Nơi này như mộ viên của người chết, nhóm Sở Mộ tiến vào đã quấy nhiễu người chết ngủ say. Bốn phía bắt đầu vang lên tiếng rên rỉ khe khẽ, như có như không, lúc ngừng lúc nối, tựa như u hồn ngâm nga.
Thanh âm khiến người rợn tóc gáy, như có vô số ác quỷ đang thức tỉnh.
Tiếng cười quy dị vang lên, các tiếng vui cười chói tai liên tục vang trọng trong mộ bia, khiến người da đầu tê dại.
Tia sáng bốn phía dường như càng tối tăm.
Tiếng xương ma sát răng rắc vang lên, mơ hồ thấy những khúc xương xám trên mặt đất đang nhúc nhích.
Có người trầm giọng quát:
- Đi!
Người đó bay cái vèo tới trước, toàn là Kiếm Giả Nguyên Cực cảnh.
Tầng thứ nhất Cổ Kiếm Mộ tuy có thể tìm được nhiều báu vật nhưng không có nhiều sức hấp dẫn với Kiếm Giả Nguyên Cực cảnh, ít ra phải từ tầng thứ hai mới làm bọn họ động lòng được.
Sở Mộ thu trường kiếm đen nhánh như mài từ xương nào đó vào không gian oản luân, bất đắc dĩ lắc đầu nói:
- Lại một thanh kiếm khí vương phẩm.
Tuy giá trị của kiếm khí vương phẩm cũng cao nhưng Sở Mộ bây giờ hoàn toàn có năng lực tự chế tạo ra kiếm khí vương phẩm, thậm chí là kiếm khí vương phẩm đỉnh cao nhất, nên có nhiều kiếm khí vương phẩm hơn nữa cũng không khiến Sở Mộ động lòng.
Nơi này là tầng ba Cổ Kiếm Mộ, trong không khí trôi nổi khí xám càng nồng, mùi chết chắc mãnh liệt hơn tầng thứ nhất gấp mười lần. Tại đây Sở Mộ phát hiện tinh thần lực của mình bị áp chế chặt chẽ, chỉ có thể phát ra trong phạm vi mười thước.
Tinh thần lực mạnh như Sở Mộ còn bị áp chế dữ như thế thì càng không nói tới Kiếm Giả Nguyên Cực cảnh khác, cùng lắm thả ra năm, sáu thước. Tinh thần lực của đa số Kiếm Giả Nguyên Cực cảnh không thể thả ra ngoài, nếu gặp nguy hiểm sẽ khó giống như trước kia lập tức cảm nhận được ngay.
Tầng thứ nhất Cổ Kiếm Mộ rất rộng, đám Kiếm Giả Nguyên Cực cảnh Sở Mộ bay ba canh giờ mới đến cuối. Giết khô lâu chiến tướng và đội khô lâu kiếm vệ lợi hại canh giữ ở lối vào tầng hai sau đó cả đám đi vào.
Tầng hai lớn hơn tầng một gấp đôi, áp lực ở tầng hai càng lớn hơn. Tốc độ bay của nhóm Kiếm Giả Nguyên Cực cảnh giảm xuống hơn phân nửa, bọn họ bay mười lăm canh giờ mới đến cuối tầng hai. Đánh nhau với khô lâu thống soái, khô lâu chiến tướng bảo vệ lối vào tầng thứ ba, giết hết rồi bọn họ mới vào trong.
Tầng thứ ba to hơn tầng hai gấp đôi, tại đây áp lực càng lớn, Kiếm Giả Nguyên Cực cảnh không thể bay nữa, chỉ đành đi bộ.
Gần ngàn Kiếm Giả Nguyên Cực cảnh đi vào tầng thứ ba Cổ Kiếm Mộ liền tản ra, tựa như thuyền nhỏ vào đại dương, đưa mắt không thấy người khác.
Ở đây khó thể cảm giác thời gian trôi, nên Sở Mộ không biết mình vào đây đã bao lâu. Sở Mộ mơ hồ cảm giác thời gian không ngắn, có lẽ đã qua một ngày.
Công nhận tầng thứ ba Cổ Kiếm Mộ đúng là một nơi giấu kho báu, miễn cố ý là sẽ tìm ra kiếm khí vương phẩm hoạch khoáng thạch kim loại có liên quan.
Nhưng so với tầng thứ ba thì những kiếm khí vương phẩm chỉ là thứ bình thường nhất, đa số là các Kiếm Giả trước kia đi vào Cổ Kiếm Mộ chết để lại chúng nó.
Tu La Kiếm Vương bình tĩnh nói:
- Thật ra Cổ Kiếm Mộ có tầng thứ bốn...
Sở Mộ ngây người, lặp laị lần nữa:
- Tầng thứ bốn?
- Đúng vậy! Đây là bí mật ít ai biết, năm xưa ta vào được tầng thứ bốn hoàn toàn do trùng hợp.
Tu La Kiếm Vương nói:
- Trừ ta ra còn có người khác vào tầng thứ bốn, nên không chừng số Kiếm Giả đi vào đây lần này cũng có người biết sự tồn tại của tầng thứ bốn.
Sở Mộ tò mò hỏi:
- Tầng thứ bốn và tầng ba có gì khác nhau?
Tu La Kiếm Vương trả lời:
- Tầng thứ bốn không to bằng tầng ba, thậm chí không bằng tầng thứ nhất. Nhưng áp lực trong tầng thứ bốn càng lớn, ngươi phải tự mình thể nhgiệm mới biết.
Ý là Tu La Kiếm Vương định chỉ cho Sở Mộ cách vào tầng thứ bốn.
Tu La Kiếm Vương dặn dò:
- Thực lực hiện tại của ngươi có thể miễn cưỡng vào tầng thứ bốn, bây giờ ngươi đi thẳng tới trước đến khi nào ta kêu ngừng thì thôi.
Sở Mộ gật đầu nói:
- Được rồi!
Sở Mộ cất bước tiến lên trước, tầng thứ bốn có sức hấp dẫn rất lớn với hắn.
Trong quận Thiên Phong, các ghi chép về Cổ Kiếm Mộ đều chỉ có ba tầng, nên đa số Kiếm Giả đều cho rằng Cổ Kiếm Mộ chỉ có ba tầng. Nếu Tu La Kiếm Vương không chỉ dẫn thì Sở Mộ cũng nghĩ vậy.
Tầng thứ bốn!
Mặc dù Tu La Kiếm Vương không nói rõ trong tầng thứ bốn có cái gì nhưng nó đã đủ gây hấp dẫn cho Sở Mộ.
Tu La Kiếm Vương mở miệng nói:
- Thiên Cương Ngưng Phách đại pháp là ta lấy từ trong tầng thứ bốn.
Mắt Sở Mộ sáng rực.
Thiên Cương Ngưng Phách đại pháp là bí pháp chỉ Kiếm Giả thiên tài thượng cổ mới sử dụng, nhưng Tu La Kiếm Vương lấy từ tầng thứ bốn Cổ Kiếm Mộ làm Sở Mộ bất ngờ.
Sở Mộ hỏi:
- Nói vậy là Cổ Kiếm Mộ đã tồn tại từ thời thượng cổ?
- Đúng rồi, nhưng nó xuất hiện như thế nào thì ta không rõ, có lẽ chỉ một số tồn tại càng cổ xưa hơn mới biết.
Tu La Kiếm Vương nói:
- Người có thể tiến vào tầng thứ bốn Cổ Kiếm Mộ miễn không chết đều có thể được đến một phen cơ duyên.
Sở Mộ gật đầu, tốc độ tiến lên nhanh hơn, gần như là chạy.
Trên Phong Hỏa đại sa mạc không ngừng có người từ xa kéo đến, bọn họ tới lối vào đen như mực của Cổ Kiếm Mộ rồi dứt khoát vào trong ngay.
Đám người này toàn là Kiếm Giả Nguyên Cực cảnh, có một số Kiếm Giả Khí Hải cảnh.
Kiếm Giả Nguyên Cực cảnh bay bằn tốc độ siêu nhanh vợt qua tầng thứ nhất, vào tầng hai. Có một phần Kiếm Giả Nguyên Cực cảnh yếu kém sẽ ở lại tầng thứ hai tìm cơ duyên của mình, số ít Kiếm Giả Nguyên Cực cảnh cường đại thì ào tầng ba.
Nhưng Cổ Kiếm Mộ rộng lớn, dù biết bay thì Kiếm Giả Nguyên Cực cảnh từ bên này bay sang đầu bên kia ít nhất mất hai ngày. Huống chi trong tình huống không thể bay chỉ có dựa vào đôi chân chạy.
***
- Hay là Sở huynh vào đội của chúng ta đi, cũng tiện chăm sóc nhau.
- Sở huynh đệ, nơi này nhiều nguy hiểm, sơ sẩy một cái rất có thể sẽ chết, hay là vào đội chúng ta cùng nhau kiếm cơ duyên?
Dọc đường đi Sở Mộ gặp hai đội, đối phương biết thân phận của Sở Mộ lập tức mở miệng mời nhưng đều bị hắn từ chối.
Giờ Sở Mộ đang đi tầng thứ bốn.
Hai bóng người từ đằng trước đi tới, một người cười tủm tỉm nói với Sở Mộ:
- Sở huynh, chúng ta thật có duyên.
Là Tư Đồ Phong và kiếm vệ của gã.
Sở Mộ dừng bước, hắn không nói chuyện, vẻ mặt hờ hững.
Thanh âm khiến người rợn tóc gáy, như có vô số ác quỷ đang thức tỉnh.
Tiếng cười quy dị vang lên, các tiếng vui cười chói tai liên tục vang trọng trong mộ bia, khiến người da đầu tê dại.
Tia sáng bốn phía dường như càng tối tăm.
Tiếng xương ma sát răng rắc vang lên, mơ hồ thấy những khúc xương xám trên mặt đất đang nhúc nhích.
Có người trầm giọng quát:
- Đi!
Người đó bay cái vèo tới trước, toàn là Kiếm Giả Nguyên Cực cảnh.
Tầng thứ nhất Cổ Kiếm Mộ tuy có thể tìm được nhiều báu vật nhưng không có nhiều sức hấp dẫn với Kiếm Giả Nguyên Cực cảnh, ít ra phải từ tầng thứ hai mới làm bọn họ động lòng được.
Sở Mộ thu trường kiếm đen nhánh như mài từ xương nào đó vào không gian oản luân, bất đắc dĩ lắc đầu nói:
- Lại một thanh kiếm khí vương phẩm.
Tuy giá trị của kiếm khí vương phẩm cũng cao nhưng Sở Mộ bây giờ hoàn toàn có năng lực tự chế tạo ra kiếm khí vương phẩm, thậm chí là kiếm khí vương phẩm đỉnh cao nhất, nên có nhiều kiếm khí vương phẩm hơn nữa cũng không khiến Sở Mộ động lòng.
Nơi này là tầng ba Cổ Kiếm Mộ, trong không khí trôi nổi khí xám càng nồng, mùi chết chắc mãnh liệt hơn tầng thứ nhất gấp mười lần. Tại đây Sở Mộ phát hiện tinh thần lực của mình bị áp chế chặt chẽ, chỉ có thể phát ra trong phạm vi mười thước.
Tinh thần lực mạnh như Sở Mộ còn bị áp chế dữ như thế thì càng không nói tới Kiếm Giả Nguyên Cực cảnh khác, cùng lắm thả ra năm, sáu thước. Tinh thần lực của đa số Kiếm Giả Nguyên Cực cảnh không thể thả ra ngoài, nếu gặp nguy hiểm sẽ khó giống như trước kia lập tức cảm nhận được ngay.
Tầng thứ nhất Cổ Kiếm Mộ rất rộng, đám Kiếm Giả Nguyên Cực cảnh Sở Mộ bay ba canh giờ mới đến cuối. Giết khô lâu chiến tướng và đội khô lâu kiếm vệ lợi hại canh giữ ở lối vào tầng hai sau đó cả đám đi vào.
Tầng hai lớn hơn tầng một gấp đôi, áp lực ở tầng hai càng lớn hơn. Tốc độ bay của nhóm Kiếm Giả Nguyên Cực cảnh giảm xuống hơn phân nửa, bọn họ bay mười lăm canh giờ mới đến cuối tầng hai. Đánh nhau với khô lâu thống soái, khô lâu chiến tướng bảo vệ lối vào tầng thứ ba, giết hết rồi bọn họ mới vào trong.
Tầng thứ ba to hơn tầng hai gấp đôi, tại đây áp lực càng lớn, Kiếm Giả Nguyên Cực cảnh không thể bay nữa, chỉ đành đi bộ.
Gần ngàn Kiếm Giả Nguyên Cực cảnh đi vào tầng thứ ba Cổ Kiếm Mộ liền tản ra, tựa như thuyền nhỏ vào đại dương, đưa mắt không thấy người khác.
Ở đây khó thể cảm giác thời gian trôi, nên Sở Mộ không biết mình vào đây đã bao lâu. Sở Mộ mơ hồ cảm giác thời gian không ngắn, có lẽ đã qua một ngày.
Công nhận tầng thứ ba Cổ Kiếm Mộ đúng là một nơi giấu kho báu, miễn cố ý là sẽ tìm ra kiếm khí vương phẩm hoạch khoáng thạch kim loại có liên quan.
Nhưng so với tầng thứ ba thì những kiếm khí vương phẩm chỉ là thứ bình thường nhất, đa số là các Kiếm Giả trước kia đi vào Cổ Kiếm Mộ chết để lại chúng nó.
Tu La Kiếm Vương bình tĩnh nói:
- Thật ra Cổ Kiếm Mộ có tầng thứ bốn...
Sở Mộ ngây người, lặp laị lần nữa:
- Tầng thứ bốn?
- Đúng vậy! Đây là bí mật ít ai biết, năm xưa ta vào được tầng thứ bốn hoàn toàn do trùng hợp.
