Kiếm quán dần phát triển, các mặt cũng kéo lên theo, Sở Vương Đạo thuê hai người chuyên môn nghênh tiếp khách đến.
Thanh niên nói thẳng:
- Ta tới khiêu chiến với quán chủ.
- Xin chờ chút.
Có người chạy ngay đi hậu viện nói cho Sở Mộ biết.
Hách Liên Vũ đang luyện kiếm không ngừng lại, cười nói:
- Lại có người đến tặng Nguyên Thạch.
Hễ là người khiêu chiến đều không thể so sánh kiếm pháp với Sở Mộ, gã đã thấy quen mắt.
Được cho phép, thanh niên và nam nhân trung niên đi vào hậu việc, quét mắt qua thật tự nhiên nhìn Sở Mộ.
Thanh niên lẩm bẩm dường như tự hỏi lại như hỏi Sở Mộ:
- A, quả nhiên là tu vi Luyện Khí thập nhị giai, tu vi như thế sao được gọi là Hoa thành đệ nhất kiếm?
Sở Mộ trả lời:
- Tu vi không phải là kiếm pháp.
Ánh mắt đầu tiên nhìn thanh niên là Sở Mộ biết ngay gã khá trẻ tuổi, tu vi thì đến Vạn Cổ cảnh, thiên phú này còn xuất sắc hơn Lữ Thời. Cộng thêm thanh niên là người có lai lịch, không đơn giản.
Nam nhân trung niên mặt không biểu tình Sở Mộ cũng nhìn ra tu vi là Vạn Cổ cảnh, cao hơn thanh niên rất nhiều nhưng lấy thanh niên làm chủ.
Hách Liên Vũ nhìn thấy thanh niên thì ngây người, mắt có hoảng sợ, giật mình khó tin, dường như nhận biết đối phương.
Thanh niên nói:
- Ta đến xin được kiến thức kiếm pháp của ngươi, thắng thì những Nguyên Thạch này thuộc về ngươi.
Thanh niên vung tay lên, các cái hòm sắp hàng dưới đất, tổng cộng mười hòm, phỏng chừng là một ngàn khối Nguyên Thạch thượng phẩm.
Nguyên Thạch đưa tới tay tất nhiên Sở Mộ không từ chối, dù sao chỉ so kiếm pháp chứ không phải tu vi.
Sở Mộ nói:
- Mời.
Trường Không kiếm ra khỏi vỏ.
Thanh niên cười nói:
- Bảo khí trung phẩm, hơi yếu. Vậy ta sẽ không chiếm ưu thế về kiếm khí.
Một thanh kiếm nằm trong tay thanh niên, là kiếm khí trung phẩm.
Thanh niên không nói nhiều, chém kiếm.
Thanh niên đâm kiếm hướng Sở Mộ, nhìn như bình thường nhưng cực nhanh, ẩn chứa sát khí kinh người, dường như đó thật tự nhiên ngưng tụ chứ không phải nhằm vào hắn.
Nhưng nhát kiếm này khiến Sở Mộ biết thanh niên tu luyện kiếm pháp là một kiếm pháp nặng sát khí.
Kiếm có mũi kiếm, cực bén, sức sát thương kinh người, nên đâm là kỹ xảo thường dùng trong kiếm pháp.
Một kiếm như cực quang đâm hướng Sở Mộ, nhanh đến mức Hách Liên Vũ không bắt giữ được. Nam nhân trung niên thầm gật gù.
Sở Mộ không né tránh, lấy công đối công đâm kiếm ra. Kiếm này trông càng bình thường hơn, khiến thanh niên và nam nhân trung niên không nhìn thấu, ấn tượng đầu tiên là như trò đùa.
Thanh niên thầm nghĩ:
- Kiếm pháp như vậy mà cũng tự xưng là Hoa thành đệ nhất.
Thanh niên định một kiếm đánh bại đối phương, tuy không giết nhưng phải cho hắn một bài học.
Thanh niên mới nghĩ vậy chợt phát hiện kiếm của mình dường như mất mục tiêu, một chút kiếm quang nhanh chóng phóng to trước mắt, tràn ngập đôi mắt, chiếm đầy cả thế giới, không cách nào né tránh được.
Thanh niên bất đắc dĩ đành nhanh chóng thụt lùi, nhưng chút kiếm quang đó bám theo gã tiến lùi, tốc độ cực nhanh.
Thanh niên vung kiếm, kiếm quang tựa như mưa to rậm rạp đổ ập xuống Sở Mộ, bao trùm mấy thước không chút khe hở.
Sở Mộ vung cổ tay, thân kiếm rung nhẹ hóa thành vô số kiếm quang tựn mưa sao sa đánh nát các luồng kiếm quang của thanh niên, hóa thành một cú đấm.
Tiến tiến tiến!
Lùi lùi lùi!
Thanh niên vừa lùi vừa liên tục vung kiếm, không ngừng phòng ngự phản kích, nhưng mặc kệ phòng ngự hay đánh trả đều bị đối phương phá. Đối phương chỉ đâm một kiếm, không có gì khác biệt với trước. Nhưng một cú đâm như vậy buộc thanh niên phải thụt lùi, không ngăn cản được, mặc gã né tránh cỡ nào thì mũi kiếm luôn lung lay trước mắt, không ngừng tới gần.
Từ lúc thanh niên bước lên đường tu luyện đến nay gặp rất nhiều đối thủ, có mạnh có yếu, nhưng chưa bao giờ đụng phải tình huống như vậy.
Nam nhân trung niên trợn to mắt, tay phải nhẹ nhúc nhích như sẵn sàng nhúng tay vào ngay phút then chốt cứu thanh niên ra, lòng cực kỳ giật mình.
Hách Liên Vũ ngẩn ngơ.
Thanh niên lùi một bước bỗng cảm giác cơ thể bị cái gì chặn lại, thì ra bất giác đã bị chặn đường, gã lùi đến góc tường, lưng dán vách tường.
Không có chỗ lùi nữa, trừ phi vận dụng tu vi đánh nát vách tường sau lưng.
Kiếm đâm tới như từ trên trời chém tới. Thanh niên con ngươi co rút, định bộc phát tu vi thì kiếm quang lùi lại như chưa từng ập đến.
Thanh niên thở phào nhẹ nhõm, chợt nhận ra trán mình chảy mồ hôi.
Thanh niên và nam nhân trung niên không biết nên nói cái gì:
- Cái này...
Kiếm pháp như vậy không biết vượt qua thanh niên bao nhiêu đẳng cấp.
Thật lâu sau thanh niên với ánh mắt kính sợ nhìn Sở Mộ, ngữ điệu không tùy tiện như trước:
- Cảnh giới kiếm pháp của ta là Nhân cảnh cao giai, cách đỉnh chỉ một đường chỉ. Kiếm pháp của các hạ cao siêu như vậy chẳng lẽ đã bước vào Địa cảnh?
Sở Mộ cười cười không trả lời.
Thanh niên hành kiếm lễ:
- Xin các hạ hãy chỉ điểm ta một lần.
Dù tu vi của thanh niên hơn xa Sở Mộ, nhưng gã là kiếm tu, trong mắt kiếm tu thì cảnh giới kiếm pháp quan trọng hơn tu vi.
Sở Mộ mời, hoàn toàn là vì mười rương Nguyên Thạch:
- Mời.
Thanh niên lại rút kiếm, lần này bày ra cảnh giới kiếm pháp Nhân cảnh cao giai đến tột độ, trừ không sử dụng lực lượng khác ra gã đổ dồn tất cả kiếm pháp đã học.
Đối phương chân thành xin dạy, Sở Mộ không như lúc trước dùng một kiếm đánh bại, chuyển thành gặp chiêu đỡ chiêu, có ý chỉ điểm.
Tới lui mấy chục chiêu rồi Sở Mộ mới một kiếm đánh bại đối phương.
Thanh niên thu kiếm về, lại hành kiếm lễ với Sở Mộ, đây là lần thứ hai:
- Đa tạ các hạ chỉ điểm, ta cảm giác cảnh giới kiếm pháp của ta dường như sắp đột phá, không biết có thể cho mượn phòng tu luyện nơi này không?
Sở Mộ không từ chối. Thanh niên chạy nhanh vào phòng tu luyện tham ngộ, nam nhân trung niên đứng ngoài cửa hộ vệ.
- Sở huynh...
Hách Liên Vũ phản ứng lại lắp bắp nói:
- Sở huynh... đánh bại hắn về kiếm pháp...
Sở Mộ hỏi ngược lại:
- Hách Liên huynh quen hắn sao?
- Không tính là quen nhưng biết hắn là ai.
Hách Liên Vũ nói chuyện lưu loát hơn:
- Sở huynh có biết đất dưới chân chúng ta gọi là Nam Thần chi địa, địa vực rộng lớn, đám người chục ức nhân khẩu, được bốn thế lực lớn chia thành bốn khu vực. Địa giới ba mươi sáu thành thuộc về Thiên Thần tông, ngoài ra có ba thế lực lớn khác tên là Nam Thập Tự Chinh, Thái Dương Sơn, Đông Tinh phủ.
Sở Mộ lắng nghe, Sở Vương Đình không biết mấy tin này.
Thanh niên nói thẳng:
- Ta tới khiêu chiến với quán chủ.
- Xin chờ chút.
Có người chạy ngay đi hậu viện nói cho Sở Mộ biết.
Hách Liên Vũ đang luyện kiếm không ngừng lại, cười nói:
- Lại có người đến tặng Nguyên Thạch.
Hễ là người khiêu chiến đều không thể so sánh kiếm pháp với Sở Mộ, gã đã thấy quen mắt.
Được cho phép, thanh niên và nam nhân trung niên đi vào hậu việc, quét mắt qua thật tự nhiên nhìn Sở Mộ.
Thanh niên lẩm bẩm dường như tự hỏi lại như hỏi Sở Mộ:
- A, quả nhiên là tu vi Luyện Khí thập nhị giai, tu vi như thế sao được gọi là Hoa thành đệ nhất kiếm?
Sở Mộ trả lời:
- Tu vi không phải là kiếm pháp.
Ánh mắt đầu tiên nhìn thanh niên là Sở Mộ biết ngay gã khá trẻ tuổi, tu vi thì đến Vạn Cổ cảnh, thiên phú này còn xuất sắc hơn Lữ Thời. Cộng thêm thanh niên là người có lai lịch, không đơn giản.
Nam nhân trung niên mặt không biểu tình Sở Mộ cũng nhìn ra tu vi là Vạn Cổ cảnh, cao hơn thanh niên rất nhiều nhưng lấy thanh niên làm chủ.
Hách Liên Vũ nhìn thấy thanh niên thì ngây người, mắt có hoảng sợ, giật mình khó tin, dường như nhận biết đối phương.
Thanh niên nói:
- Ta đến xin được kiến thức kiếm pháp của ngươi, thắng thì những Nguyên Thạch này thuộc về ngươi.
Thanh niên vung tay lên, các cái hòm sắp hàng dưới đất, tổng cộng mười hòm, phỏng chừng là một ngàn khối Nguyên Thạch thượng phẩm.
Nguyên Thạch đưa tới tay tất nhiên Sở Mộ không từ chối, dù sao chỉ so kiếm pháp chứ không phải tu vi.
Sở Mộ nói:
- Mời.
Trường Không kiếm ra khỏi vỏ.
Thanh niên cười nói:
- Bảo khí trung phẩm, hơi yếu. Vậy ta sẽ không chiếm ưu thế về kiếm khí.
Một thanh kiếm nằm trong tay thanh niên, là kiếm khí trung phẩm.
Thanh niên không nói nhiều, chém kiếm.
Thanh niên đâm kiếm hướng Sở Mộ, nhìn như bình thường nhưng cực nhanh, ẩn chứa sát khí kinh người, dường như đó thật tự nhiên ngưng tụ chứ không phải nhằm vào hắn.
Nhưng nhát kiếm này khiến Sở Mộ biết thanh niên tu luyện kiếm pháp là một kiếm pháp nặng sát khí.
Kiếm có mũi kiếm, cực bén, sức sát thương kinh người, nên đâm là kỹ xảo thường dùng trong kiếm pháp.
Một kiếm như cực quang đâm hướng Sở Mộ, nhanh đến mức Hách Liên Vũ không bắt giữ được. Nam nhân trung niên thầm gật gù.
Sở Mộ không né tránh, lấy công đối công đâm kiếm ra. Kiếm này trông càng bình thường hơn, khiến thanh niên và nam nhân trung niên không nhìn thấu, ấn tượng đầu tiên là như trò đùa.
Thanh niên thầm nghĩ:
- Kiếm pháp như vậy mà cũng tự xưng là Hoa thành đệ nhất.
Thanh niên định một kiếm đánh bại đối phương, tuy không giết nhưng phải cho hắn một bài học.
Thanh niên mới nghĩ vậy chợt phát hiện kiếm của mình dường như mất mục tiêu, một chút kiếm quang nhanh chóng phóng to trước mắt, tràn ngập đôi mắt, chiếm đầy cả thế giới, không cách nào né tránh được.
Thanh niên bất đắc dĩ đành nhanh chóng thụt lùi, nhưng chút kiếm quang đó bám theo gã tiến lùi, tốc độ cực nhanh.
Thanh niên vung kiếm, kiếm quang tựa như mưa to rậm rạp đổ ập xuống Sở Mộ, bao trùm mấy thước không chút khe hở.
Sở Mộ vung cổ tay, thân kiếm rung nhẹ hóa thành vô số kiếm quang tựn mưa sao sa đánh nát các luồng kiếm quang của thanh niên, hóa thành một cú đấm.
