- Điều này sao có thể? Chẳng lẽ ngay cả cường giả Kiếm Vương cấp cũng không có cách nào xông tới tầng thứ chín sao?
Một Kiếm giả hiển nhiên không tin, lớn tiếng phản bác.
- Ha ha, xông vào trong Vạn Nguyên cung cũng không phải dựa vào thực lực là có thể.
Kiếm giả trung niên cười nói:
- Về phần dựa vào cái gì tự các ngươi đi vào rồi sẽ biết rõ.
- Xông vào Vạn Nguyên cung không phải dựa vào thực lực?
Một đám Kiếm giả chưa từng xông qua Vạn Nguyên cung âm thầm hiếu kỳ, cảm thấy nghi hoặc.
- Đã không phải bằng thực lực, như vậy nói không chừng ta sẽ trở thành người đầu tiên xông tới tầng thứ chín sau trăm năm nha.
Một Kiếm giả nghiêm túc nói, hắn nhanh chóng đi tới Vạn Nguyên cung.
- Không phải thực lực, chẳng lẽ là dựa vào vận khí?
- Vận khí? Sao có thể dùng thứ hư vô mờ mịt không xác định này được chứ? Ta thấy không có gì bằng thiên phú.
- Có thể là ngộ tính...
Kiếm giả khác nhau thì có nhận định khác nhau, mà Kiếm giả trung niên kia lại khẽ mỉm cười, cũng không nói ra lời nào.
Suy đoán không làm được chuyện gì, tự mình đi nhận thức mới là vương đạo. Sở Mộ cũng đi về phía Vạn Nguyên cung.
Cảm giác Vạn Nguyên cung quả thực như gần trong gang tấc, nhưng trên thực tế lại có khoảng cách rất xa, tối thiểu cũng có mấy ngàn thước.
Vừa sải bước ra, Sở Mộ cảm giác như đi vào một thế giới khác, một loại khí tức kỳ lạ bao phủ toàn thân hắn, không có cách nào ngăn cản, rót vào trong cơ thể.
Lập tức Sở Mộ chỉ cảm thấy kiếm nguyên dường như cứng lại trong đan điền, không có cách nào điều động. Kiếm ý trong thế giới tinh thần cũng như bị phong ấn, không có cách nào cảm nhận được. Duy chỉ có hai loại áo nghĩa trở nên sinh động.
Cảnh tượng trước mắt từ mơ hồ trở nên rõ ràng, Sở Mộ hơi kinh hãi, bởi vì hắn nhìn thấy rất nhiều kiếm giả.
Đây là tầng thứ nhất trong vạn nguyên cung, thập phần rộng lớn. Ở chính giữa có một cây cột nối thẳng lên trên không, nhìn không tới đỉnh. Giống như không nhìn thấy nóc tầng thứ nhất Vạn Nguyên cung vậy. Bên trong ít nhất cũng có ngàn Kiếm giả ở đây. Đám người Sở Mộ đến cũng không có khiến cho bọn hắn chú ý, bởi vì lực chú ý của đám Kiếm giả này hoặc là rơi vào trên cây cột, hoặc là rơi vào vách tường bốn phía.
Sở Mộ nhanh chóng liếc mắt nhìn, chính giữa trên cây cột có các loại đường vân, tựa hồ tạo thành một bộ đồ án, mà bốn phía trên vách tường, cũng có rất nhiều đường vân, nhan sắc khác nhau lớn nhỏ dài ngắn phẩm chất cũng riêng phần mình bất đồng, tựa hồ cũng ẩn chứa vô hạn huyền diệu.
- Có chuyện gì?
Các Kiếm giả tiến vào cùng nhau rất nhiều người hiện lên vẻ mờ mịt.
- Ta biết rồi. Nghe nói muốn đi vào tầng tiếp theo cần trong tham ngộ, nếu như muốn dừng lại ở tầng này tìm hiểu áo nghĩa, thì nên tìm hiểu đường vân trên vách tường.
Một gã kiếm giả cao giọng nói ra, vẻ mặt hưng phấn, ngữ khí có chút cảm giác về sự ưu việt:
- Mục tiêu của ta là tầng thứ chín. Áo nghĩa ở tầng thứ chín nhất định càng thêm rõ ràng, thâm ảo hơn so với tầng thứ nhất này.
Nói xong, này kiếm giả đi về hướng cây cột ở giữa rồi chỗ ngồi xếp bằng xuống.
- Thì ra là thế.
Sở Mộ nhìn kỹ vài lần, kết hợp với lời nói của Kiếm giả kia, mơ hồ nắm bắt đến ảo diệu trong đó.
Đường vân trên vách tường bốn phía mơ hồ ẩn chứa đủ loại áo nghĩa, đủ loại huyền diệu. Là Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ Phong Băng Lôi Vân, màu sắc khác nhau, cần tìm hiểu áo nghĩa gì, chỉ cần tìm kiếm đường vân cùng màu là được.
- Ta cũng muốn lên tầng tiếp theo.
Kiếm giả lần đầu đến, thường thường tâm cao khí ngạo. Cảm thấy dùng tư chất, thực lực của mình không kém, không có lẽ nào chỉ ở tầng một này Vì vậy, bọn hắn liên tục tới gần cây cột chính giữa, tìm kiếm một chỗ trống rồi ngồi xếp bằng xuống. Bắt đầu chằm chằm vào đường văn trên cây cột chính giữa.
Trong Vạn Nguyên cung, mấy tầng càng cao, hiệu quả tìm hiểu áo nghĩa càng tốt. Đương nhiên Sở Mộ cũng không muốn ở lại tầng một này.
Chân bước ra, đi về chỗ chính giữa, ước chừng có trên trăm Kiếm giả vây quanh cây cột kia, hai mắt nhìn chằm chằm, vô cùng mãnh liệt.
Sở Mộ không có sốt ruột ngồi xuống, mà là dạo bước quanh cây cột rồi nhìn kỹ một chút. Mỗi một mặt của cây cột này đều có vô số đường vân. Trong lúc mơ hồ dường như tổ hợp thành một bức đồ án. Tổng cộng có bốn bức đồ án, bất đồng. Nhưng mà trình độ phức tạp lại không sai biệt lắm.
Lông mày hơi nhíu lại, Sở Mộ còn chưa rõ ràng lắm, rốt cuộc là tìm hiểu cái gì thì mới có thể tiến vào tầng tiếp theo.
Hơi ngẫm lại một chút, lựa chọn một phương hướng rồi ngồi xếp bằng xuống. Sở Mộ cũng nhìn chằm chằm vào đường vân trên một mặt của cây cột. Nhìn kỹ, bắt đầu chuyển ánh mắt từ trên xuống dưới, mãi đến cuối cùng mới dừng lại.
Tự nhiên trong đầu Sở Mộ, xuất hiện một bộ đồ án, đó là hình dáng của một đầu yêu thú, càng ngày càng trở nên rõ ràng.
Thế giới tinh thần đột nhiên xuất hiện hình dáng một đầu yêu thú. Trong nháy mắt trở nên rõ ràng, trông rất sống động, phảng phất như được trao cho tính mạng vậy. Sống lại, phát ra một tiếng rít gào.
Cùng lúc đó, Sở Mộ chỉ cảm giác mình bị một cổ không thể kháng cự lực lượng bao phủ. Ý thức lập tức hoảng hốt, đầu yêu thú trong thế giới tinh thần lập tức tán loạn.
- Người đâu?
- Sao lại biến mất không thấy gì nữa?
- Rời khỏi Vạn Nguyên cung? Hay là tiến vào tầng thứ hai?
- Nhanh như vậy...
Những Kiếm giả cùng tiến vào với Sở Mộ liên tục chứng kiến thân hình Sở Mộ trong nháy mắt biến mất. Cả đám ngạc nhiên, trợn mắt há hốc mồm, rung động vô cùng.
Phảng phất như ngàn năm, nhưng chỉ trong tích tắc. Khi Sở Mộ định thần nhìn lại, mới phát hiện ra có hai điểm khác biệt.
Điểm thứ nhất chính là đường văn ở cây cột chính giữa kia khác biệt.
Điểm thứ hai là đám Kiếm giả ở chung quanh tại cây cột có vẻ mặt bất đồng.
- Hẳn là... Ta tiến vào tầng thứ hai?
Trong đầu Sở Mộ hiện lên một đạo ý niệm.
Lại dùng hai mắt nhìn, rốt cuộc Sở Mộ cũng xác định quả thực mình đã rời khỏi tầng thứ nhất, tiến vào tầng thứ hai Vạn nguyên cung.
- Thì ra là thế, xông Vạn nguyên cung quả nhiên không phải bằng thực lực mà có liên quan mật thiết tới ngộ tính.
Cẩn thận suy nghĩ lại một chút, Sở Mộ lập tức âm thầm khẳng định.
- Đã như vầy, ta sẽ tiếp tục tham ngộ, tiếp tục xông Vạn nguyên cung, mãi tới khi đến cực hạn mới tìm hiểu áo nghĩa.
