Không chi áo nghĩa mạnh hơn áo nghĩa khác rất nhiều, kiếm thuật không chi dĩ nhiên cũng huyền diệu hơn, độ khó tham ngộ cao gấp mấy chục lần.
Thời gian dần trôi, Sở Mộ cảm giác cay mắt, hắn chưa kiếm được dấu vết của kiếm thuật không chi. Khi không tìm được dấu vết thì chẳng thể tham ngộ ra kiếm thuật không chi.
Bích họa kiếm thuật không chi lớn, có rất nhiều dấu vết kiếm thuật đan chéo giăng ngang vô cùng phức tạp. Khi tham ngộ óc người như máy tính không ngừng tìm tòi tính toán, tìm dấu vết kiếm thuật đối ứng.
Rất nhiều dấu vết kiếm thuật thật ra đối ứng cùng một môn kiếm thuật, về mặt lý luận thì một dấu vết kiếm thuật có thể tham ngộ ra một môn kiếm thuật. Nhưng vấn đề là một số dấu vết kiếm thuật vô dụng với người tham ngộ.
Nên mỗi người tham ngộ phải đi tìm, cảm ứng một dấu vết đối ứng kiếm thuật mà mình tham ngộ được trong muôn vàn dấu kiếm thuật phức tạp đan chéo nhau.
Sở Mộ khép mắt lại cho hốc mắt cay tạm nghỉ ngơi:
- Lần này tạm tham ngộ đến đây vậy.
Mười giây sau Sở Mộ mở mắt ra, ghi nhớ vị trí mình đã tham ngộ để lần sau đến nữa không cần lặp lại tham ngộ, dùng cách này không chừng qua vài lần sẽ tham ngộ ra kiếm thuật không chi.
Còn thời gian, Sở Mộ chuyển sang nhìn hai bức tranh tường khác.
Bức thứ nhất là kiếm kỹ bích họa, bức thứ hai là kiếm bí bích họa.
Kiếm kỹ bích họa là dành cho người tham ngộ kiếm kỹ, bên trên ẩn chứa kiếm kỹ có thể trực tiếp tham ngộ dùng ngay, hoặc nhờ vào kiếm kỹ trên tường trợ giúp mình lĩnh ngộ kiếm kỹ. Đa số người tham ngộ chọn cách thứ hai.
Kiếm bí bích họa là kiếm bí ẩn chứa của Phi Thiên các, thuật ngự kiếm nằm trong số đó.
Kiếm thuật bích họa, kiếm kỹ bích họa, kiếm bí bích họa có hoa văn khác nhau. Dấu vết trong kiếm thuật bích họa vụn vặt lộn xộn. Vết rạch trên kiếm kỹ bích họa dài mảnh, hoặc đường thẳng, hoặc gấp khúc cong quấn. Dấu trên kiếm bí bích họa là từng mảnh, dường như độc lập lại như gắn kết với nhau.
Sở Mộ đứng dậy, lắc mình đến trước kiếm bí bích họa, ngồi xếp bằng tham ngộ.
Mục đích của Sở Mộ là tham ngộ thuật ngự kiếm.
Dù là từ uy lực hay tính thực dụng, hoặc nghệ thuật ngắm cảnh thì thuật ngự kiếm đều rất tốt, rất mạnh.
Sở Mộ tin tưởng nếu hắn tham ngộ ra thuật ngự kiếm thì thực lực tổng thể sẽ tăng rõ rệt, sức chiến đấu càng mạnh mẽ hơn.
Sở Mộ nhìn kiếm bí bích họa, cẩn thận tham ngộ.
Sở Mộ không biết mảnh nào là thuật ngự kiếm, đành tham ngộ từng mảnh một. May mắn không cần đào sâu, chỉ cần tham ngộ sơ, dựa vào cảm giác xem thử đó có phải là thuật ngự kiếm.
