Xuất kiếm, một kiếm kích động phong vân, mây trôi hội tụ rồi lại vỡ nát. Đây chính là chiêu thức của Toái Vân kiếm thuật.
Kiếm tiếp theo giống như biển mây mênh mông, lại biến thành chiêu thức Vân Hải kiếm thuật. Sở Mộ lúc này đang luân chuyển giữa Toái Vân kiếm thuật và Vân Hải kiếm thuật, dùng để thực chiến đối địch.
Xu thế mây mù hội tụ làm cho Lý Dật trợn mắt, miệng há hốc ra, hầu như có thể nhét vừa một nắm tay vào. Vì cái gì? Bởi vì Vân Hải kiếm thuật này là kiếm thuật sở trường của hắn a. Bây giờ nhìn Sở Mộ thi triển, đột nhiên hắn có cảm giác không thể nào sánh nổi. Trên mặt cảm thấy nóng rát, xấu hổ.
Sở Mộ tu luyện Vân Hải kiếm thuật này mới mấy tháng a. Mà hắn tu luyện Vân Hải kiếm thuật đã gần được hai năm. Luận trình độ nắm giữ vẫn không bằng Sở Mộ, bảo hắn làm sao có thể chịu nổi chứ?
Biển mây nhanh chóng hội tụ, trong lúc đó lại đột nhiên nghiền nát, nổ tung bắn ra tứ phía, sinh ra lực trùng kích lớn lao, trực tiếp đánh bay Kiếm giả thập đoạn đỉnh phong này. Vô số kiếm khí bắn ra bốn phía.
- Ta... Không ngờ ta lại thua...
Kiếm giả thập đoạn đỉnh phong này cảm thấy khí huyết toàn thân cuồn cuộn, ngực buồn bực, một ngụm máu tươi thiếu chút nữa phun ra. Hắn cố gắng cưỡng ép nhịn xuống cảm giác muốn thổ huyết, vẻ mặt ngạc nhiên, không dám tin tưởng mà lầm bầm nói.
- Các ngươi cùng lên đi.
Sở Mộ lạnh nhạt nói một câu. Một trận chiến ngắn ngủi vừa rồi lại làm cho hắn tìm ra chỗ chung của Vân Hải kiếm thuật và Toái Vân kiếm thuật. Hơn nữa cũng nắm giữ sơ bộ biện pháp luân chuyển. Sở Mộ có một loại cảm giác, một khi mình đem hai môn kiếm thuật cao giai không trọn vẹn này luân chuyển một cái tùy tâm sở dục, cho dù không có tu luyện thành viên mãn thì lúc đó cũng có thể tìm ra tinh túy bên trong.
Đám Kiếm giả còn lại gần mười người sau khi nhìn nhau, thi nhau rút kiếm, lục tục ra chiêu, vây công Sở Mộ.
Thoáng chốc, tia lửa bắn ra, kiếm quang lập lòe chói mắt, kiếm ảnh trùng trùng điệp điệp bao phủ bốn phía, kiếm khí tung hoành, tiếng không khí bị cắt vang lên sưu sưu. Thanh âm không dứt bên tai khiến cho vẻ mặt đám người La Ngọc Phong biết đổi, da đầu run lên.
Bảy người bọn họ cũng từng vây công qua Sở Mộ, nhưng mà hiện tại là mười mấy người, hơn nữa trong đó còn có ba Kiếm giả thập đoạn đỉnh phong. Còn lại trên cơ bản đều là Kiếm giả thập đoạn hậu kỳ. So với bảy người bọn họ không biết cường đại hơn gấp bao nhiêu lần.
Hơn nữa những người này cũng không giống như bọn họ, lấy kiếm thật làm cuhr, kiếm khí làm phụ. Bọn họ ra tay trừ không có thi triển sát chiêu ra, không có lưu tình một chút nào.
