Nhưng nếu như nắm giữ phương thức điểm phát lực của nửa bước, cho dù cánh tay hơi uốn lượn đánh ra, uy lực cũng sẽ không kém hơn so với uy lực khi thu hồi đánh ra ngoài. Thậm chí nắm giữ đến mức độ cao thâm có thể vượt qua gấp mấy lần.
Điều này không khỏi làm cho Sở Mộ hồi tưởng lại, trên địa cầu có một loại võ thuật kỹ xảo phát lực, tên là Thốn Kình. Sở Mộ chưa từng tu luyện qua, cũng chưa có tiếp xúc qua. Hắn không biết được rõ ràng Thốn Kình này là phát lực như thế nào. Có lẽ không giống với nghiên cứu của mình bây giờ, nhưng đoán hẳn hiệu quả là tương đồng, trăm sông đổ về một biển.
Nếu như điểm phát lực giống như nửa bước, phân bố rộng ở trên cánh tay, tin tưởng có thể phát ra uy lực kinh người.
Uy lực, do lực lượng và tốc độ quyết định. Lực lượng lớn tốc độ nhanh, uy lực tất nhiên sẽ mạnh hơn.
Sở Mộ không có nhớ rõ, mình rốt cuộc đã chém giết bao nhiêu con ma thú luyện ngục. Phương mới thành công tìm được ba điểm phát lực, đồng thời nối liền lại với nhau, vừa rồi phóng ra uy lực kinh người.
Một kiếm kia xem như là sơ bộ thành công.
- Xuất phát từ nửa bước, liền đặt là tấc kiếm đi.
Sở Mộ lẩm bẩm cười nói.
Tuy đã đặt tên, nhưng tấc kiếm này, nhưng chỉ mới chỉ hình thành quỹ đạo sơ bộ. Tối thiểu cần phân bố nhiêu điểm phát lực trên cánh tay hơn nữa, đến lúc đó một lần hành động nối liền lại, trong nháy mắt phát ra kiếm, uy lực nhất định sẽ mạnh mẽ đến mức không thể tưởng tượng nổi.
Trong thời điểm Sở Mộ không ngừng tìm kiếm ma thú luyện ngục để tu luyện kiếm pháp. Đồng thời, một đám đệ tử của Dạ Minh Kiếm Tông đã xuất hiện ở Vô Kiếm Luyện Ngục tầng thứ tư tìm kiếm tung tích của Sở Mộ. Chỉ có điều phạm vi Vô Kiếm Luyện Ngục tầng thứ tư không nhỏ. Sở Mộ lại chỉ có một mình. Muốn tìm được hắn, cũng không phải là chuyện dễ dàng như vậy.
Hôm nay, bọn họ đã gặp được Sở Mộ.
- Các vị sư huynh, chính là hắn.
Nghiêm Phong chỉ về phía Sở Mộ hô lớn.
Ngay lập tức, mấy ánh mắt bất thiện xuyên qua hư không, rơi vào trên mặt Sở Mộ.
- Đệ tử của Ngũ Hành Kiếm Tông, ta hỏi ngươi đã từng gặp qua đệ tử của Dạ Minh Kiếm Tông ta hay chưa?
Người dẫn đầu trong đó trừng mắt quát lạnh, giọng điệu đầy vẻ chất vấn. Sở Mộ lại giống như không nghe được, không để ý chút nào.
Đệ tử của Dạ Minh Kiếm Tông này hình như quá cho mình là đúng.
- Đứng lại. Ta hỏi ngươi, không ngờ ngươi lại dám không trả lời.
Sở Mộ không trả lời, trái lại xoay người muốn rời khỏi đó. Đám đệ tử của Dạ Minh Kiếm Tông biến sắc. Thân hình bọn họ thoáng động giống như thay hình đổi vị, bao vây Sở Mộ lại.
Bao gồm cả Nghiêm Huy, đám đệ tử của Dạ Minh Kiếm Tông tổng cộng có bốn người.
- Ba vị sư huynh, chính là hắn lừa bịp tống tiền Diệp Âm sư tỷ hai mươi vạn hạt Nguyên Đan hạ phẩm. Ca ca ta tìm hắn đòi lại công đạo, hắn lại buông lời ngông cuồng phản bác. Ca ca ta rời khỏi doanh địa Thiên Kiếm, muốn tìm hắn lý luận một phen. Nhưng bây giờ đã qua một thời gian dài như vậy lại không có tin tức gì.
Nghiêm Phong chỉ vào Sở Mộ, giận dữ hét lên, thật giống như Sở Mộ có tội ác tày trời tới mức nào.
Nghe được Nghiêm Phong nói vậy, Sở Mộ không khỏi thoáng lộ ra một cười lạnh. Đối với sự vô sỉ của Nghiêm Phong, nhận thức của hắn đã có bước tiến mới.