Tu La Kiếm Vương nói:
- Trừ ta ra còn có người khác vào tầng thứ bốn, nên không chừng số Kiếm Giả đi vào đây lần này cũng có người biết sự tồn tại của tầng thứ bốn.
Sở Mộ tò mò hỏi:
- Tầng thứ bốn và tầng ba có gì khác nhau?
Tu La Kiếm Vương trả lời:
- Tầng thứ bốn không to bằng tầng ba, thậm chí không bằng tầng thứ nhất. Nhưng áp lực trong tầng thứ bốn càng lớn, ngươi phải tự mình thể nhgiệm mới biết.
Ý là Tu La Kiếm Vương định chỉ cho Sở Mộ cách vào tầng thứ bốn.
Tu La Kiếm Vương dặn dò:
- Thực lực hiện tại của ngươi có thể miễn cưỡng vào tầng thứ bốn, bây giờ ngươi đi thẳng tới trước đến khi nào ta kêu ngừng thì thôi.
Sở Mộ gật đầu nói:
- Được rồi!
Sở Mộ cất bước tiến lên trước, tầng thứ bốn có sức hấp dẫn rất lớn với hắn.
Trong quận Thiên Phong, các ghi chép về Cổ Kiếm Mộ đều chỉ có ba tầng, nên đa số Kiếm Giả đều cho rằng Cổ Kiếm Mộ chỉ có ba tầng. Nếu Tu La Kiếm Vương không chỉ dẫn thì Sở Mộ cũng nghĩ vậy.
Tầng thứ bốn!
Mặc dù Tu La Kiếm Vương không nói rõ trong tầng thứ bốn có cái gì nhưng nó đã đủ gây hấp dẫn cho Sở Mộ.
Tu La Kiếm Vương mở miệng nói:
- Thiên Cương Ngưng Phách đại pháp là ta lấy từ trong tầng thứ bốn.
Mắt Sở Mộ sáng rực.
Thiên Cương Ngưng Phách đại pháp là bí pháp chỉ Kiếm Giả thiên tài thượng cổ mới sử dụng, nhưng Tu La Kiếm Vương lấy từ tầng thứ bốn Cổ Kiếm Mộ làm Sở Mộ bất ngờ.
Sở Mộ hỏi:
- Nói vậy là Cổ Kiếm Mộ đã tồn tại từ thời thượng cổ?
- Đúng rồi, nhưng nó xuất hiện như thế nào thì ta không rõ, có lẽ chỉ một số tồn tại càng cổ xưa hơn mới biết.
Tu La Kiếm Vương nói:
- Người có thể tiến vào tầng thứ bốn Cổ Kiếm Mộ miễn không chết đều có thể được đến một phen cơ duyên.
Sở Mộ gật đầu, tốc độ tiến lên nhanh hơn, gần như là chạy.
Trên Phong Hỏa đại sa mạc không ngừng có người từ xa kéo đến, bọn họ tới lối vào đen như mực của Cổ Kiếm Mộ rồi dứt khoát vào trong ngay.
Đám người này toàn là Kiếm Giả Nguyên Cực cảnh, có một số Kiếm Giả Khí Hải cảnh.
Kiếm Giả Nguyên Cực cảnh bay bằn tốc độ siêu nhanh vợt qua tầng thứ nhất, vào tầng hai. Có một phần Kiếm Giả Nguyên Cực cảnh yếu kém sẽ ở lại tầng thứ hai tìm cơ duyên của mình, số ít Kiếm Giả Nguyên Cực cảnh cường đại thì ào tầng ba.
Nhưng Cổ Kiếm Mộ rộng lớn, dù biết bay thì Kiếm Giả Nguyên Cực cảnh từ bên này bay sang đầu bên kia ít nhất mất hai ngày. Huống chi trong tình huống không thể bay chỉ có dựa vào đôi chân chạy.
***
- Hay là Sở huynh vào đội của chúng ta đi, cũng tiện chăm sóc nhau.
- Sở huynh đệ, nơi này nhiều nguy hiểm, sơ sẩy một cái rất có thể sẽ chết, hay là vào đội chúng ta cùng nhau kiếm cơ duyên?
Dọc đường đi Sở Mộ gặp hai đội, đối phương biết thân phận của Sở Mộ lập tức mở miệng mời nhưng đều bị hắn từ chối.
Giờ Sở Mộ đang đi tầng thứ bốn.
Hai bóng người từ đằng trước đi tới, một người cười tủm tỉm nói với Sở Mộ:
- Sở huynh, chúng ta thật có duyên.
Là Tư Đồ Phong và kiếm vệ của gã.
Sở Mộ dừng bước, hắn không nói chuyện, vẻ mặt hờ hững.