Sở Mộ xuất kiếm, bốn phía có mây mù trắng xóa nhanh chóng hội tụ tới, tập kích bốn phía, trực tiếp bao phủ đám người kia vào bên trong.
Vân Hải kiếm thuật tinh túy ở chỗ mê hoặc, che dấu ánh mắt người ta, làm cho người ta không có cách nào thấy rõ, đập vào mắt đều là một mảnh trắng xóa, khó có thể tìm thấy được địch nhân, vô cùng thích hợp với quần chiến. Vân Hải kiếm thuật đại thành lại có một thành Vân chi ý cảnh được Sở Mộ thi triển ra, hiệu quả càng thêm rõ ràng. Trước mắt đám người La Ngọc Phong xuất hiện một biển mây, ngay cả bọn họ cũng không có cách nào nhìn rõ hư thực.
- Tứ sư huynh, huynh cũng tu luyện Vân Hải kiếm thuật, có biết bên trong rốt cuộc là thế nào hay không?
Vũ Văn Minh Hóa thúc thúc khuỷu tay nhẹ nhàng đụng vào Lý Dật một chút, thấp giọng hỏi.
- Nhìn không thấu, tạo nghệ Vân Hải kiếm thuật của tiểu sư đệ cao thâm hơn ta.
Khóe miệng Lý Dật nở nụ cười đắng chát, nói.
Lúc này trong biển mây nhỏ mênh mông kia lại truyền ra từng tiếng nổ mạnh, giống như có thứ gì đó bị nghiền nát, còn truyền ra tiếng kim loại va chạm và tiếng quát, đủ loại thanh âm lộn xộn.
Biển mây rộng lớn cứ biến mất rồi lại được bổ sung, thủy chung vẫn được duy trì như cũ. Mà thanh âm vỡ vụn vang lên không ngừng.
ước chừng một phút đồng hồ sau, trong đó có rất nhiều tiếng vỡ vụn mạnh mẽ vang lên, cả biển mây nhỏ đột nhiên trong nháy mắt nổ tung, tạo thành cuồng phong trùng kích ra bốn phương tám hướng. làm cho đám người La Ngọc Phong nhắm nghiền hai mắt, hai tay ngăn cản trước người, vận chuyển kiếm khí ngăn chặn.
Khi cuồng phong đi qua, bọn họ mới mở hai mắt ra xem xét đã nhìn thấy hơn mười Kiếm giả người ngã, người gục ở phía xa, tạo thành một vòng tròn không có quy tắc. Mà Sở Mộ thì cầm kiếm đừng ở chính giữa, toàn thân có một tia mây trôi vườn quanh, biến hóa thất thường.
Kiếm quang lóe lên, có một đám mây trôi nhanh chóng sinh ra, nhanh chóng hội tụ. Kiếm quang lập lòe, từng áng mây trôi trong nháy mắt hội ụt, một đám mây trắng đường kính chừng ba thước xuất hiện, cuồn cuộn không ngừng.
Tay Sở Mộ run lên, ngụy Thanh Phong kiếm chấn động, mũi kiếm kịch liệt run rẩy mà mắt thường không thể nào nhìn thấy được. Đám mây trắng đường kính ba thước đột nhiên dừng lại rồi vỡ vụn ra. Có từng đạo kiếm khí Vân hệ bắn ra, bắn ra bốn phương tám hướng, khiến cho trong không khí vang lên thanh âm sắc bén, làm cho da đầu người ta run lên.
Thu kiếm vào vỏ, khóe miệng Sở Mộ nhếch lên, nở nụ cười vui vẻ:
- Quả nhiên thực chiến mới là phương thức tu luyện tốt nhất.
Cho dù Vân Hải kiếm thuật và Toái Vân kiếm thuật còn cách một đoạn không nhỏ mới tới viên mãn. Nhưng mà Sở Mộ lại tìm được một phương pháp nắm giữ tinh túy khác. Đấu kiếm với hơn mười Kiếm giả tới khiêu khích làm cho Sở Mộ đã nắm giữ phương pháp luân chuyển và dung hợp giữa Toái Vân kiếm thuật và Vân Hải kiếm thuật.
Kiếm thuật bất đồng, cho dù là cùng một hệ, muốn hoán đổi tùy tâm sở dục vô cùng khó khăn. Muốn tới mức tùy tâm sở dục, thi triển mượn mà với nhau đã khó càng thêm khó. Dù sao kiếm thuật bất đồng đều có tinh túy, đặc điểm, phong cách bất đồng. Muốn đem chỗ bất đồng kia dung hợp lại là một chuyện gần như không có khả năng, nhưng mà Sở Mộ lại làm được.
Hôm nay là ngày thứ mười sau khi Sở Mộ đánh bại hơn mười Kiếm giả tới khiêu khích. Từ khi những người kia bị đánh bại, tự biết mình mất mặt, cũng không dám tới cửa Thanh Phong viện kêu gào. Thanh Phong viện cuối cũng cũng được yên bình tạm thời.
Mà đám người La Ngọc Phong nhìn thấy một mình Sở Mộ độc chiến với hơn mười Kiếm giả mà còn có thể đánh bại đối phương, khiến cho mấy người này bị kích thích rất sâu, càng khắc khổ tu luyện. Cơ hồ đem tất cả thời gian có thể lấy ra được ném vào trong việc tu luyện.
Trải qua mười ngày tìm hiểu, tu luyện, ở trên phương diện dung hợp và thi triển luân phiên giữa hai loại kiếm thuật này, Sở Mộ rốt cuộc cũng làm được tùy tâm sở dục. Không có chút trì trệ nào. Nhưng mà hắn hiểu rõ, đây chỉ là bước đầu tiên mà thôi, trình tự sau đó càng thêm quan trọng.
Trở lại lầu các của mình, trong đầu Sở Mộ đột nhiên hiện lên một ý nghĩ, dường như trong oản luân không gian của hắn còn có một môn kiếm thuật cao giai và một môn kiếm thuật siêu giai cùng với kiếm kỹ cao cấp.
Kiếm tiếp theo giống như biển mây mênh mông, lại biến thành chiêu thức Vân Hải kiếm thuật. Sở Mộ lúc này đang luân chuyển giữa Toái Vân kiếm thuật và Vân Hải kiếm thuật, dùng để thực chiến đối địch.
Xu thế mây mù hội tụ làm cho Lý Dật trợn mắt, miệng há hốc ra, hầu như có thể nhét vừa một nắm tay vào. Vì cái gì? Bởi vì Vân Hải kiếm thuật này là kiếm thuật sở trường của hắn a. Bây giờ nhìn Sở Mộ thi triển, đột nhiên hắn có cảm giác không thể nào sánh nổi. Trên mặt cảm thấy nóng rát, xấu hổ.
Sở Mộ tu luyện Vân Hải kiếm thuật này mới mấy tháng a. Mà hắn tu luyện Vân Hải kiếm thuật đã gần được hai năm. Luận trình độ nắm giữ vẫn không bằng Sở Mộ, bảo hắn làm sao có thể chịu nổi chứ?
Biển mây nhanh chóng hội tụ, trong lúc đó lại đột nhiên nghiền nát, nổ tung bắn ra tứ phía, sinh ra lực trùng kích lớn lao, trực tiếp đánh bay Kiếm giả thập đoạn đỉnh phong này. Vô số kiếm khí bắn ra bốn phía.
- Ta... Không ngờ ta lại thua...
Kiếm giả thập đoạn đỉnh phong này cảm thấy khí huyết toàn thân cuồn cuộn, ngực buồn bực, một ngụm máu tươi thiếu chút nữa phun ra. Hắn cố gắng cưỡng ép nhịn xuống cảm giác muốn thổ huyết, vẻ mặt ngạc nhiên, không dám tin tưởng mà lầm bầm nói.
- Các ngươi cùng lên đi.