Đã hiểu rõ phải làm thế nào mới xông Vạn Nguyên cung được, Sở Mộ lập tức có mục tiêu.
Một Kiếm giả hiển nhiên không tin, lớn tiếng phản bác.
- Ha ha, xông vào trong Vạn Nguyên cung cũng không phải dựa vào thực lực là có thể.
Kiếm giả trung niên cười nói:
- Về phần dựa vào cái gì tự các ngươi đi vào rồi sẽ biết rõ.
- Xông vào Vạn Nguyên cung không phải dựa vào thực lực?
Một đám Kiếm giả chưa từng xông qua Vạn Nguyên cung âm thầm hiếu kỳ, cảm thấy nghi hoặc.
- Đã không phải bằng thực lực, như vậy nói không chừng ta sẽ trở thành người đầu tiên xông tới tầng thứ chín sau trăm năm nha.
Một Kiếm giả nghiêm túc nói, hắn nhanh chóng đi tới Vạn Nguyên cung.
- Không phải thực lực, chẳng lẽ là dựa vào vận khí?
- Vận khí? Sao có thể dùng thứ hư vô mờ mịt không xác định này được chứ? Ta thấy không có gì bằng thiên phú.
- Có thể là ngộ tính...
Kiếm giả khác nhau thì có nhận định khác nhau, mà Kiếm giả trung niên kia lại khẽ mỉm cười, cũng không nói ra lời nào.
Suy đoán không làm được chuyện gì, tự mình đi nhận thức mới là vương đạo. Sở Mộ cũng đi về phía Vạn Nguyên cung.
Cảm giác Vạn Nguyên cung quả thực như gần trong gang tấc, nhưng trên thực tế lại có khoảng cách rất xa, tối thiểu cũng có mấy ngàn thước.
Vừa sải bước ra, Sở Mộ cảm giác như đi vào một thế giới khác, một loại khí tức kỳ lạ bao phủ toàn thân hắn, không có cách nào ngăn cản, rót vào trong cơ thể.
Lập tức Sở Mộ chỉ cảm thấy kiếm nguyên dường như cứng lại trong đan điền, không có cách nào điều động. Kiếm ý trong thế giới tinh thần cũng như bị phong ấn, không có cách nào cảm nhận được. Duy chỉ có hai loại áo nghĩa trở nên sinh động.
Cảnh tượng trước mắt từ mơ hồ trở nên rõ ràng, Sở Mộ hơi kinh hãi, bởi vì hắn nhìn thấy rất nhiều kiếm giả.
Đây là tầng thứ nhất trong vạn nguyên cung, thập phần rộng lớn. Ở chính giữa có một cây cột nối thẳng lên trên không, nhìn không tới đỉnh. Giống như không nhìn thấy nóc tầng thứ nhất Vạn Nguyên cung vậy. Bên trong ít nhất cũng có ngàn Kiếm giả ở đây. Đám người Sở Mộ đến cũng không có khiến cho bọn hắn chú ý, bởi vì lực chú ý của đám Kiếm giả này hoặc là rơi vào trên cây cột, hoặc là rơi vào vách tường bốn phía.
Sở Mộ nhanh chóng liếc mắt nhìn, chính giữa trên cây cột có các loại đường vân, tựa hồ tạo thành một bộ đồ án, mà bốn phía trên vách tường, cũng có rất nhiều đường vân, nhan sắc khác nhau lớn nhỏ dài ngắn phẩm chất cũng riêng phần mình bất đồng, tựa hồ cũng ẩn chứa vô hạn huyền diệu.
- Có chuyện gì?
Các Kiếm giả tiến vào cùng nhau rất nhiều người hiện lên vẻ mờ mịt.
- Ta biết rồi. Nghe nói muốn đi vào tầng tiếp theo cần trong tham ngộ, nếu như muốn dừng lại ở tầng này tìm hiểu áo nghĩa, thì nên tìm hiểu đường vân trên vách tường.
Một gã kiếm giả cao giọng nói ra, vẻ mặt hưng phấn, ngữ khí có chút cảm giác về sự ưu việt:
- Mục tiêu của ta là tầng thứ chín. Áo nghĩa ở tầng thứ chín nhất định càng thêm rõ ràng, thâm ảo hơn so với tầng thứ nhất này.
Nói xong, này kiếm giả đi về hướng cây cột ở giữa rồi chỗ ngồi xếp bằng xuống.
- Thì ra là thế.
Sở Mộ nhìn kỹ vài lần, kết hợp với lời nói của Kiếm giả kia, mơ hồ nắm bắt đến ảo diệu trong đó.
