Huyền Thiên bích dành cho việc tham ngộ áo nghĩa, khác với Quan Kiếm phong, Tẩy Kiếm trì.
Nhìn sơ rậm rạp người ngồi đầy đất làm Sở Mộ hơi hoa mắt.
Ánh mắt quét nhanh, Sở Mộ tìm được một chỗ trống nhanh chóng đến gần ghế trống. Cùng lúc đó một bóng người lao tới, chỉ chậm hơn Sở Mộ một chút.
Kim Mục Lôi sắc mặt âm trầm nhìn Sở Mộ, nghiến răng nói:
- Lại là ngươi!
Sở Mộ hờ hững liếc qua Kim Mục Lôi, không nói một câu.
Kim Mục Lôi hung tợn đe dọa:
- Đừng quá đắc ý, rồi sẽ có lúc ngươi phải khóc!
Sở Mộ đã ngồi xuống, đưa mắt hướng Huyền Thiên bích, hoàn toàn phớt lờ Kim Mục Lôi.
Kim Mục Lôi trợn to mắt ốc bưu long lên sòng sọc, bộ dạng như muốn nuốt sống Sở Mộ. Kim Mục Lôi siết chặt nắm tay rất muốn rút kiếm ra đâm một lỗ trên người Sở Mộ.
Một lúc lâu sau Kim Mục Lôi thở hắt ra, nắm tay siết chặt từ từ thả lỏng, mu bàn tay nổi gân xanh dần lặn xuống.
Kim Mục Lôi hừ lạnh một tiếng:
- Hừ!
Tiếng hừ chứa chút kiếm ý như phong lôi xông hướng Sở Mộ, chui vào lỗ tai hắn. Nhưng Sở Mộ không nhúc nhích, không bị ảnh hưởng chút nào. Kim Mục Lôi đành mang theo tràn đầy không cam lòng xoay người rời đi, dù gần đó có ghế trống nhưng hiện tại gã không tâm tình tham ngộ Huyền Thiên bích.
Kim Mục Lôi bước nhanh ra ngoài khu vực Huyền Thiên bích, gã nhớ lại mình bị đại ca chửi thì đổ hết trách nhiệm lên đầu Sở Mộ, từ lần trước gặp hắn rồi gã làm việc gì cũng không như ý.
Nhưng Kim Mục Lôi nhớ lại gã bóp méo sự thật nói với đại ca, mập mờ ám chỉ Sở Mộ là loại người ỷ tài kiêu ngạo, coi trời bằng vung, cuồng vọng tự đại, căn bản không thèm để mắt đến chiến đội Trảm Ma. Bây giờ Sở Mộ không bị gì nhưng khi hắn trở thành đệ tử tinh anh, đại ca của gã biết chuyện rồi chắc chắn sẽ cho hắn bài học nhớ đời.
Đại ca không như gã, trong vô số chiến đội đệ tử tinh anh thì đại ca là một trong các nguyên lão của chiến đội Trảm Ma, thực lực cực kỳ cường đại, thủ đoạn khó lường.
***
Kim Mục Lôi xuất hiện, hăm dọa rồi rời đi nhưng không gây ảnh hưởng gì với Sở Mộ.
Dù đối phương có thủ đoạn gì thì Sở Mộ đều chấp nhận, có nhiều cách ứng đối với nhiều loại rắc rối, trong đó trực tiếp nhất mà căn bản nhất đó là bản thân mạnh.
Nếu mình có thực lực mạnh đến mức khiến mọi người đều kính sợ thì còn rắc rối gì dám tìm tới nữa?
Vì vậy phải không ngừng tăng mạnh thực lực của bản thân mới là điều quan trọng nhất.
Sức chú ý của Sở Mộ đều tập trung vào Huyền Thiên bích, vách vực bóng loáng như gương phản chiếu hình bóng vô số người, dường như rõ ràng rồi lại mơ hồ.
Sở Mộ nhìn Huyền Thiên bích chằm chằm không chớp mắt cái nào, trước mắt hắn mơ hồ rồi lại rõ ràng, dường như Huyền Thiên bích có sự thay đổi kỳ lạ.
Sở Mộ mơ hồ thấy hình mình phản chiếu trên Huyền Thiên bích càng rõ ràng hơn.
Sở Mộ cảm giác thân thể nhúc nhích mất kiểm soát bay hướng Huyền Thiên bích, lướt qua mọi người, nhưng không ai chú ý đến hắn.
Sở Mộ cảm giác mình bị hút vào trong Huyền Thiên bích, thế giới ban đầu biến mất, hắn đến một thế giới hoàn toàn mới. Thế giới này tràn ngập đủ loại năng lượng, các loại huyền bí diễn biến kể ra trong đó.
Đưa mắt nhìn Sở Mộ cảm giác như đến nơi vì sao dày đặc, vật đổi sao dời, tụ rồi lại tán, mỗi loại đều vô cùng huyền ảo, sâu không lường được. Sở Mộ có cảm giác bị lạc trong đó, như đang ở trong trời sao mênh mông.
Một lúc lâu sau Sở Mộ lấy lại tinh thần, xem kỹ từng đoàn tinh vân do vô số vì sao tụ lại.
Màu tinh vân khác nhau, có đỏ, chanh, vàng, lục, thanh, lam, tím, trắng, đen vân vân. Có tinh vân màu gần giống nhau, nếu không xem kỹ còn tưởng giống y, ví dụ một số tinh vân tỏa ánh sáng lam nhưng hơi thở khác biệt.
Sở Mộ tỉ mỉ quét qua, phân biệt từng cái:
- Đó là Kim chi áo nghĩa, Phong chi áo nghĩa...
Mỗi một đoàn tinh vân đại biểu một loại áo nghĩa, Sở Mộ đếm xong ngạc nhiên phát hiện trong đó không có áo nghĩa biến dị như Tê Liệt ý cảnh, Hư Thực ý cảnh.
Chỉ có các áo nghĩa thường quy như kim mộc thủy hỏa thổ phong băng lôi vân, còn có các áo nghĩa đặc biệt như Tuyết chi áo nghĩa, Huyết chi áo nghĩa, Vụ chi áo nghĩa. Dù là áo nghĩa thường quy hay đặc biệt đều lấy áo nghĩa làm cơ sở, không có áo nghĩa biến dị.
Sở Mộ nhớ lại lời Quý Thiên Tường nói, cái gọi là áo nghĩa biến dị chẳng qua là hình thức biểu hiện của việc thanh tẩy chiết xuất những lực lượng áo nghĩa cơ sở nhiều lần, không ngừng tăng mạnh uy năng của nó.
Như đám Kiếm Giả thế giới Thái Cổ sẽ không để áo nghĩa biến dị, vì không cần thiết.
Sở Mộ tìm một hồi không thấy Không chi Tinh Vân áo nghĩa mà hắn muốn nhất, vô cùng tiếc nuối thì thào:
- Đáng tiếc, Không có không chi Tinh Vân áo nghĩa.
Một trong những áo nghĩa tối cao, uy năng của Không chi áo nghĩa siêu đáng sợ, nâng cao mỗi một thành là uy lực sẽ mạnh gấp mấy lần. Trong Huyền Thiên bích không có áo nghĩa đáng sợ như vậy cũng hợp lý.
Sở Mộ thầm nghĩ:
- Nếu không có vậy tham ngộ áo nghĩa khác.
- Hiện giờ ta chủ tu năm loại áo nghĩa thì Tê Liệt áo nghĩa cao sâu nhất, đã gần tám thành, nhưng nơi này không có Tê Liệt áo nghĩa. Tê Liệt áo nghĩa căn cứ vào Kim chi áo nghĩa, một nửa Phong chi áo nghĩa, ta tham ngộ hai loại áo nghĩa này để nâng cao Tê Liệt áo nghĩa vậy.
- Con đường có chính xác hay không thì bây giờ ta chưa thể xác định, chờ đến ngày sau mới biết. Hiện tại lo tăng mạnh thực lực là chính, không đủ thực lực thì dù đường đi là chính xác thì chưa chắc có cơ hội đi tiếp.
Nghĩ đến đây Sở Mộ bắt đầu tham ngộ Kim chi Tinh Vân áo nghĩa. Sở Mộ thả ý niệm tinh thần ra trực tiếp tiến vào Kim chi Tinh Vân áo nghĩa.
Thoáng chốc các loại huyền diệu, huyền bí trong Kim chi Tinh Vân áo nghĩa xuất hiện trong đầu Sở Mộ, hắn cảm nhận rõ ràng, lần lượt tham ngộ từng cái, hiểu thấu, thăng cấp.
Nếu nhìn từ mắt của người khác thì Sở Mộ vẫn ngồi xếp bằng cách Huyền Thiên bích tám dặm, hắn giống như nhiều Kiếm Giả khác, tựa như biến thành pho tượng không nhúc nhích, hoàn toàn chìm đắm trong tham ngộ.
Kim, tràn ngập mũi nhọn, vô cùng sắc bén đến mức tận cùng, có thể cắt đứt tất cả thứ cứng rắn trong thiên địa, rắn chắc không có gì không phá nổi. Nó vừa cứng được cũng mềm dẻo được, dù là hình thái nào đều không thể thay đổi mũi nhọn sắc bén của nó.
Thời gian chậm rãi trôi, các loại áo nghĩa ẩn chứa trong Kim chi Tinh Vân áo nghĩa đều bị Sở Mộ tham ngộ, lĩnh ngộ hóa thành thứ của mình dung nhập vào Tê Liệt áo nghĩa.
Nhìn sơ rậm rạp người ngồi đầy đất làm Sở Mộ hơi hoa mắt.
Ánh mắt quét nhanh, Sở Mộ tìm được một chỗ trống nhanh chóng đến gần ghế trống. Cùng lúc đó một bóng người lao tới, chỉ chậm hơn Sở Mộ một chút.
Kim Mục Lôi sắc mặt âm trầm nhìn Sở Mộ, nghiến răng nói:
- Lại là ngươi!
Sở Mộ hờ hững liếc qua Kim Mục Lôi, không nói một câu.
Kim Mục Lôi hung tợn đe dọa:
- Đừng quá đắc ý, rồi sẽ có lúc ngươi phải khóc!
Sở Mộ đã ngồi xuống, đưa mắt hướng Huyền Thiên bích, hoàn toàn phớt lờ Kim Mục Lôi.
Kim Mục Lôi trợn to mắt ốc bưu long lên sòng sọc, bộ dạng như muốn nuốt sống Sở Mộ. Kim Mục Lôi siết chặt nắm tay rất muốn rút kiếm ra đâm một lỗ trên người Sở Mộ.
Một lúc lâu sau Kim Mục Lôi thở hắt ra, nắm tay siết chặt từ từ thả lỏng, mu bàn tay nổi gân xanh dần lặn xuống.
Kim Mục Lôi hừ lạnh một tiếng:
- Hừ!
Tiếng hừ chứa chút kiếm ý như phong lôi xông hướng Sở Mộ, chui vào lỗ tai hắn. Nhưng Sở Mộ không nhúc nhích, không bị ảnh hưởng chút nào. Kim Mục Lôi đành mang theo tràn đầy không cam lòng xoay người rời đi, dù gần đó có ghế trống nhưng hiện tại gã không tâm tình tham ngộ Huyền Thiên bích.
Kim Mục Lôi bước nhanh ra ngoài khu vực Huyền Thiên bích, gã nhớ lại mình bị đại ca chửi thì đổ hết trách nhiệm lên đầu Sở Mộ, từ lần trước gặp hắn rồi gã làm việc gì cũng không như ý.
Nhưng Kim Mục Lôi nhớ lại gã bóp méo sự thật nói với đại ca, mập mờ ám chỉ Sở Mộ là loại người ỷ tài kiêu ngạo, coi trời bằng vung, cuồng vọng tự đại, căn bản không thèm để mắt đến chiến đội Trảm Ma. Bây giờ Sở Mộ không bị gì nhưng khi hắn trở thành đệ tử tinh anh, đại ca của gã biết chuyện rồi chắc chắn sẽ cho hắn bài học nhớ đời.
Đại ca không như gã, trong vô số chiến đội đệ tử tinh anh thì đại ca là một trong các nguyên lão của chiến đội Trảm Ma, thực lực cực kỳ cường đại, thủ đoạn khó lường.
***
Kim Mục Lôi xuất hiện, hăm dọa rồi rời đi nhưng không gây ảnh hưởng gì với Sở Mộ.
Dù đối phương có thủ đoạn gì thì Sở Mộ đều chấp nhận, có nhiều cách ứng đối với nhiều loại rắc rối, trong đó trực tiếp nhất mà căn bản nhất đó là bản thân mạnh.
Nếu mình có thực lực mạnh đến mức khiến mọi người đều kính sợ thì còn rắc rối gì dám tìm tới nữa?
Vì vậy phải không ngừng tăng mạnh thực lực của bản thân mới là điều quan trọng nhất.
Sức chú ý của Sở Mộ đều tập trung vào Huyền Thiên bích, vách vực bóng loáng như gương phản chiếu hình bóng vô số người, dường như rõ ràng rồi lại mơ hồ.
Sở Mộ nhìn Huyền Thiên bích chằm chằm không chớp mắt cái nào, trước mắt hắn mơ hồ rồi lại rõ ràng, dường như Huyền Thiên bích có sự thay đổi kỳ lạ.
Sở Mộ mơ hồ thấy hình mình phản chiếu trên Huyền Thiên bích càng rõ ràng hơn.
Sở Mộ cảm giác thân thể nhúc nhích mất kiểm soát bay hướng Huyền Thiên bích, lướt qua mọi người, nhưng không ai chú ý đến hắn.
Sở Mộ cảm giác mình bị hút vào trong Huyền Thiên bích, thế giới ban đầu biến mất, hắn đến một thế giới hoàn toàn mới. Thế giới này tràn ngập đủ loại năng lượng, các loại huyền bí diễn biến kể ra trong đó.
Đưa mắt nhìn Sở Mộ cảm giác như đến nơi vì sao dày đặc, vật đổi sao dời, tụ rồi lại tán, mỗi loại đều vô cùng huyền ảo, sâu không lường được. Sở Mộ có cảm giác bị lạc trong đó, như đang ở trong trời sao mênh mông.
Một lúc lâu sau Sở Mộ lấy lại tinh thần, xem kỹ từng đoàn tinh vân do vô số vì sao tụ lại.
Màu tinh vân khác nhau, có đỏ, chanh, vàng, lục, thanh, lam, tím, trắng, đen vân vân. Có tinh vân màu gần giống nhau, nếu không xem kỹ còn tưởng giống y, ví dụ một số tinh vân tỏa ánh sáng lam nhưng hơi thở khác biệt.
Sở Mộ tỉ mỉ quét qua, phân biệt từng cái:
- Đó là Kim chi áo nghĩa, Phong chi áo nghĩa...
Mỗi một đoàn tinh vân đại biểu một loại áo nghĩa, Sở Mộ đếm xong ngạc nhiên phát hiện trong đó không có áo nghĩa biến dị như Tê Liệt ý cảnh, Hư Thực ý cảnh.
Chỉ có các áo nghĩa thường quy như kim mộc thủy hỏa thổ phong băng lôi vân, còn có các áo nghĩa đặc biệt như Tuyết chi áo nghĩa, Huyết chi áo nghĩa, Vụ chi áo nghĩa. Dù là áo nghĩa thường quy hay đặc biệt đều lấy áo nghĩa làm cơ sở, không có áo nghĩa biến dị.
Sở Mộ nhớ lại lời Quý Thiên Tường nói, cái gọi là áo nghĩa biến dị chẳng qua là hình thức biểu hiện của việc thanh tẩy chiết xuất những lực lượng áo nghĩa cơ sở nhiều lần, không ngừng tăng mạnh uy năng của nó.
Như đám Kiếm Giả thế giới Thái Cổ sẽ không để áo nghĩa biến dị, vì không cần thiết.
Sở Mộ tìm một hồi không thấy Không chi Tinh Vân áo nghĩa mà hắn muốn nhất, vô cùng tiếc nuối thì thào:
- Đáng tiếc, Không có không chi Tinh Vân áo nghĩa.
Một trong những áo nghĩa tối cao, uy năng của Không chi áo nghĩa siêu đáng sợ, nâng cao mỗi một thành là uy lực sẽ mạnh gấp mấy lần. Trong Huyền Thiên bích không có áo nghĩa đáng sợ như vậy cũng hợp lý.
Sở Mộ thầm nghĩ:
- Nếu không có vậy tham ngộ áo nghĩa khác.
- Hiện giờ ta chủ tu năm loại áo nghĩa thì Tê Liệt áo nghĩa cao sâu nhất, đã gần tám thành, nhưng nơi này không có Tê Liệt áo nghĩa. Tê Liệt áo nghĩa căn cứ vào Kim chi áo nghĩa, một nửa Phong chi áo nghĩa, ta tham ngộ hai loại áo nghĩa này để nâng cao Tê Liệt áo nghĩa vậy.
- Con đường có chính xác hay không thì bây giờ ta chưa thể xác định, chờ đến ngày sau mới biết. Hiện tại lo tăng mạnh thực lực là chính, không đủ thực lực thì dù đường đi là chính xác thì chưa chắc có cơ hội đi tiếp.
Nghĩ đến đây Sở Mộ bắt đầu tham ngộ Kim chi Tinh Vân áo nghĩa. Sở Mộ thả ý niệm tinh thần ra trực tiếp tiến vào Kim chi Tinh Vân áo nghĩa.
Thoáng chốc các loại huyền diệu, huyền bí trong Kim chi Tinh Vân áo nghĩa xuất hiện trong đầu Sở Mộ, hắn cảm nhận rõ ràng, lần lượt tham ngộ từng cái, hiểu thấu, thăng cấp.
Nếu nhìn từ mắt của người khác thì Sở Mộ vẫn ngồi xếp bằng cách Huyền Thiên bích tám dặm, hắn giống như nhiều Kiếm Giả khác, tựa như biến thành pho tượng không nhúc nhích, hoàn toàn chìm đắm trong tham ngộ.
Kim, tràn ngập mũi nhọn, vô cùng sắc bén đến mức tận cùng, có thể cắt đứt tất cả thứ cứng rắn trong thiên địa, rắn chắc không có gì không phá nổi. Nó vừa cứng được cũng mềm dẻo được, dù là hình thái nào đều không thể thay đổi mũi nhọn sắc bén của nó.
Thời gian chậm rãi trôi, các loại áo nghĩa ẩn chứa trong Kim chi Tinh Vân áo nghĩa đều bị Sở Mộ tham ngộ, lĩnh ngộ hóa thành thứ của mình dung nhập vào Tê Liệt áo nghĩa.