- Tuy trong thiên tài tiểu thế giới có phân ngoại môn và nội môn nhưng không phân nơi ở thành hai, hoàn toàn căn cứ ưa thích mà lựa chọn, không biết Sở huynh đệ yêu thích hoàn cảnh gì?
Cốc Thiểu Kiệt nói.
- Còn có thể chọn hoàn cảnh?
Sở Mộ hỏi.
- Có thủy tạ, có động phủ trong núi, trúc lâu, sơn cốc...
Cốc Thiểu Kiệt giải thích vài chục nơi ở khác nhau.
Mang ta đi trúc lâu đi.
Sở Mộ nói.
- Tốt, Sở huynh đệ, xin mời đi theo ta.
Thái độ của Cốc Thiểu Kiệt không a dua nịnh nót, hắn có thể làm dẫn đường cho Sở Mộ cũng là cơ duyên, xem như giao hảo với Sở Mộ, có thể kết giao tới mức nào cũng phải xem năng lực của hắn.
- Cốc Thiểu Kiệt, ngươi muốn đi làm cái gì?
Trên đường, người quen Cốc Thiểu Kiệt hỏi thăm về Sở Mộ.
- Không có gì, mới quen một bằng hữu, dẫn hắn đi dạo chung quanh.
Cốc Thiểu Kiệt thuận miệng ứng phó, hắn cũng không giới thiệu Sở Mộ với đối phương, mang theo Sở Mộ rời đi, Sở Mộ cũng không nói gì, cũng không thể vừa tiến vào đây gặp ai cũng nói tên của mình ra.
- Một gương mặt mới, chắc là thiên tài vừa gia nhập.
Thiên tài hỏi Cốc Thiểu Kiệt nhìn bóng lưng Sở Mộ, hắn cau mày nói thầm.
Chợt thoải mái, tuy không phải thường xuyên có thiên tài mới gia nhập thiên tài tiểu thế giới, nhưng cách một thời gian ngắn cũng có một ít người, có đôi khi thời gian dài, có đôi khi hơi ngắn, người này không suy nghĩ nhiều.
...
Có gió thổi qua, cơn gió mát lạnh thổi qua nơi này, tiếng trúc xào xạt va vào nhau.
- Sở huynh đệ, nơi này là Âm Trúc lâm, tòa lâu này là Trúc Âm lâu.
Cốc Thiểu Kiệt mang theo Sở Mộ đi vào rừng trúc, rừng trúc rất lớn, chiếm diện tích hơn mười dặm, trong rừng trúc có một tòa lâu, trúc lâu này cũng do trúc xây dựng mà thành.
Trúc lâu này xây dựng trong rừng trúc, dường như bị vô số trúc tự nhiên xây thành, nó như hòa vào làm một với rừng trúc, làm thế quá phù hợp, không tìm thấy chỗ không cân đối nào, trúc lâu hoàn toàn biến thành một phần của rừng trúc.
- Không tệ!
Sở Mộ gật gật đầu, hắn hài lòng với hoàn cảnh nơi này.
- Sở huynh đệ, sau khi an trí xong có thể tiến tới bức tường lưu danh, du ngoạn sơn thuỷ Vạn Tuyệt Phong, tới những nơi này có thu hoạch không sai...
Cốc Thiểu Kiệt nói ra.
- Ta quấy rầy, cáo từ!
Nói xong Cốc Thiểu Kiệt quay người rời đi.
Kỳ thật hắn rất muốn lưu lại tiếp tục liên kết cảm tình với Sở Mộ, gia tăng thêm ấn tượng nhưng hắn cũng hiểu làm việc có chừng mực, quá độ sẽ làm người ta phản cảm.
- Đa tạ Cốc huynh.
Sở Mộ cũng hành kiếm lễ, lúc này hắn đi vào trong Trúc Âm lâu.
...
- Lăng sư đệ, biết rõ ngươi yêu thích trúc, ta dẫn ngươi đi Âm Trúc lâm, Âm Trúc lâm sẽ thành động phủ của ngươi.
Trên đường có hai người đi tới nơi này, một người trong đó nói ra, khí tức trên người vượt qua Niết Bàn Cảnh, đạt tới Vạn Cổ Cảnh.
- Vạn sư huynh, Âm Trúc lâm chính là trân phẩn trong Âm Trúc đấy.
Đôi mắt người họ Lăng vui mừng.
Trân phẩm trong Âm Trúc, nghe nói có gió thổi qua hoặc chạm nhẹ vào, trong thân trúc phát ra âm thanh thập phần dễ nghe, làm cho người ta tâm bình khí hòa, còn trợ giúp tĩnh thần suy nghĩ.
- Không tệ.