Sở Mộ lạnh nhạt nói một câu. Một trận chiến ngắn ngủi vừa rồi lại làm cho hắn tìm ra chỗ chung của Vân Hải kiếm thuật và Toái Vân kiếm thuật. Hơn nữa cũng nắm giữ sơ bộ biện pháp luân chuyển. Sở Mộ có một loại cảm giác, một khi mình đem hai môn kiếm thuật cao giai không trọn vẹn này luân chuyển một cái tùy tâm sở dục, cho dù không có tu luyện thành viên mãn thì lúc đó cũng có thể tìm ra tinh túy bên trong.
Đám Kiếm giả còn lại gần mười người sau khi nhìn nhau, thi nhau rút kiếm, lục tục ra chiêu, vây công Sở Mộ.
Thoáng chốc, tia lửa bắn ra, kiếm quang lập lòe chói mắt, kiếm ảnh trùng trùng điệp điệp bao phủ bốn phía, kiếm khí tung hoành, tiếng không khí bị cắt vang lên sưu sưu. Thanh âm không dứt bên tai khiến cho vẻ mặt đám người La Ngọc Phong biết đổi, da đầu run lên.
Bảy người bọn họ cũng từng vây công qua Sở Mộ, nhưng mà hiện tại là mười mấy người, hơn nữa trong đó còn có ba Kiếm giả thập đoạn đỉnh phong. Còn lại trên cơ bản đều là Kiếm giả thập đoạn hậu kỳ. So với bảy người bọn họ không biết cường đại hơn gấp bao nhiêu lần.
Hơn nữa những người này cũng không giống như bọn họ, lấy kiếm thật làm cuhr, kiếm khí làm phụ. Bọn họ ra tay trừ không có thi triển sát chiêu ra, không có lưu tình một chút nào.
Sở Mộ xuất kiếm, bốn phía có mây mù trắng xóa nhanh chóng hội tụ tới, tập kích bốn phía, trực tiếp bao phủ đám người kia vào bên trong.
Vân Hải kiếm thuật tinh túy ở chỗ mê hoặc, che dấu ánh mắt người ta, làm cho người ta không có cách nào thấy rõ, đập vào mắt đều là một mảnh trắng xóa, khó có thể tìm thấy được địch nhân, vô cùng thích hợp với quần chiến. Vân Hải kiếm thuật đại thành lại có một thành Vân chi ý cảnh được Sở Mộ thi triển ra, hiệu quả càng thêm rõ ràng. Trước mắt đám người La Ngọc Phong xuất hiện một biển mây, ngay cả bọn họ cũng không có cách nào nhìn rõ hư thực.
- Tứ sư huynh, huynh cũng tu luyện Vân Hải kiếm thuật, có biết bên trong rốt cuộc là thế nào hay không?
Vũ Văn Minh Hóa thúc thúc khuỷu tay nhẹ nhàng đụng vào Lý Dật một chút, thấp giọng hỏi.
- Nhìn không thấu, tạo nghệ Vân Hải kiếm thuật của tiểu sư đệ cao thâm hơn ta.
Khóe miệng Lý Dật nở nụ cười đắng chát, nói.
Lúc này trong biển mây nhỏ mênh mông kia lại truyền ra từng tiếng nổ mạnh, giống như có thứ gì đó bị nghiền nát, còn truyền ra tiếng kim loại va chạm và tiếng quát, đủ loại thanh âm lộn xộn.
Biển mây rộng lớn cứ biến mất rồi lại được bổ sung, thủy chung vẫn được duy trì như cũ. Mà thanh âm vỡ vụn vang lên không ngừng.
ước chừng một phút đồng hồ sau, trong đó có rất nhiều tiếng vỡ vụn mạnh mẽ vang lên, cả biển mây nhỏ đột nhiên trong nháy mắt nổ tung, tạo thành cuồng phong trùng kích ra bốn phương tám hướng. làm cho đám người La Ngọc Phong nhắm nghiền hai mắt, hai tay ngăn cản trước người, vận chuyển kiếm khí ngăn chặn.
Khi cuồng phong đi qua, bọn họ mới mở hai mắt ra xem xét đã nhìn thấy hơn mười Kiếm giả người ngã, người gục ở phía xa, tạo thành một vòng tròn không có quy tắc. Mà Sở Mộ thì cầm kiếm đừng ở chính giữa, toàn thân có một tia mây trôi vườn quanh, biến hóa thất thường.
Kiếm quang lóe lên, có một đám mây trôi nhanh chóng sinh ra, nhanh chóng hội tụ. Kiếm quang lập lòe, từng áng mây trôi trong nháy mắt hội ụt, một đám mây trắng đường kính chừng ba thước xuất hiện, cuồn cuộn không ngừng.
Tay Sở Mộ run lên, ngụy Thanh Phong kiếm chấn động, mũi kiếm kịch liệt run rẩy mà mắt thường không thể nào nhìn thấy được. Đám mây trắng đường kính ba thước đột nhiên dừng lại rồi vỡ vụn ra. Có từng đạo kiếm khí Vân hệ bắn ra, bắn ra bốn phương tám hướng, khiến cho trong không khí vang lên thanh âm sắc bén, làm cho da đầu người ta run lên.
Thu kiếm vào vỏ, khóe miệng Sở Mộ nhếch lên, nở nụ cười vui vẻ:
- Quả nhiên thực chiến mới là phương thức tu luyện tốt nhất.
Cho dù Vân Hải kiếm thuật và Toái Vân kiếm thuật còn cách một đoạn không nhỏ mới tới viên mãn. Nhưng mà Sở Mộ lại tìm được một phương pháp nắm giữ tinh túy khác. Đấu kiếm với hơn mười Kiếm giả tới khiêu khích làm cho Sở Mộ đã nắm giữ phương pháp luân chuyển và dung hợp giữa Toái Vân kiếm thuật và Vân Hải kiếm thuật.
Kiếm thuật bất đồng, cho dù là cùng một hệ, muốn hoán đổi tùy tâm sở dục vô cùng khó khăn. Muốn tới mức tùy tâm sở dục, thi triển mượn mà với nhau đã khó càng thêm khó. Dù sao kiếm thuật bất đồng đều có tinh túy, đặc điểm, phong cách bất đồng. Muốn đem chỗ bất đồng kia dung hợp lại là một chuyện gần như không có khả năng, nhưng mà Sở Mộ lại làm được.
Hôm nay là ngày thứ mười sau khi Sở Mộ đánh bại hơn mười Kiếm giả tới khiêu khích. Từ khi những người kia bị đánh bại, tự biết mình mất mặt, cũng không dám tới cửa Thanh Phong viện kêu gào. Thanh Phong viện cuối cũng cũng được yên bình tạm thời.
Mà đám người La Ngọc Phong nhìn thấy một mình Sở Mộ độc chiến với hơn mười Kiếm giả mà còn có thể đánh bại đối phương, khiến cho mấy người này bị kích thích rất sâu, càng khắc khổ tu luyện. Cơ hồ đem tất cả thời gian có thể lấy ra được ném vào trong việc tu luyện.
Trải qua mười ngày tìm hiểu, tu luyện, ở trên phương diện dung hợp và thi triển luân phiên giữa hai loại kiếm thuật này, Sở Mộ rốt cuộc cũng làm được tùy tâm sở dục. Không có chút trì trệ nào. Nhưng mà hắn hiểu rõ, đây chỉ là bước đầu tiên mà thôi, trình tự sau đó càng thêm quan trọng.
Trở lại lầu các của mình, trong đầu Sở Mộ đột nhiên hiện lên một ý nghĩ, dường như trong oản luân không gian của hắn còn có một môn kiếm thuật cao giai và một môn kiếm thuật siêu giai cùng với kiếm kỹ cao cấp.