- Ngươi có gặp được Nghiêm Huy sư đệ hay không?
Đệ tử của Dạ Minh Kiếm Tông lại một lần nữa quát hỏi.
- Ta rốt cuộc đã biết vì sao Dạ Minh Kiếm Tông có thể trở thành thế lực cấp chúa tể. Chỉ cần đủ vô sỉ.
Sở Mộ không trả lời vấn đề của đối phương, trái lại thản nhiên nói.
- Tự đâm đầu vào chỗ chết!
- Lại dám sỉ nhục Dạ Minh Kiếm Tông ta.
Những tiếng leng keng vang lên. Hàn quang bắn ra bốn phía. Đám đệ tử của Dạ Minh Kiếm Tông rút kiếm, chỉ thẳng về phía Sở Mộ.
- Nói, Nghiêm Huy sư đệ đâu?
Đệ tử Dạ Minh Kiếm Tông dẫn đầu ép hỏi.
Sở Mộ không trả lời. Bởi vì không cần phải trả lời. Hắn đang tính toán, phải làm như thế nào mới có thể lấy cái giá nhỏ nhất, chém giết được bốn đệ tử của Dạ Minh Kiếm Tông này.
Nghiêm Phong có thực lực như thế nào, hắn đã biết, không đáng để lo ngại. Mấu chốt là ba người khác. Không biết thực lực bọn họ rốt cuộc như thế nào? Nếu như đều đạt được tiêu chuẩn của Nghiêm Huy kia, hắn muốn giết chết tất cả bọn họ, lại không phải là chuyện đơn giản gì.
Một khi để một người trong đó chạy trốn, chắc chắn sẽ đưa tới những đệ tử Dạ Minh Kiếm Tông khác trả thù. Hậu quả tưởng tượng thôi đã không chịu nổi.
- Bắt lại.
Nhìn thấy Sở Mộ không nói lời nào, người dẫn đầu lập tức hạ lệnh. Ngay lập tức bọn họ xuất kiếm, không chút lưu tình. Bốn kiếm đâm tới, giống như linh xà xuất động, muốn đâm thủng tay chân của Sở Mộ, phế bỏ Sở Mộ.
Cuộc chiến đấu bạo phát. Sở Mộ dừng suy nghĩ một chút, ngay lập tức thi triển ra nửa bước. Trải qua nhiều lần chiến đấu, nửa bước giống như bản năng dung nhập vào bản than. Trong nháy mắt hắn đã né tránh được công kích của đối phương. Ngũ Tương Kiếm được rút ra khỏi vỏ, phản kích.
- Là nửa bước!
Nghiêm Phong nhận ra bộ pháp của Sở Mộ:
- Anh ta bị ngươi giết.
Thù hận bạo phát, làm cho kiếm của Nghiêm Phong phát ra uy lực đáng sợ hơn. Nhưng hắn không có cách nào công kích được Sở Mộ.
Sau khi xác định sự thực Sở Mộ đã giết chết Nghiêm Huy, đệ tử của Dạ Minh Kiếm Tông càng không lưu tình. Mỗi một kiếm đánh ra đều muốn đưa Sở Mộ vào chỗ chết!
Đối phương muốn giết mình, Sở Mộ tất nhiên sẽ không khách khí. Hắn phản kích không chút lưu tình.
Đâm ra một kiếm, bỗng nhiên bị đón đỡ. Cùng lúc đó, hai kiếm khác một trái một phải đâm tới. Cho thấy sự phối hợp ăn ý của ba kiếm giả.
Nếu như ở dưới tình huống bình thường, đối mặt với cục diện như vậy, Sở Mộ rất có khả năng sẽ bị thương. Nhưng hiện tại hắn đã luyện nửa bước đạt đến gần đại thành. Hắn lại nghiên cứu ra tấc kiếm.
Hắn nhanh chóng né tránh, kiếm không có thu hồi, cứ như vậy điểm về phía trước.
Cánh tay phải chấn động ba chỗ điểm phát lực. Lực lượng xuyên qua, trong nháy mắt bạo phát, làm cho tốc độ một kiếm điểm ra tăng vọt, lực lượng tăng cường.
Đây là một kiếm ngược lại với lẽ thường. Đối phương căn bản không có cách nào đề phòng, trực tiếp bị Sở Mộ điểm trúng mi tâm. Một kiếm phá rách mi tâm, xuyên vào bên trong đầu.
Lực lượng đáng sợ bạo phát, trực tiếp mở rộng vết thương ở mi tâm, chấn động mạnh, đập nát đầu. Kẻ này bị mất mạng tại chỗ.
Chỉ một kiếm này, ngay lập tức giết chết một cao thủ không kém hơn Nghiêm Huy. Sở Mộ lại không có thời gian để xúc động. Bởi vì còn có ba người nữa.
Điều này không khỏi làm cho Sở Mộ hồi tưởng lại, trên địa cầu có một loại võ thuật kỹ xảo phát lực, tên là Thốn Kình. Sở Mộ chưa từng tu luyện qua, cũng chưa có tiếp xúc qua. Hắn không biết được rõ ràng Thốn Kình này là phát lực như thế nào. Có lẽ không giống với nghiên cứu của mình bây giờ, nhưng đoán hẳn hiệu quả là tương đồng, trăm sông đổ về một biển.
Nếu như điểm phát lực giống như nửa bước, phân bố rộng ở trên cánh tay, tin tưởng có thể phát ra uy lực kinh người.
Uy lực, do lực lượng và tốc độ quyết định. Lực lượng lớn tốc độ nhanh, uy lực tất nhiên sẽ mạnh hơn.
Sở Mộ không có nhớ rõ, mình rốt cuộc đã chém giết bao nhiêu con ma thú luyện ngục. Phương mới thành công tìm được ba điểm phát lực, đồng thời nối liền lại với nhau, vừa rồi phóng ra uy lực kinh người.
Một kiếm kia xem như là sơ bộ thành công.
- Xuất phát từ nửa bước, liền đặt là tấc kiếm đi.
Sở Mộ lẩm bẩm cười nói.
Tuy đã đặt tên, nhưng tấc kiếm này, nhưng chỉ mới chỉ hình thành quỹ đạo sơ bộ. Tối thiểu cần phân bố nhiêu điểm phát lực trên cánh tay hơn nữa, đến lúc đó một lần hành động nối liền lại, trong nháy mắt phát ra kiếm, uy lực nhất định sẽ mạnh mẽ đến mức không thể tưởng tượng nổi.
Trong thời điểm Sở Mộ không ngừng tìm kiếm ma thú luyện ngục để tu luyện kiếm pháp. Đồng thời, một đám đệ tử của Dạ Minh Kiếm Tông đã xuất hiện ở Vô Kiếm Luyện Ngục tầng thứ tư tìm kiếm tung tích của Sở Mộ. Chỉ có điều phạm vi Vô Kiếm Luyện Ngục tầng thứ tư không nhỏ. Sở Mộ lại chỉ có một mình. Muốn tìm được hắn, cũng không phải là chuyện dễ dàng như vậy.
Hôm nay, bọn họ đã gặp được Sở Mộ.
- Các vị sư huynh, chính là hắn.
Nghiêm Phong chỉ về phía Sở Mộ hô lớn.
Ngay lập tức, mấy ánh mắt bất thiện xuyên qua hư không, rơi vào trên mặt Sở Mộ.
- Đệ tử của Ngũ Hành Kiếm Tông, ta hỏi ngươi đã từng gặp qua đệ tử của Dạ Minh Kiếm Tông ta hay chưa?
Người dẫn đầu trong đó trừng mắt quát lạnh, giọng điệu đầy vẻ chất vấn. Sở Mộ lại giống như không nghe được, không để ý chút nào.
Đệ tử của Dạ Minh Kiếm Tông này hình như quá cho mình là đúng.
- Đứng lại. Ta hỏi ngươi, không ngờ ngươi lại dám không trả lời.
Sở Mộ không trả lời, trái lại xoay người muốn rời khỏi đó. Đám đệ tử của Dạ Minh Kiếm Tông biến sắc. Thân hình bọn họ thoáng động giống như thay hình đổi vị, bao vây Sở Mộ lại.
Bao gồm cả Nghiêm Huy, đám đệ tử của Dạ Minh Kiếm Tông tổng cộng có bốn người.
- Ba vị sư huynh, chính là hắn lừa bịp tống tiền Diệp Âm sư tỷ hai mươi vạn hạt Nguyên Đan hạ phẩm. Ca ca ta tìm hắn đòi lại công đạo, hắn lại buông lời ngông cuồng phản bác. Ca ca ta rời khỏi doanh địa Thiên Kiếm, muốn tìm hắn lý luận một phen. Nhưng bây giờ đã qua một thời gian dài như vậy lại không có tin tức gì.
Nghiêm Phong chỉ vào Sở Mộ, giận dữ hét lên, thật giống như Sở Mộ có tội ác tày trời tới mức nào.
Nghe được Nghiêm Phong nói vậy, Sở Mộ không khỏi thoáng lộ ra một cười lạnh. Đối với sự vô sỉ của Nghiêm Phong, nhận thức của hắn đã có bước tiến mới.
- Ngươi có gặp được Nghiêm Huy sư đệ hay không?
Đệ tử của Dạ Minh Kiếm Tông lại một lần nữa quát hỏi.
- Ta rốt cuộc đã biết vì sao Dạ Minh Kiếm Tông có thể trở thành thế lực cấp chúa tể. Chỉ cần đủ vô sỉ.
Sở Mộ không trả lời vấn đề của đối phương, trái lại thản nhiên nói.
- Tự đâm đầu vào chỗ chết!
- Lại dám sỉ nhục Dạ Minh Kiếm Tông ta.
Những tiếng leng keng vang lên. Hàn quang bắn ra bốn phía. Đám đệ tử của Dạ Minh Kiếm Tông rút kiếm, chỉ thẳng về phía Sở Mộ.
- Nói, Nghiêm Huy sư đệ đâu?
Đệ tử Dạ Minh Kiếm Tông dẫn đầu ép hỏi.
Sở Mộ không trả lời. Bởi vì không cần phải trả lời. Hắn đang tính toán, phải làm như thế nào mới có thể lấy cái giá nhỏ nhất, chém giết được bốn đệ tử của Dạ Minh Kiếm Tông này.
Nghiêm Phong có thực lực như thế nào, hắn đã biết, không đáng để lo ngại. Mấu chốt là ba người khác. Không biết thực lực bọn họ rốt cuộc như thế nào? Nếu như đều đạt được tiêu chuẩn của Nghiêm Huy kia, hắn muốn giết chết tất cả bọn họ, lại không phải là chuyện đơn giản gì.
Một khi để một người trong đó chạy trốn, chắc chắn sẽ đưa tới những đệ tử Dạ Minh Kiếm Tông khác trả thù. Hậu quả tưởng tượng thôi đã không chịu nổi.
- Bắt lại.
Nhìn thấy Sở Mộ không nói lời nào, người dẫn đầu lập tức hạ lệnh. Ngay lập tức bọn họ xuất kiếm, không chút lưu tình. Bốn kiếm đâm tới, giống như linh xà xuất động, muốn đâm thủng tay chân của Sở Mộ, phế bỏ Sở Mộ.
Cuộc chiến đấu bạo phát. Sở Mộ dừng suy nghĩ một chút, ngay lập tức thi triển ra nửa bước. Trải qua nhiều lần chiến đấu, nửa bước giống như bản năng dung nhập vào bản than. Trong nháy mắt hắn đã né tránh được công kích của đối phương. Ngũ Tương Kiếm được rút ra khỏi vỏ, phản kích.
- Là nửa bước!
Nghiêm Phong nhận ra bộ pháp của Sở Mộ:
- Anh ta bị ngươi giết.
Thù hận bạo phát, làm cho kiếm của Nghiêm Phong phát ra uy lực đáng sợ hơn. Nhưng hắn không có cách nào công kích được Sở Mộ.
Sau khi xác định sự thực Sở Mộ đã giết chết Nghiêm Huy, đệ tử của Dạ Minh Kiếm Tông càng không lưu tình. Mỗi một kiếm đánh ra đều muốn đưa Sở Mộ vào chỗ chết!
Đối phương muốn giết mình, Sở Mộ tất nhiên sẽ không khách khí. Hắn phản kích không chút lưu tình.
Đâm ra một kiếm, bỗng nhiên bị đón đỡ. Cùng lúc đó, hai kiếm khác một trái một phải đâm tới. Cho thấy sự phối hợp ăn ý của ba kiếm giả.
Nếu như ở dưới tình huống bình thường, đối mặt với cục diện như vậy, Sở Mộ rất có khả năng sẽ bị thương. Nhưng hiện tại hắn đã luyện nửa bước đạt đến gần đại thành. Hắn lại nghiên cứu ra tấc kiếm.
Hắn nhanh chóng né tránh, kiếm không có thu hồi, cứ như vậy điểm về phía trước.
Cánh tay phải chấn động ba chỗ điểm phát lực. Lực lượng xuyên qua, trong nháy mắt bạo phát, làm cho tốc độ một kiếm điểm ra tăng vọt, lực lượng tăng cường.
Đây là một kiếm ngược lại với lẽ thường. Đối phương căn bản không có cách nào đề phòng, trực tiếp bị Sở Mộ điểm trúng mi tâm. Một kiếm phá rách mi tâm, xuyên vào bên trong đầu.
Lực lượng đáng sợ bạo phát, trực tiếp mở rộng vết thương ở mi tâm, chấn động mạnh, đập nát đầu. Kẻ này bị mất mạng tại chỗ.
Chỉ một kiếm này, ngay lập tức giết chết một cao thủ không kém hơn Nghiêm Huy. Sở Mộ lại không có thời gian để xúc động. Bởi vì còn có ba người nữa.