Sau vài lần Sở Mộ chăm chú vào một mảnh, trực giác nói với hắn đây là kiếm bí mà hắn muốn tham ngộ: Thuật ngự kiếm.
Sở Mộ nhìn chăm chú vào mảnh dấu vết đó, đường nét hơi tán loạn, nhìn như không có quy luật nhưng nếu xem kỹ thì làm hắn dần tìm ra quy luật trong đó.
Sở Mộ như thấy một người ngồi trước mặt mình, ngón tay như kiếm, dùng kiếm chỉ vạch nhẹ từng dấu vết, mỗi dấu giống y như trên kiếm bí bích họa.
Người đó vạch kiếm chỉ đến nét cuối cùng chợt điểm tới trước, có luồng kiếm quang cực kỳ sắc bén bắn ra từ kiếm bí bích họa lao hướng Sở Mộ.
Kiếm quang quá nhanh, Sở Mộ không kịp né tránh đã bị bắn trúng giữa trán, chui vào thế giới tinh thần.
Ý thức của Sở Mộ bị lôi kéo, thế giới tinh thần thấy một luồng kiếm quang sắc bén bay nhanh tự do trong đó, nhanh nhẹn biến ảo.
Ý thức tăng tốc đuổi theo kiếm quang, không bị bài xích, như thể bẩm sinh đã là một. Ý thức dung nhập vào kiếm quang, bỗng chốc các loại cảm ngộ tràn ngập trong lòng Sở Mộ, các loại khẩu quyết xẹt qua đầu hắn.
Sở Mộ phát hiện ý thức của hắn có thể khống chế một kiếm quang tùy theo ý nghĩ trong đầu hắn hoặc tăng tốc, hoặc chậm lại, hoặc đổi hướng.
Trong khoảnh khắc Sở Mộ cảm giác linh hồn lìa xác, vui sướng thoát khỏi tất cả trói buộc.
Từ khi nào kiếm quang trở nên mờ nhạt rồi biến mất, ý thức của Sở Mộ trở về cơ thể.
Sở Mộ nhắm mắt lại, trong đầu không ngừng nhớ lại khẩu quyết vô cùng cao sâu huyền diệu lướt qua, đó là khẩu quyết của thuật ngự kiếm.
Thuật ngự kiếm do hai phần tổ thành: khẩu quyết và thủ thế.
Lĩnh ngộ khẩu quyết, quen thuộc thủ thế, hai thứ kết hợp lại mới thi triển thuật ngự kiếm ra được.
Tham ngộ xong thuật ngự kiếm sắp hết mười hai canh giờ, Sở Mộ đứng dậy rời khỏi cung điện tranh tường.
Vì lúc trước Sở Mộ thể hiện ra tám loại áo nghĩa nên hắn không định lộ ra kiếm thuật băng. Thuật ngự kiếm thì có thể học, nên hắn được thưởng năm trăm điểm Phi Thiên Trị.
Vậy là Sở Mộ được một ngàn một trăm ba mươi điểm Phi Thiên Trị, hắn có thể tham ngộ Phi Thiên bích họa hai lần.
***
Trong Thạch Trung lâu, Sở Mộ điều tức xong đột nhiên mở mắt ra, tia mắt như kiếm bắn ra, hắn niệm khẩu quyết:
- Thiên thanh địa ninh, đại đạo duy tâm... . Ngôn Tình Hài
Tay phải Sở Mộ ném kiếm lên, ngón trỏ và ngón giữa tay trái khép lại như kiếm vạch nhẹ trước mặt mang theo quỹ tích huyền diệu.
- Ôm nguyên thủ nhất, phú kiếm kỳ hình, ngưng kỳ thần, cầm kiếm thông linh...
- Đạo ngự kiếm tồn tại một lòng, người kiếm hợp nhất, thuật ngự kiếm... tật!
Đây là khẩu quyết của thuật ngự kiếm, có ba mươi sáu câu. Lúc mới tu luyện cần phải niệm ra khẩu quyết đối ứng với thủ thế mới có thể thi triển ra thuật ngự kiếm, quen thuộc rồi thì chuyển sang đọc thầm trong bụng.
Vô Hồi kiếm rơi xuống, khẩu quyết vừa niệm đến chữ thuật ngự kiếm. Đầu ngón tay trái kiếm chỉ của Sở Mộ ẩn chứa kiếm ý, kiếm nguyên điểm vào thân kiếm, rót lực lượng vào. Thân kiếm rung rung phát ra tiếng vang du dương như được ban cho sự sống, mở ra linh trí.
Sở Mộ niệm khẩu quyết đến chữ ‘tật’ thì Vô Hồi kiếm hóa thành luồng kiếm quang bắn tới trước, tốc độ siêu nhanh, mau hơn tốc độ kiếm của hắn gấp đôi.
Tốc độ ra kiếm của Sở Mộ vốn đã nhanh, tăng phúc gấp hai thì càng mau nữa.
Sở Mộ mới học, mới ứng dụng chưa đủ quen thuộc, nếu quen tay thì tốc độ càng tăng nhanh hơn.
Thẳng tắp bắn ra kiếm quang để lại một vệt rực rỡ giữa không trung.
Tốc độ quá nhanh, trong nháy mắt kiếm quang sắp đánh trúng một góc Kiếm Lâu. Sở Mộ vội vung tay trái, hắn điều khiển kiếm quang quẹo nhanh hướng khác.
Sở Mộ giật mình kêu lên:
- Nguy rồi, đường cong quá rộng!
Sở Mộ vội điều khiển kiếm.
Đây là lần đầu tiên Sở Mộ thi triển thuật ngự kiếm, khá là vụng về, tuy thành công thi triển nhưng khống chế phi kiếm rát trúc trắc, thô ráp. Thuật ngự kiếm chú trọng biến ảo nhanh nhẹn tiểu xảo, tốc độ mau kết hợp lại mới thắng khi tấn công địch được. Sở Mộ khống chế hơi quá mức, như xe không thể thắng lại.
Thời gian dần trôi, Sở Mộ cảm giác cay mắt, hắn chưa kiếm được dấu vết của kiếm thuật không chi. Khi không tìm được dấu vết thì chẳng thể tham ngộ ra kiếm thuật không chi.
Bích họa kiếm thuật không chi lớn, có rất nhiều dấu vết kiếm thuật đan chéo giăng ngang vô cùng phức tạp. Khi tham ngộ óc người như máy tính không ngừng tìm tòi tính toán, tìm dấu vết kiếm thuật đối ứng.
Rất nhiều dấu vết kiếm thuật thật ra đối ứng cùng một môn kiếm thuật, về mặt lý luận thì một dấu vết kiếm thuật có thể tham ngộ ra một môn kiếm thuật. Nhưng vấn đề là một số dấu vết kiếm thuật vô dụng với người tham ngộ.
Nên mỗi người tham ngộ phải đi tìm, cảm ứng một dấu vết đối ứng kiếm thuật mà mình tham ngộ được trong muôn vàn dấu kiếm thuật phức tạp đan chéo nhau.
Sở Mộ khép mắt lại cho hốc mắt cay tạm nghỉ ngơi:
- Lần này tạm tham ngộ đến đây vậy.
Mười giây sau Sở Mộ mở mắt ra, ghi nhớ vị trí mình đã tham ngộ để lần sau đến nữa không cần lặp lại tham ngộ, dùng cách này không chừng qua vài lần sẽ tham ngộ ra kiếm thuật không chi.
Còn thời gian, Sở Mộ chuyển sang nhìn hai bức tranh tường khác.
Bức thứ nhất là kiếm kỹ bích họa, bức thứ hai là kiếm bí bích họa.