Cường giả Thánh cấp họ Vạn cười nói, hai người đi tới bên ngoài Âm Trúc lâm.
Tiếng trúc xào xạt, âm thanh kỳ ảo như tiếng cầm tiêu đệm nhạc, thập phần du dương, phiêu miểu như tiên âm, càng làm lòng người mê đắm.
- Tốt!
Hai người tới trước Âm Trúc lâm trước, thanh niên họ Lăng lập tức vui vẻ, hắn vui vẻ từ trong nội tâm.
- Sư đệ cảm thấy thỏa mãn là được rồi.
Thanh niên họ Vạn cười nói.
- Vạn sư huynh, ta rất hài lòng, sau khi gặp sư tôn ta sẽ nói tốt cho ngươi vài câu.
Thanh niên họ Lăng cười nói.
- Vậy cảm tạ sư đệ!
Thanh niên họ Vạn vui mừng, sở dĩ hắn tốn tâm tư thẩm tra rất nhiều động phủ trong thiên tài tiểu thế giới chính là vì nịnh nọt vị sư đệ này.
Phải biết rằng, động phủ trong thiên tài tiểu thế giới không biết bao nhiêu mà kể, trừ khi tốn nhiều thời gian chuyên môn đi thăm dò, nếu không chỉ có thể ở lại một phần nhỏ trong số đó.
Vị sư đệ này tên là Lăng Kiếm Nhất, nghe đồn lúc sinh ra có tiếng kiếm kêu vang, trên bầu trời có dị tượng như kiếm quang bay qua, hắn chỉ xuất thân trong tiểu gia tộc, sau đó bị người ta tiêu diệt, hắn cũng suýt chết, may mắn được cứu trợ, từ đó về sau gia nhập Thiên Tài Viên, bái nhập một vị Kiếm Thánh cao giai làm sư phụ trong Thiên Tài Viên, ba tuổi tập kiếm, thể hiện ra thiên phú kiếm đạo không gì sánh kịp, một đường hát vang tiến mạnh.
Bởi vì có thiên phú kiếm đạo kinh người, hắn được vị Kiếm Thánh cao giai thu làm đệ tử quan môn, vẫn giữ bên người dạy bảo, cho đến hôm nay mới rời đi, chính thức tiến vào thiên tài tiểu thế giới.
Nói tới vị Kiếm Thánh cao giai kia, trước đây thật lâu hắn bồi dưỡng thiên tài trong thiên tài tiểu thế giới, Lăng Kiếm Nhất cũng như thế, cho nên bọn họ thuộc về nội môn của thiên tài tiểu thế giới, Lăng Kiếm Nhất được bồi dưỡng từ nhỏ, lại theo sư tôn du lịch Thiên Cổ Vực và một ít ngoại vực, thẳng đến cách đây không lâu mới quay trở về, chính thức tiến vào thiên tài tiểu thế giới.
Mà Vạn Thành cũng bái Kiếm Thánh cao giai làm sư tôn, hắn chỉ là đệ tử bình thường, bởi vì bán thân hắn chỉ là thiên tài Địa cấp. Nịnh nọt sư đệ của mình cũng buồn cười, nhưng lại là sự thật, bởi vì hắn biết rõ, dùng thiên phú của Lăng Kiếm Nhất và được sư tôn yêu mến, vượt qua mình chỉ là chuyện sớm muộn.
Hắn năm đó phạm phải sai lầm, không được sư tôn chào đón cho nên phải nịnh nọt sư đệ, có sư đệ nói tốt vài câu trước mặt sư tôn. Nói không chừng sư tôn sẽ tha thứ sai lầm của mình.
Thanh niên họ Lăng đi vào trong rừng trúc, nghiêng tai lắng nghe tiếng trúc, hắn càng thoả mãn, thanh niên họ Vạn biến sắc, hắn cảm thấy bất khả tư nghị.
- Lăng sư đệ, dường như nơi này có người.
Vạn Thành nói.
- Nơi này hoàn cảnh ưu mỹ, có người đến cũng không có gì lạ.
Lăng Kiếm Nhất không cho là đúng.
- Không, xem dấu vết, dường như có người vào Trúc Âm lâu trước chúng ta.
Ánh mắt Vạn Thành nhìn qua Trúc Âm lâu xa xa.
- Bảo đối phương rời đi là được.
Lăng Kiếm Nhất vẫn không nóng nảy.
Nói xong Lăng Kiếm Nhất và Vạn Thành bước vào trong rừng trúc, đi tới Trúc Âm lâu.
Sở Mộ cảm có hai đạo khí tức tiếp cận, trong đó có một là mũi nhọn, một là bạo động, dường như có ý đồ bất thiện, hắn lập tức đi tới.
