Mục lục
Kiếm Đạo Độc Thần - Sở Mộ (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Lão đệ, tại sao kiếm của ngươi lại như thế?

Phong Quá Hải ngạc nhiên khi chỉ vào kiếm của Sở Mộ.

- Kiếm của thập đệ...

Liên Thành Ngọc cũng nhìn về phía Sở Mộ, vẻ mặt kinh ngạc.

Nếu như không có nhìn lầm, hai thanh kiếm là thánh kiếm trung cấp cực phẩm, luận chất liệu không kém gì thánh kiếm thượng phẩm, thánh kiếm như thế trải qua hai lần chiến đấu đã biến thành như vậy...

- Kiếm nguyên ta tu luyện có đặc thù.

Sở Mộ nói trong bất đắc dĩ.

Hắn sử dụng Ngũ Tương Kiếm và Phong Lôi Kiếm không ít thời gian, theo hắn trải qua vô số lần chém giết sinh tử, chém giết cường địch, máu nhuộm thân kiếm, không nghĩ tới hôm nay bởi vì Thần Hoang kiếm nguyên mà biến thành bộ dạng như thế.

Cũng có thể nhìn ra Thần Hoang kiếm nguyên cường đại và sức ăn mòn đáng sợ.

- Kiếm nguyên quá lợi hại.

Liên Thành Ngọc thở dài.



- Ta tặng ngươi hai thanh!

Phong Quá Hải cười lớn, ném hai thanh kiếm khí tới, Sở Mộ thu Ngũ Tương Kiếm và Phong Lôi Kiếm, hai thanh kiếm bị Thần Hoang kiếm nguyên ăn mòn cho nên đã bị phế, không cách nào chữa trị, tu vi Sở Mộ hiện tại là Tạo Hóa cửu trọng thiên đỉnh phong, hắn cần sử dụng thánh kiếm thượng phẩm.

Kỳ thật Sở Mộ có một thanh kiếm không cần lo lắng bị lực lượng Thần Hoang kiếm nguyên ăn mòn, đó chính là Thần Hoang Chủng Kiếm Thuật thai nghén kiếm thai, hắn đặt tên là Bất Diệt Kiếm.

Hiện tại Bất Diệt Kiếm chỉ đạt tới cấp độ thánh kiếm hạ phẩm, nhiều nhất chỉ có thể so với thánh kiếm trung phâm, uy lực không đủ.

Đương nhiên, trong không gian giới chỉ của hắn còn có thánh kiếm khác.

Phong Quá Hải cho hắn hia thanh thánh kiếm thượng phẩm, tự nhiên không phải phàm vật, đó là thánh kiếm thượng phẩm cực phẩm, vô cùng sắc bén, chất liệu phi phàm.

- Có lẽ có thể chống đỡ một ít thời gian.

Sở Mộ nói thầm.

Thần Hoang kiếm nguyên thật sự quá bá đạo, nhưng Sở Mộ lại cao hứng, Thần Hoang kiếm nguyên càng bá đạo, uy lực càng cường đại, tăng phúc thực lực của hắn càng rõ ràng.

Nghĩ lại xem, đối phương bị Thần Hoang kiếm nguyên công kích còn bị lực lượng Thần Hoang kiếm nguyên ăn mòn không ngừng, trạng thái bản thân bị ảnh hưởng, phải phân tâm đối kháng, trong lúc vô hình đã lâm vào hạ phong.

Đáng tiếc là, giết chết Niết Bàn thú đạt được Niết Bàn chi khí nhưng không thể thu oán khí và khí tức mặt trái, Bất Diệt Kiếm không thể phát triển tiếp.

Cầm hai thanh thánh kiếm thượng phẩm, Sở Mộ cùng Liên Thành Ngọc và Phong Quá Hải liên tục chém giết bí cảnh Niết Bàn, ba người bọn họ muốn trùng kích Niết Bàn Cảnh cần số lượng Niết Bàn chi khí quá nhiều.

Trong bí cảnh Niết Bàn không có năm tháng luân chuyển, không phân ngày đêm, bởi vậy khó biết thời gian trôi qua.

Mệt mỏi thì nghỉ ngơi, nhưng nghỉ ngơi phải có người trông coi, bằng không có khả năng sẽ bị Niết Bàn thú tập kích không kịp trở tay.

Niết Bàn thú có nhiều chủng loại, có tảng đá cũng là một Niết Bàn thú, hoàn toàn không có chút khí tức nào, có thể bị tập kích chết tại chỗ.

Nhưng người tiến vào bí cảnh Niết Bàn đều có thủ đoạn tương ứng, đều có thể cảm giác thời gian trôi qua.



Sở Mộ cùng Liên Thành Ngọc và Phong Quá Hải tiến vào bí cảnh Niết Bàn được một tháng.

Không ngừng tiến lên, không ngừng tao ngộ Niết Bàn thú, không ngừng chiến đấu, chém giết và thu hoạch Niết Bàn chi khí.