Đường vân trên vách tường bốn phía mơ hồ ẩn chứa đủ loại áo nghĩa, đủ loại huyền diệu. Là Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ Phong Băng Lôi Vân, màu sắc khác nhau, cần tìm hiểu áo nghĩa gì, chỉ cần tìm kiếm đường vân cùng màu là được.
- Ta cũng muốn lên tầng tiếp theo.
Kiếm giả lần đầu đến, thường thường tâm cao khí ngạo. Cảm thấy dùng tư chất, thực lực của mình không kém, không có lẽ nào chỉ ở tầng một này Vì vậy, bọn hắn liên tục tới gần cây cột chính giữa, tìm kiếm một chỗ trống rồi ngồi xếp bằng xuống. Bắt đầu chằm chằm vào đường văn trên cây cột chính giữa.
Trong Vạn Nguyên cung, mấy tầng càng cao, hiệu quả tìm hiểu áo nghĩa càng tốt. Đương nhiên Sở Mộ cũng không muốn ở lại tầng một này.
Chân bước ra, đi về chỗ chính giữa, ước chừng có trên trăm Kiếm giả vây quanh cây cột kia, hai mắt nhìn chằm chằm, vô cùng mãnh liệt.
Sở Mộ không có sốt ruột ngồi xuống, mà là dạo bước quanh cây cột rồi nhìn kỹ một chút. Mỗi một mặt của cây cột này đều có vô số đường vân. Trong lúc mơ hồ dường như tổ hợp thành một bức đồ án. Tổng cộng có bốn bức đồ án, bất đồng. Nhưng mà trình độ phức tạp lại không sai biệt lắm.
Lông mày hơi nhíu lại, Sở Mộ còn chưa rõ ràng lắm, rốt cuộc là tìm hiểu cái gì thì mới có thể tiến vào tầng tiếp theo.
Hơi ngẫm lại một chút, lựa chọn một phương hướng rồi ngồi xếp bằng xuống. Sở Mộ cũng nhìn chằm chằm vào đường vân trên một mặt của cây cột. Nhìn kỹ, bắt đầu chuyển ánh mắt từ trên xuống dưới, mãi đến cuối cùng mới dừng lại.
Tự nhiên trong đầu Sở Mộ, xuất hiện một bộ đồ án, đó là hình dáng của một đầu yêu thú, càng ngày càng trở nên rõ ràng.
Thế giới tinh thần đột nhiên xuất hiện hình dáng một đầu yêu thú. Trong nháy mắt trở nên rõ ràng, trông rất sống động, phảng phất như được trao cho tính mạng vậy. Sống lại, phát ra một tiếng rít gào.
Cùng lúc đó, Sở Mộ chỉ cảm giác mình bị một cổ không thể kháng cự lực lượng bao phủ. Ý thức lập tức hoảng hốt, đầu yêu thú trong thế giới tinh thần lập tức tán loạn.
- Người đâu?
- Sao lại biến mất không thấy gì nữa?
- Rời khỏi Vạn Nguyên cung? Hay là tiến vào tầng thứ hai?
- Nhanh như vậy...
Những Kiếm giả cùng tiến vào với Sở Mộ liên tục chứng kiến thân hình Sở Mộ trong nháy mắt biến mất. Cả đám ngạc nhiên, trợn mắt há hốc mồm, rung động vô cùng.
Phảng phất như ngàn năm, nhưng chỉ trong tích tắc. Khi Sở Mộ định thần nhìn lại, mới phát hiện ra có hai điểm khác biệt.
Điểm thứ nhất chính là đường văn ở cây cột chính giữa kia khác biệt.
Điểm thứ hai là đám Kiếm giả ở chung quanh tại cây cột có vẻ mặt bất đồng.
- Hẳn là... Ta tiến vào tầng thứ hai?
Trong đầu Sở Mộ hiện lên một đạo ý niệm.
Lại dùng hai mắt nhìn, rốt cuộc Sở Mộ cũng xác định quả thực mình đã rời khỏi tầng thứ nhất, tiến vào tầng thứ hai Vạn nguyên cung.
- Thì ra là thế, xông Vạn nguyên cung quả nhiên không phải bằng thực lực mà có liên quan mật thiết tới ngộ tính.
Cẩn thận suy nghĩ lại một chút, Sở Mộ lập tức âm thầm khẳng định.
- Đã như vầy, ta sẽ tiếp tục tham ngộ, tiếp tục xông Vạn nguyên cung, mãi tới khi đến cực hạn mới tìm hiểu áo nghĩa.
Đã hiểu rõ phải làm thế nào mới xông Vạn Nguyên cung được, Sở Mộ lập tức có mục tiêu.