- Âm Trúc lâm đã sớm bị Lăng sư đệ ta dự định, bất cứ người phương nào tới đây. Lập tức rời đi, nếu không...
Cốc Thiểu Kiệt nói.
- Còn có thể chọn hoàn cảnh?
Sở Mộ hỏi.
- Có thủy tạ, có động phủ trong núi, trúc lâu, sơn cốc...
Cốc Thiểu Kiệt giải thích vài chục nơi ở khác nhau.
Mang ta đi trúc lâu đi.
Sở Mộ nói.
- Tốt, Sở huynh đệ, xin mời đi theo ta.
Thái độ của Cốc Thiểu Kiệt không a dua nịnh nót, hắn có thể làm dẫn đường cho Sở Mộ cũng là cơ duyên, xem như giao hảo với Sở Mộ, có thể kết giao tới mức nào cũng phải xem năng lực của hắn.
- Cốc Thiểu Kiệt, ngươi muốn đi làm cái gì?
Trên đường, người quen Cốc Thiểu Kiệt hỏi thăm về Sở Mộ.
- Không có gì, mới quen một bằng hữu, dẫn hắn đi dạo chung quanh.
Cốc Thiểu Kiệt thuận miệng ứng phó, hắn cũng không giới thiệu Sở Mộ với đối phương, mang theo Sở Mộ rời đi, Sở Mộ cũng không nói gì, cũng không thể vừa tiến vào đây gặp ai cũng nói tên của mình ra.
- Một gương mặt mới, chắc là thiên tài vừa gia nhập.
Thiên tài hỏi Cốc Thiểu Kiệt nhìn bóng lưng Sở Mộ, hắn cau mày nói thầm.
Chợt thoải mái, tuy không phải thường xuyên có thiên tài mới gia nhập thiên tài tiểu thế giới, nhưng cách một thời gian ngắn cũng có một ít người, có đôi khi thời gian dài, có đôi khi hơi ngắn, người này không suy nghĩ nhiều.
...
Có gió thổi qua, cơn gió mát lạnh thổi qua nơi này, tiếng trúc xào xạt va vào nhau.
- Sở huynh đệ, nơi này là Âm Trúc lâm, tòa lâu này là Trúc Âm lâu.
Cốc Thiểu Kiệt mang theo Sở Mộ đi vào rừng trúc, rừng trúc rất lớn, chiếm diện tích hơn mười dặm, trong rừng trúc có một tòa lâu, trúc lâu này cũng do trúc xây dựng mà thành.
Trúc lâu này xây dựng trong rừng trúc, dường như bị vô số trúc tự nhiên xây thành, nó như hòa vào làm một với rừng trúc, làm thế quá phù hợp, không tìm thấy chỗ không cân đối nào, trúc lâu hoàn toàn biến thành một phần của rừng trúc.
- Không tệ!
Sở Mộ gật gật đầu, hắn hài lòng với hoàn cảnh nơi này.
- Sở huynh đệ, sau khi an trí xong có thể tiến tới bức tường lưu danh, du ngoạn sơn thuỷ Vạn Tuyệt Phong, tới những nơi này có thu hoạch không sai...
Cốc Thiểu Kiệt nói ra.
- Ta quấy rầy, cáo từ!
Nói xong Cốc Thiểu Kiệt quay người rời đi.
Kỳ thật hắn rất muốn lưu lại tiếp tục liên kết cảm tình với Sở Mộ, gia tăng thêm ấn tượng nhưng hắn cũng hiểu làm việc có chừng mực, quá độ sẽ làm người ta phản cảm.
- Đa tạ Cốc huynh.
Sở Mộ cũng hành kiếm lễ, lúc này hắn đi vào trong Trúc Âm lâu.
...
- Lăng sư đệ, biết rõ ngươi yêu thích trúc, ta dẫn ngươi đi Âm Trúc lâm, Âm Trúc lâm sẽ thành động phủ của ngươi.
Trên đường có hai người đi tới nơi này, một người trong đó nói ra, khí tức trên người vượt qua Niết Bàn Cảnh, đạt tới Vạn Cổ Cảnh.
- Vạn sư huynh, Âm Trúc lâm chính là trân phẩn trong Âm Trúc đấy.
Đôi mắt người họ Lăng vui mừng.
Trân phẩm trong Âm Trúc, nghe nói có gió thổi qua hoặc chạm nhẹ vào, trong thân trúc phát ra âm thanh thập phần dễ nghe, làm cho người ta tâm bình khí hòa, còn trợ giúp tĩnh thần suy nghĩ.
- Không tệ.
Cường giả Thánh cấp họ Vạn cười nói, hai người đi tới bên ngoài Âm Trúc lâm.
Tiếng trúc xào xạt, âm thanh kỳ ảo như tiếng cầm tiêu đệm nhạc, thập phần du dương, phiêu miểu như tiên âm, càng làm lòng người mê đắm.
- Tốt!
Hai người tới trước Âm Trúc lâm trước, thanh niên họ Lăng lập tức vui vẻ, hắn vui vẻ từ trong nội tâm.
- Sư đệ cảm thấy thỏa mãn là được rồi.
Thanh niên họ Vạn cười nói.
- Vạn sư huynh, ta rất hài lòng, sau khi gặp sư tôn ta sẽ nói tốt cho ngươi vài câu.
Thanh niên họ Lăng cười nói.
- Vậy cảm tạ sư đệ!
Thanh niên họ Vạn vui mừng, sở dĩ hắn tốn tâm tư thẩm tra rất nhiều động phủ trong thiên tài tiểu thế giới chính là vì nịnh nọt vị sư đệ này.
Phải biết rằng, động phủ trong thiên tài tiểu thế giới không biết bao nhiêu mà kể, trừ khi tốn nhiều thời gian chuyên môn đi thăm dò, nếu không chỉ có thể ở lại một phần nhỏ trong số đó.
Vị sư đệ này tên là Lăng Kiếm Nhất, nghe đồn lúc sinh ra có tiếng kiếm kêu vang, trên bầu trời có dị tượng như kiếm quang bay qua, hắn chỉ xuất thân trong tiểu gia tộc, sau đó bị người ta tiêu diệt, hắn cũng suýt chết, may mắn được cứu trợ, từ đó về sau gia nhập Thiên Tài Viên, bái nhập một vị Kiếm Thánh cao giai làm sư phụ trong Thiên Tài Viên, ba tuổi tập kiếm, thể hiện ra thiên phú kiếm đạo không gì sánh kịp, một đường hát vang tiến mạnh.
Bởi vì có thiên phú kiếm đạo kinh người, hắn được vị Kiếm Thánh cao giai thu làm đệ tử quan môn, vẫn giữ bên người dạy bảo, cho đến hôm nay mới rời đi, chính thức tiến vào thiên tài tiểu thế giới.
Nói tới vị Kiếm Thánh cao giai kia, trước đây thật lâu hắn bồi dưỡng thiên tài trong thiên tài tiểu thế giới, Lăng Kiếm Nhất cũng như thế, cho nên bọn họ thuộc về nội môn của thiên tài tiểu thế giới, Lăng Kiếm Nhất được bồi dưỡng từ nhỏ, lại theo sư tôn du lịch Thiên Cổ Vực và một ít ngoại vực, thẳng đến cách đây không lâu mới quay trở về, chính thức tiến vào thiên tài tiểu thế giới.
Mà Vạn Thành cũng bái Kiếm Thánh cao giai làm sư tôn, hắn chỉ là đệ tử bình thường, bởi vì bán thân hắn chỉ là thiên tài Địa cấp. Nịnh nọt sư đệ của mình cũng buồn cười, nhưng lại là sự thật, bởi vì hắn biết rõ, dùng thiên phú của Lăng Kiếm Nhất và được sư tôn yêu mến, vượt qua mình chỉ là chuyện sớm muộn.
Hắn năm đó phạm phải sai lầm, không được sư tôn chào đón cho nên phải nịnh nọt sư đệ, có sư đệ nói tốt vài câu trước mặt sư tôn. Nói không chừng sư tôn sẽ tha thứ sai lầm của mình.
Thanh niên họ Lăng đi vào trong rừng trúc, nghiêng tai lắng nghe tiếng trúc, hắn càng thoả mãn, thanh niên họ Vạn biến sắc, hắn cảm thấy bất khả tư nghị.
- Lăng sư đệ, dường như nơi này có người.
Vạn Thành nói.
- Nơi này hoàn cảnh ưu mỹ, có người đến cũng không có gì lạ.
Lăng Kiếm Nhất không cho là đúng.
- Không, xem dấu vết, dường như có người vào Trúc Âm lâu trước chúng ta.
Ánh mắt Vạn Thành nhìn qua Trúc Âm lâu xa xa.
- Bảo đối phương rời đi là được.
Lăng Kiếm Nhất vẫn không nóng nảy.
Nói xong Lăng Kiếm Nhất và Vạn Thành bước vào trong rừng trúc, đi tới Trúc Âm lâu.
Sở Mộ cảm có hai đạo khí tức tiếp cận, trong đó có một là mũi nhọn, một là bạo động, dường như có ý đồ bất thiện, hắn lập tức đi tới.
- Âm Trúc lâm đã sớm bị Lăng sư đệ ta dự định, bất cứ người phương nào tới đây. Lập tức rời đi, nếu không...