cho bọn hắn đều rất cảm kích Sở Mộ, uống rượu càng tận hứng.
Uống rượu ăn thịt, giao thủ luận bàn, trước sau trọn vẹn giằng co ba ngày mới chấm dứt.
Ba ngày thời gian, người của Bách Thiên Minh đều đã đồng ý địa vị đồng đẳng với Minh chủ của Sở Mộ.
Mà sau ba ngày luận bàn, Sở Mộ cũng cáo biệt mọi người, lần nữa ly khai Nhân thành, hắn ý định tiến vào Sát Lục chiến trường.
Hiện tại Sát Lục chiến trường chỉ là cấp độ bình thường, cho dù như thế, cũng có đại lượng Sát Lục Cự Thú tồn tại, còn có người của Thần tộc cùng Ma tộc, mục đích tiến vào Sát Lục chiến trường, tự nhiên là chiến đấu cùng ma luyện.