Kiếm kỹ bích họa là dành cho người tham ngộ kiếm kỹ, bên trên ẩn chứa kiếm kỹ có thể trực tiếp tham ngộ dùng ngay, hoặc nhờ vào kiếm kỹ trên tường trợ giúp mình lĩnh ngộ kiếm kỹ. Đa số người tham ngộ chọn cách thứ hai.
Kiếm bí bích họa là kiếm bí ẩn chứa của Phi Thiên các, thuật ngự kiếm nằm trong số đó.
Kiếm thuật bích họa, kiếm kỹ bích họa, kiếm bí bích họa có hoa văn khác nhau. Dấu vết trong kiếm thuật bích họa vụn vặt lộn xộn. Vết rạch trên kiếm kỹ bích họa dài mảnh, hoặc đường thẳng, hoặc gấp khúc cong quấn. Dấu trên kiếm bí bích họa là từng mảnh, dường như độc lập lại như gắn kết với nhau.
Sở Mộ đứng dậy, lắc mình đến trước kiếm bí bích họa, ngồi xếp bằng tham ngộ.
Mục đích của Sở Mộ là tham ngộ thuật ngự kiếm.
Dù là từ uy lực hay tính thực dụng, hoặc nghệ thuật ngắm cảnh thì thuật ngự kiếm đều rất tốt, rất mạnh.
Sở Mộ tin tưởng nếu hắn tham ngộ ra thuật ngự kiếm thì thực lực tổng thể sẽ tăng rõ rệt, sức chiến đấu càng mạnh mẽ hơn.
Sở Mộ nhìn kiếm bí bích họa, cẩn thận tham ngộ.
Sở Mộ không biết mảnh nào là thuật ngự kiếm, đành tham ngộ từng mảnh một. May mắn không cần đào sâu, chỉ cần tham ngộ sơ, dựa vào cảm giác xem thử đó có phải là thuật ngự kiếm.
Sau vài lần Sở Mộ chăm chú vào một mảnh, trực giác nói với hắn đây là kiếm bí mà hắn muốn tham ngộ: Thuật ngự kiếm.
Sở Mộ nhìn chăm chú vào mảnh dấu vết đó, đường nét hơi tán loạn, nhìn như không có quy luật nhưng nếu xem kỹ thì làm hắn dần tìm ra quy luật trong đó.
Sở Mộ như thấy một người ngồi trước mặt mình, ngón tay như kiếm, dùng kiếm chỉ vạch nhẹ từng dấu vết, mỗi dấu giống y như trên kiếm bí bích họa.
Người đó vạch kiếm chỉ đến nét cuối cùng chợt điểm tới trước, có luồng kiếm quang cực kỳ sắc bén bắn ra từ kiếm bí bích họa lao hướng Sở Mộ.
Kiếm quang quá nhanh, Sở Mộ không kịp né tránh đã bị bắn trúng giữa trán, chui vào thế giới tinh thần.
Ý thức của Sở Mộ bị lôi kéo, thế giới tinh thần thấy một luồng kiếm quang sắc bén bay nhanh tự do trong đó, nhanh nhẹn biến ảo.
Ý thức tăng tốc đuổi theo kiếm quang, không bị bài xích, như thể bẩm sinh đã là một. Ý thức dung nhập vào kiếm quang, bỗng chốc các loại cảm ngộ tràn ngập trong lòng Sở Mộ, các loại khẩu quyết xẹt qua đầu hắn.
Sở Mộ phát hiện ý thức của hắn có thể khống chế một kiếm quang tùy theo ý nghĩ trong đầu hắn hoặc tăng tốc, hoặc chậm lại, hoặc đổi hướng.
Trong khoảnh khắc Sở Mộ cảm giác linh hồn lìa xác, vui sướng thoát khỏi tất cả trói buộc.
Từ khi nào kiếm quang trở nên mờ nhạt rồi biến mất, ý thức của Sở Mộ trở về cơ thể.
Sở Mộ nhắm mắt lại, trong đầu không ngừng nhớ lại khẩu quyết vô cùng cao sâu huyền diệu lướt qua, đó là khẩu quyết của thuật ngự kiếm.
Thuật ngự kiếm do hai phần tổ thành: khẩu quyết và thủ thế.
Lĩnh ngộ khẩu quyết, quen thuộc thủ thế, hai thứ kết hợp lại mới thi triển thuật ngự kiếm ra được.
Tham ngộ xong thuật ngự kiếm sắp hết mười hai canh giờ, Sở Mộ đứng dậy rời khỏi cung điện tranh tường.
Vì lúc trước Sở Mộ thể hiện ra tám loại áo nghĩa nên hắn không định lộ ra kiếm thuật băng. Thuật ngự kiếm thì có thể học, nên hắn được thưởng năm trăm điểm Phi Thiên Trị.
Vậy là Sở Mộ được một ngàn một trăm ba mươi điểm Phi Thiên Trị, hắn có thể tham ngộ Phi Thiên bích họa hai lần.
***
Trong Thạch Trung lâu, Sở Mộ điều tức xong đột nhiên mở mắt ra, tia mắt như kiếm bắn ra, hắn niệm khẩu quyết:
- Thiên thanh địa ninh, đại đạo duy tâm... . Ngôn Tình Hài
Tay phải Sở Mộ ném kiếm lên, ngón trỏ và ngón giữa tay trái khép lại như kiếm vạch nhẹ trước mặt mang theo quỹ tích huyền diệu.
- Ôm nguyên thủ nhất, phú kiếm kỳ hình, ngưng kỳ thần, cầm kiếm thông linh...
- Đạo ngự kiếm tồn tại một lòng, người kiếm hợp nhất, thuật ngự kiếm... tật!
Đây là khẩu quyết của thuật ngự kiếm, có ba mươi sáu câu. Lúc mới tu luyện cần phải niệm ra khẩu quyết đối ứng với thủ thế mới có thể thi triển ra thuật ngự kiếm, quen thuộc rồi thì chuyển sang đọc thầm trong bụng.
Vô Hồi kiếm rơi xuống, khẩu quyết vừa niệm đến chữ thuật ngự kiếm. Đầu ngón tay trái kiếm chỉ của Sở Mộ ẩn chứa kiếm ý, kiếm nguyên điểm vào thân kiếm, rót lực lượng vào. Thân kiếm rung rung phát ra tiếng vang du dương như được ban cho sự sống, mở ra linh trí.
Sở Mộ niệm khẩu quyết đến chữ ‘tật’ thì Vô Hồi kiếm hóa thành luồng kiếm quang bắn tới trước, tốc độ siêu nhanh, mau hơn tốc độ kiếm của hắn gấp đôi.
Tốc độ ra kiếm của Sở Mộ vốn đã nhanh, tăng phúc gấp hai thì càng mau nữa.
Sở Mộ mới học, mới ứng dụng chưa đủ quen thuộc, nếu quen tay thì tốc độ càng tăng nhanh hơn.
Thẳng tắp bắn ra kiếm quang để lại một vệt rực rỡ giữa không trung.
Tốc độ quá nhanh, trong nháy mắt kiếm quang sắp đánh trúng một góc Kiếm Lâu. Sở Mộ vội vung tay trái, hắn điều khiển kiếm quang quẹo nhanh hướng khác.
Sở Mộ giật mình kêu lên:
- Nguy rồi, đường cong quá rộng!
Sở Mộ vội điều khiển kiếm.
Đây là lần đầu tiên Sở Mộ thi triển thuật ngự kiếm, khá là vụng về, tuy thành công thi triển nhưng khống chế phi kiếm rát trúc trắc, thô ráp. Thuật ngự kiếm chú trọng biến ảo nhanh nhẹn tiểu xảo, tốc độ mau kết hợp lại mới thắng khi tấn công địch được. Sở Mộ khống chế hơi quá mức, như xe không thể thắng lại.