Tiến tiến tiến!
Lùi lùi lùi!
Thanh niên vừa lùi vừa liên tục vung kiếm, không ngừng phòng ngự phản kích, nhưng mặc kệ phòng ngự hay đánh trả đều bị đối phương phá. Đối phương chỉ đâm một kiếm, không có gì khác biệt với trước. Nhưng một cú đâm như vậy buộc thanh niên phải thụt lùi, không ngăn cản được, mặc gã né tránh cỡ nào thì mũi kiếm luôn lung lay trước mắt, không ngừng tới gần.
Từ lúc thanh niên bước lên đường tu luyện đến nay gặp rất nhiều đối thủ, có mạnh có yếu, nhưng chưa bao giờ đụng phải tình huống như vậy.
Nam nhân trung niên trợn to mắt, tay phải nhẹ nhúc nhích như sẵn sàng nhúng tay vào ngay phút then chốt cứu thanh niên ra, lòng cực kỳ giật mình.
Hách Liên Vũ ngẩn ngơ.
Thanh niên lùi một bước bỗng cảm giác cơ thể bị cái gì chặn lại, thì ra bất giác đã bị chặn đường, gã lùi đến góc tường, lưng dán vách tường.
Không có chỗ lùi nữa, trừ phi vận dụng tu vi đánh nát vách tường sau lưng.
Kiếm đâm tới như từ trên trời chém tới. Thanh niên con ngươi co rút, định bộc phát tu vi thì kiếm quang lùi lại như chưa từng ập đến.
Thanh niên thở phào nhẹ nhõm, chợt nhận ra trán mình chảy mồ hôi.
Thanh niên và nam nhân trung niên không biết nên nói cái gì:
- Cái này...
Kiếm pháp như vậy không biết vượt qua thanh niên bao nhiêu đẳng cấp.
Thật lâu sau thanh niên với ánh mắt kính sợ nhìn Sở Mộ, ngữ điệu không tùy tiện như trước:
- Cảnh giới kiếm pháp của ta là Nhân cảnh cao giai, cách đỉnh chỉ một đường chỉ. Kiếm pháp của các hạ cao siêu như vậy chẳng lẽ đã bước vào Địa cảnh?
Sở Mộ cười cười không trả lời.
Thanh niên hành kiếm lễ:
- Xin các hạ hãy chỉ điểm ta một lần.
Dù tu vi của thanh niên hơn xa Sở Mộ, nhưng gã là kiếm tu, trong mắt kiếm tu thì cảnh giới kiếm pháp quan trọng hơn tu vi.
Sở Mộ mời, hoàn toàn là vì mười rương Nguyên Thạch:
- Mời.
Thanh niên lại rút kiếm, lần này bày ra cảnh giới kiếm pháp Nhân cảnh cao giai đến tột độ, trừ không sử dụng lực lượng khác ra gã đổ dồn tất cả kiếm pháp đã học.
Đối phương chân thành xin dạy, Sở Mộ không như lúc trước dùng một kiếm đánh bại, chuyển thành gặp chiêu đỡ chiêu, có ý chỉ điểm.
Tới lui mấy chục chiêu rồi Sở Mộ mới một kiếm đánh bại đối phương.
Thanh niên thu kiếm về, lại hành kiếm lễ với Sở Mộ, đây là lần thứ hai:
- Đa tạ các hạ chỉ điểm, ta cảm giác cảnh giới kiếm pháp của ta dường như sắp đột phá, không biết có thể cho mượn phòng tu luyện nơi này không?
Sở Mộ không từ chối. Thanh niên chạy nhanh vào phòng tu luyện tham ngộ, nam nhân trung niên đứng ngoài cửa hộ vệ.
- Sở huynh...
Hách Liên Vũ phản ứng lại lắp bắp nói:
- Sở huynh... đánh bại hắn về kiếm pháp...
Sở Mộ hỏi ngược lại:
- Hách Liên huynh quen hắn sao?
- Không tính là quen nhưng biết hắn là ai.
Hách Liên Vũ nói chuyện lưu loát hơn:
- Sở huynh có biết đất dưới chân chúng ta gọi là Nam Thần chi địa, địa vực rộng lớn, đám người chục ức nhân khẩu, được bốn thế lực lớn chia thành bốn khu vực. Địa giới ba mươi sáu thành thuộc về Thiên Thần tông, ngoài ra có ba thế lực lớn khác tên là Nam Thập Tự Chinh, Thái Dương Sơn, Đông Tinh phủ.
Sở Mộ lắng nghe, Sở Vương Đình không biết mấy tin này.