Một tháng qua thu hoạch rất phong phú.

Niết Bàn chi khí cấp thấp khoảng chừng hơn năm trăm đạo, Niết Bàn chi khí trung cấp cũng hơn hai trăm đạo, Niết Bàn chi khí cao cấp có hơn hai mươi đạo, về phần đại Niết Bàn chi khí chỉ có một đạo.

Đến bây giờ mới thôi, bọn họ cũng mới tao ngộ một đầu đại Niết Bàn thú, trận chiến ấy ba người liên thủ và dùng toàn lực mới có thể đối kháng đại Niết Bàn thú, tốn hao gần một giờ mới mài đại Niết Bàn thú từ từ cho tới chết, đạt được một đạo đại Niết Bàn chi khí.

Dường như Niết Bàn chi khí không ít, nhưng tính toán số Niết Bàn chi khí cũng chưa đủ cho Liên Thành Ngọc hoặc là Phong Quá Hải trùng kích Niết Bàn cảnh, về phần Sở Mộ lại càng không đủ.

Liên Thành Ngọc và Phong Quá Hải đang ngồi nghỉ ngơi, Sở Mộ phụ trách thủ vệ sợ bị tập kích.

Ba canh giờ sau, Liên Thành Ngọc và Phong Quá Hải đả tọa hoàn tất, tinh khí thần khôi phục tới phiên bọn họ thủ vệ, mà Sở Mộ ngồi xuống nghỉ ngơi.

Lúc tinh khí thần Sở Mộ cũng hoàn toàn khôi phục thì ba người cùng đồng hành.

...

Xa xa có bóng đen bay tới, dường như là một con hung thú cổ xưa, nó đang phủ phục ngủ say trên mặt đất.

Lúc tới gần mới phát hiện là một tòa thành, là một tòa thành lớn phong cách cổ xưa, một tòa thành bị vô số Niết Bàn chi khí thấm vào cho nên sinh ra Niết Bàn khí tức nhàn nhạt.

Niết Bàn chi thành!

Cách đây thật lâu, sau khi mở mang bí cảnh Niết Bàn, kiếm giả tiến vào trong bí cảnh Niết Bàn tập trung lại với nhau. Vì thuận tiện nghỉ ngơi, dần dần hình thành nhiều khu vực trú đóng, khi người đến người đi, có chút nơi trú quân nhỏ bị hoang phế và biến mất, có nơi trú quân lại không ngừng mở rộng.

Sau này có một kiếm giả được dẫn dắt sinh ra ý nghĩ biến nơi trú quân lớn nhất thành một tòa thành. Tòa thành này không ngừng hoàn thiện theo thời gian, trở thành Niết Bàn chi thành hiện tại.

Niết Bàn chi thành, nó không chỉ là nơi để kiếm giả tiến vào bí cảnh Niết Bàn nghỉ ngơi nơi, nó cũng là khu giao dịch, ở chỗ này có thể giao dịch các loại kỳ trân dị bảo, đương nhiên, tiền nơi này chính là Niết Bàn chi khí.



Bởi vì kiếm giả tiến vào bí cảnh Niết Bàn đều có mục đích là Niết Bàn chi khí.

- Rốt cuộc nhìn thấy Niết Bàn chi thành. Đi thôi, đi vào nghỉ ngơi và khôi phục một phen.

Phong Quá Hải cười nói, hắn bước đi nhanh hơn.

Niết Bàn chi thành thành mở cửa và không có thủ vệ, cũng không cần thủ vệ, bất luận kiếm giả nào cũng có thể ra vào tự do.

Ba người Sở Mộ đi vào Niết Bàn chi thành, Niết Bàn chi thành có vách tường màu nâu đen tràn ngập khí tức tang thương cổ xưa, lại có hương vị tân sinh nhưng vô cùng yếu ớt.

Trên cơ bản mỗi kiếm giả tiến vào bí cảnh Niết Bàn đều nghỉ ngơi tại nơi này vài tháng.

Ba người Sở Mộ là thần tử nhưng không phải ai cũng biết, cho nên bọn họ tới cũng không gây ra chú ý gì.

- Đi thôi, đi tìm nơi uống vài chén.

Phong Quá Hải nói ra, đây mới là mục tiêu chủ yếu của hắn.

Liên Thành Ngọc cũng có ý này, Sở Mộ sẽ không cự tuyệt.

Trong Niết Bàn chi thành không có quán rượu, dù sao nơi này là bí cảnh Niết Bàn, là khu vực kiếm giả Kiếm Thần Điện thu hoạch Niết Bàn chi khí, mà không phải là nơi hưởng thụ, kiếm giả tiến vào bí cảnh Niết Bàn không có ai đi làm đầu bếp hay tiểu nhị, mà người bình thường không có tư cách đi vào nơi đây.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK