Mục lục
Kiếm Đạo Độc Thần - Sở Mộ (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Các thanh niên Tuyết tộc vắt óc rầu rĩ. Bọn họ cực kỳ bất mãn nhân tộc cướp mất nữ thần trong lòng họ, muốn tìm mọi cách cho đối phương một bài học, tốt nhất là khiến hắn biết khó mà lui. Cả đám suy nghĩ nát óc.

Chợt có giọng nói vang lên:

- Hôm nay là ngày gì mà nhiều người tụ tập ở đây?

Thanh âm kia từ xa đến gần, chất chứa siêu nhiên.

- Ai đó?

- Giọng rất quen tai!

Mọi người nhìn hướng phát ra tiếng nói, cùng sửng sốt giây sau lộ vẻ vừa mừng vừa sợ.

- Lãnh Sương đại ca!

- Là Lãnh Sương đại ca!

- Thật sự là Lãnh Sương đại ca đã về!

- Ha ha ha ha ha ha! Lãnh Sương đại ca về đúng lúc lắm!

Đám thanh niên Tuyết tộc thấy người đến thì sửng sốt sau đó mừng như điên la lớn, nói rõ thân phận của người đó.

Tuyết Kiếm thánh địa.

Sở Mộ đã leo lên ngọn núi tuyết thứ mười, hắn đứng trên ngọn núi tỉ mỉ nhớ lại những gì đã thấy.

Mỗi ngọn núi tuyết là một hành trình, một loại kiếm đạo, ẩn chứa kinh nghiệm kiếm đạo của tiền bối Tuyết tộc. Dù cùng một môn kiếm đạo nhưng vì tu luyện giả khác nhau nên có tinh túy khác biệt.

Với ngọn núi tuyết thứ nhất Sở Mộ dễ dàng leo lên đỉnh, đi qua hết hành trình, núi tuyết thứ hai cũng đơn giản, núi tuyết thứ ba không khó. Nhưng núi tuyết tiếp theo khiến bước chân leo lên của Sở Mộ chậm dần, vì càng xem nhiều hành trình thì càng nặng trĩu, như bao đồ vác trên người cứ nặng dần, đi đường càng khó khăn.

Sở Mộ trắc trở lên đỉnh núi tuyết thứ mười, nhắm mắt đứng trên đỉnh núi cẩn thận nhớ lại.

Sở Mộ rõ ràng biết mình phải tiêu hao hành trình mười ngọn núi tuyết đã leo, chuyển thành tích lũy, không thì cứ đi tiếp sẽ thành cản trở trì trệ đến cuối cùng không đi nổi, tư duy cũng bị trói buộc.

Sở Mộ hiểu rõ đạo lý tham thì thâm.

Trên đỉnh núi tuyết thứ mười, Sở Mộ dứng yên không nhúc nhích đã nửa tháng, cuối cùng mở mắt ra hấp háy linh động. Giây sau Sở Mộ nhảy người như thoát khỏi các loại trói buộc hóa thành chim ưng bay lượn chân trời.

Thân hình nhẹ nhàng mạnh mẽ mang theo vài phần sắc bén từ đỉnh núi tuyết cao mấy trăm trượng rơi xuống.

Thân hình nhìn như nhanh mạnh nhưng rơi xuống đất thì không tiếng động, không để lại chút dấu vết nào, đạp tuyết không dấu vết. Sở Mộ lao nhanh đi núi tuyết tiếp theo.

Sở Mộ leo lên núi tuyết thứ mười một nhẹ nhàng như lên núi tuyết đầu tiên.

Không lâu sau Sở Mộ lên đỉnh ngọn núi tuyết thứ mười một, hắn đứng trên đỉnh hồi ngộ lại kinh nghiệm vừa rồi. Sở Mộ định bụng mỗi khi trèo lên một ngọn núi tuyết sẽ hồi ngộ một lần, chuyển hóa hành trình thành tích lũy của bản thân.

Trong Tuyết Kiếm thánh địa có rất nhiều núi tuyết, tức là Sở Mộ có thể trèo lên từ từ. Mỗi khi leo lên một núi tuyết hồi ngộ là tích lũy kiếm đạo của Sở Mộ lại dồi dào một phần, nếu hắn trèo lên hết toàn bộ núi tuyết không biết sẽ hùng hậu đến mức nào.

Tưởng tượng thôi Sở Mộ đã kích động, mong chờ. Nhưng rất nhanh tâm tính của Sở Mộ bình thản lại.

Sở Mộ leo lên núi tuyết lĩnh ngộ, Tuyết Ngân Linh cũng vậy, hai người không can thiệp nhau.

Tuyết Ngân Linh không nói cho Sở Mộ biết rằng leo lên núi tuyết không phải không có điểm cuối, nó có cực hạn cao nhất, người khác nhau có cực hạn khác biệt, tùy vào năng lực của cá nhân.

Ví dụ có người leo núi tuyết hạn mức cao nhất là ngọn núi thứ năm, không cách nào trèo lên ngọn núi thứ sáu. Nhưng có người có thể lên ngọn núi thứ sáu được lại không thể leo ngọn núi thứ bảy, huyền diệu rất khó giải thích rõ, mơ hồ đoán liên quan đến tiềm lực cá nhân.

Tuyết Ngân Linh không nói vì nàng không xem trọng điều này, dù sao đến cực hạn thì không thể trèo lên tiếp, sẽ không gây hại cái gì.

Tuyết Ngân Linh không can thiệp Sở Mộ nhưng nhìn hắn leo lên ngọn núi tuyết thứ mười một, đi hướng núi thứ mười hai rồi leo lên tiếp thì nàng khá bất ngờ, rồi lại cảm thấy chuyện bình thường.

Ngọn núi thứ mười hai!

Ngọn núi thứ mười ba!

Ngọn núi thứ mười bốn!

Từng ngọn núi tuyết bị Sở Mộ chinh phục.

Chớp mắt Sở Mộ leo lên đỉnh ngọn núi tuyết thứ hai mươi, hắn đứng trên đỉnh núi cẩn thận hồi ngộ.

Thấy Sở Mộ leo lên đỉnh ngọn núi tuyết thứ hai mươi làm Tuyết Ngân Linh bất ngờ.

Tuyết Ngân Linh nhớ kỷ lục trong Tuyết tộc là hai mươi ngọn núi, do chính nàng sáng tạo.

Thân chuyển kiếp của Hư Không Kiếm Linh có tiềm lực cực kỳ kinh người, đánh phá kỷ lục cũ của Tuyết tộc. Hiện giờ kỷ lục của Sở Mộ ngang bằng nàng, nếu tính tiềm lực tức là hắn có tiềm lực không kém hơn Tuyết Ngân Linh.

Đây là điều đáng vui mừng, Tuyết Ngân Linh nhởn miệng cười.

Chốc lát sau Sở Mộ nhảy xuống đỉnh núi bước nhanh tới núi tuyết tiếp theo.

Leo lên núi tuyết thứ hai mươi mốt!

Leo lên núi tuyết thứ hai mươi hai!

Leo lên núi tuyết thứ hai mươi ba!

Một lúc sau Sở Mộ leo lên đỉnh núi tuyết thứ hai mươi lăm, nhưng khi hắn định leo ngọn núi tuyết thứ hai mươi sáu chợt nhận ra không cách nào bước chân lên được.

Sở Mộ thử nhiều lần vẫn không làm được, hắn thầm thắc mắc, có chút suy đoán.

Cơn gió lạnh lẽo thổi đến, Tuyết Ngân Linh xuất hiện bên cạnh Sở Mộ.

Tuyết Ngân Linh đơn giản nói: .

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Không Hẹn Mà Đến
2. Cách Một Khoảng Sân
3. Chú! Xin Ký Đơn!
4. Tạ Đông Tự Xuân
=====================================

- Lên núi tuyết có hạn chế, nghe nói liên quan tiềm lực.

Sở Mộ hiểu ngay, hắn hơi tiếc nuối nhưng đành chấp nhận, vì việc này rất bình thường.

Tuyết Ngân Linh nói:

- Có ngày ta sẽ để lại núi tuyết của mình tại đây.

Tuyết Ngân Linh bỗng nhìn hướng Sở Mộ:

- Ngày nào đó ngươi cũng để lại núi tuyết ở đây được không?

Sở Mộ đồng ý ngay:

- Được!

Điều kiện để lại núi tuyết trong Tuyết Kiếm thánh địa là thành tựu Chúa Tể, phải là Chúa Tể kiếm đạo.

Tuyết Ngân Linh, Sở Mộ đối thoại lộ ra bọn họ quyết tâm, tràn trề niềm tin mình sẽ thành tựu Chúa Tể kiếm đạo.

Không thể leo lên núi tuyết tiếp nên Sở Mộ, Tuyết Ngân Linh xoay người đi đến lối ra Tuyết Kiếm thánh địa.

Không lâu sau hai người rời khỏi Tuyết Kiếm thánh địa đã ở mấy tháng, tuy thực lực không tăng tiến nhưng tích lũy của hai người dồi dào rất nhiều, đặt căn cơ vững chắc cho sau này tinh tiến.

Tuyết Ngân Linh đi vào Tuyết Chủ Bảo tìm Tuyết Chủ, thẳng thắn nói:

- Tuyết Chủ, chúng ta phải trở lại Thái Cổ kiếm thành.

Tuyết Chủ nói:

- Được, nhưng trước khi trở lại Lãnh Sương muốn gặp ngươi.

- Có chuyện gì?

Tuyết Ngân Linh biết Tuyết Lãnh Sương, dù sao gã là đệ nhất cao thủ trẻ tuổi trong tông tộc Tuyết tộc, đương nhiên hiện tại thì không.

Một giọng nói vang lên:

- Nghe nói thánh nữ tìm một đạo lữ ngoại tộc.

Tuyết Lãnh Sương bước nhanh đi tới:

- Làm thánh nữ Tuyết tộc tức là chủ của Tuyết tộc tương lai, đạo lữ của nàng nên có chỗ siêu phàm. Nên ta muốn xác nhận xem thánh nữ lựa chọn đạo lữ có đủ tư cách không.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK