Đây không giống như là tam đại kiếm thức trong Thứ tự quyết trước đó.
Quần thể và đơn thể vốn là hai loại phương thức khác nhau.
Tu vi tăng lên, Thánh thể càng cường đại hơn, nguyên thần cũng ngày càng cô đọng, tạo nghệ kiếm pháp càng cao sâu hơn. Kiếm thức sáng tạo ra cũng chậm rãi trở nên hoàn thiện, tất cả đều tăng lên theo phương hướng tốt.
Mà trong lúc bất tri bất giác, Sở Mộ cũng phát hiện ra, thời gian dường như đã tới.
Một trăm năm trong bí cảnh chỉ còn lại mấy ngày ngắn ngủi.
Sở Mộ không có sốt ruột tu luyện tiếp, mà hắn đứng dưới thác nước, tùy ý để cho nước trùng kích, tĩnh tâm, tập trung tư tưởng suy nghĩ, hồi tưởng lại con đường tu luyện gần trăm năm qua, sau đó mới lại tổng kết.
Vài ngày thoáng cái qua đi, Bách niên bí cảnh cũng sắp đóng lại.
- Đã tới giờ.
Thanh âm khác biệt nhưng mà đều có một nội dung vang vọng ở cả bên trong và bên ngoài Bách niên bí cảnh.
Đám người Đế Hoàng Thương Lan nhìn chằm chằm vào trong cửa Bách niên bí cảnh vừa mới xuất hiện.
Từng đạo thân ảnh lần lượt xuất hiện, từ bên trong đi ra, đúng là mười thiên tài trước đó tiến vào trong bí cảnh.
Không phải bọn hắn nguyện ý đi ra. Trên thực tế nếm ngon ngọn hơn trăm năm trong đó, bọn hắn rất muốn lưu lại trong bí cảnh. Đáng tiếc trăm năm vừa tới, lực lượng bí cảnh giống như tiêu hao không còn, trở nên vô cùng thưa thớt. Hơn nữa một cỗ lực lượng xuất hiện, bắt đầu bài xích bọn hắn. Cỗ lực lượng ngày càng lúc càng lớn mạnh khiến cho bọn hắn không thể không đi ra.
Vừa mới rời khỏi bí cảnh, nhìn thấy người ngoài bí cảnh, mười tên thiên tài đều có cảm giác gặp lại như cách một thế hệ vậy.
Đối với người bình thường mà nói, một trăm năm đã là một lần sinh tử luân hồi, quả thực giống như cách một thế hệ vậy.
Đám người Đế Hoàng Thương Lan, Thanh Ẩn Vương đều đang cẩn thận đánh giá mười tên thiên tài.
Quả thực tinh khí thần của mười tên thiên tài đều khác trước đó. Rất rõ ràng, tu vi của bọn hắn ít nhiều cũng có chút tăng lên.
Trừ Sở Mộ ra, tu vi của chín người khác đều đạt tới Vạn Cổ cảnh tam trọng thiên đỉnh phong. Hơn nữa còn không phải là vừa mới đạt tới Vạn Cổ cảnh tam trọng thiên đỉnh phong, mà đã đột phá được một thời gian ngắn, củng cố vô cùng vững chắc.
Về phần Hô Duyên Chính Đình, tu vi hắn vốn đã là Vạn Cổ cảnh tam trọng thiên đỉnh phong, lúc này khiến cho người ta có cảm giác tuy rằng hắn vẫn là Vạn Cổ cảnh tam trọng thiên đỉnh phong, nhưng mà chấn động lại nội liễm. So với tám thiên tài Vạn Cổ cảnh tam trọng thiên đỉnh phong khác còn kinh người hơn.
Tu vi của Sở Mộ thì từ Vạn Cổ cảnh nhất trọng thiên đỉnh phong sơ kỳ tăng lên tới Vạn Cổ cảnh nhất trọng thiên đỉnh phong.
Một trăm năm qua mới từ Vạn Cổ cảnh nhất trọng thiên sơ kỳ tăng lên tới Vạn Cổ cảnh nhất trọng thiên đỉnh phong, không thể không nói không có hiệu suất gì tốt. Nhưng mà không có người nào đi cười nhạo hắn. Bởi vì bọn họ đều biết, tiến vào bách niên bí cảnh thực sự không phải là vì tăng tiến tu vi lên. Tu vi tăng lên chỉ là bổ sung mà thôi.
Bách niên bí cảnh mấy trăm năm mới mở ra một lần rốt cuộc cũng đã đóng cửa lại. Lần kế mở ra phải sau mấy trăm năm. Mà khi đó đám người Sở Mộ, tu vi tuyệt đối đều vượt qua Vạn Cổ cảnh tam trọng thiên, không có cơ hội tiến vào lần nữa.
Bách niên bí cảnh đã đóng cửa, lưu lại nơi này hay không cũng không quan trọng. Ai tới từ đâu thì lại về đó.
- Sở Mộ, ba ngày sau ta ở Đấu Hoàng điện chờ ngươi.
Hô Duyên Chính Hùng trước khi đi còn lạnh lẽo nói với Sở Mộ một câu.
- Yên tâm, ta sẽ không giết chết ngươi, dù sao ngươi cũng là Vương hầu do chính tay bệ hạ khâm điểm. Ta sẽ khiến cho ngươi hiểu rõ, ngươi chỉ là một người từ bên ngoài tới. Trong Hoàng đô nên biết an phận, hiểu quy củ, nếu không kết cục sẽ rất thê thảm.
Hô Duyên Chính Hùng nói vậy đám người Đế Hoàng Thương Lan, Thanh Ẩn Vương cũng không có ngăn cản, không có quát ngăn lại. Ngược lại còn lạnh nhạt đứng đó.
- Hi vọng không phải ngươi đang nói khoác.
Sở Mộ lơ đễnh nói.
Hô Duyên Chính Hùng nhìn Sở Mộ, không nói gì thêm rồi rời đi.
- Chân Kiếm hầu cũng không nên bị đánh bại nha.
Văn Thành kia cũng đi tới, cười nói.
- Yên tâm đi.
Sở Mộ cười nói, Văn Thành này trước đó chỉ là khiêu chiến đơn thuần với hắn, mà không có ác ý. Người không có ác ý với mình từ trước tới nay Sở Mộ chưa từng lạnh lùng.
Tất cả mọi người rời khỏi sơn cốc.
Sở Mộ trở về Chân Kiếm hầu phủ.
Chiến đấu ba ngày sau kỳ thực hắn không quá đặt nặng trong lòng. Bất quá Sở Mộ định lợi dụng thời gian ba ngày ngày đột phá tu vi của bản thân.
Trăm năm trong Bách niên bí cảnh Sở Mộ chưa từng cố gắng tu luyện Thần Hoang kiếm quyết, cũng chưa từng cố gắng tăng tiến tu vi. Nhưng mà Thần Hoang kiếm nguyên sau khi lần lượt hao hết, tu vi trong lúc bất tri bất giác lại đề thăng lên.
Mỗi một lần tăng lên đều rất nhỏ bé. Nhưng mà vô số lần tiêu hao, khôi phục, không ngừng tích lũy. Biên độ tăng lên lại vô cùng khả quen.
Hơn nữa loại tăng tiến sau khi tiêu hao nếu như so với trực tiếp tu luyện tăng tiến kiếm nguyên còn tinh thuần hơn rất nhiều.
Bắt đầu tu luyện, Sở Mộ định củng cố tu vi một phen, sau đó mới lại chuẩn bị trùng kích Vạn Cổ cảnh nhị trọng thiên.
Một khi tu vi hắn thành công đột phá lên Vạn Cổ cảnh nhị trọng thiên, như vậy sẽ bước vào cấp độ Thánh cấp nhị tinh, thực lực sẽ tăng lên không nhỏ.
giống như Sở Mộ, chín thiên tài còn lại sau khi quay về, chuyện đầu tiên làm không phải là nghỉ ngơi, cũng không phải là hưởng thụ mà là bế quan. Bọn họ cũng muốn củng cố tu vi một phen, sau đó mới trùng kích cảnh giới tu vi tiếp theo.
Bọn họ khác với Sở Mộ là Sở Mộ xung kích Vạn Cổ cảnh nhị trọng thiên mà bọn họ thì xung kích Vạn Cổ cảnh tứ trọng thiên.
Vạn Cổ cảnh nhị trọng thiên là Thánh cấp cấp thấp. Vạn Cổ cảnh tứ trọng thiên là cấp độ Thánh cấp trung giai, giữa cả hai không chỉ có khác biệt về đẳng cấp mà cũng vượt qua giai tầng.
Đối với thiên tài mà nói, loại vượt qua giai tầng này chênh lệch lại càng lớn.
...
Trong Hoàng Đô, chuyện nghị luận cơ hồ đều liên quan tới Bách Niên bí cảnh mở ra và đóng lại. Mười thiên tài tiến vào trong Bách niên bí cảnh rốt cuộc thực lực tăng tiến bao nhiêu. Cuối cùng là nghị luận, thảo luận về trận chiến sắp diễn ra.
Hô Duyên Chính hùng ước chiến Chân Kiếm hầu Sở Mộ.
Đây mới là trọng điểm nghị luận, mới là chuyện khiến cho người ta chú ý nhất.
Hô Duyên Chính HÙng, người trong Hoàng Đô biết rõ tên tuổi hắn có rất nhiều, rất nhiều người đều coi trọng hắn.
Quần thể và đơn thể vốn là hai loại phương thức khác nhau.
Tu vi tăng lên, Thánh thể càng cường đại hơn, nguyên thần cũng ngày càng cô đọng, tạo nghệ kiếm pháp càng cao sâu hơn. Kiếm thức sáng tạo ra cũng chậm rãi trở nên hoàn thiện, tất cả đều tăng lên theo phương hướng tốt.
Mà trong lúc bất tri bất giác, Sở Mộ cũng phát hiện ra, thời gian dường như đã tới.
Một trăm năm trong bí cảnh chỉ còn lại mấy ngày ngắn ngủi.
Sở Mộ không có sốt ruột tu luyện tiếp, mà hắn đứng dưới thác nước, tùy ý để cho nước trùng kích, tĩnh tâm, tập trung tư tưởng suy nghĩ, hồi tưởng lại con đường tu luyện gần trăm năm qua, sau đó mới lại tổng kết.
Vài ngày thoáng cái qua đi, Bách niên bí cảnh cũng sắp đóng lại.
- Đã tới giờ.
Thanh âm khác biệt nhưng mà đều có một nội dung vang vọng ở cả bên trong và bên ngoài Bách niên bí cảnh.
Đám người Đế Hoàng Thương Lan nhìn chằm chằm vào trong cửa Bách niên bí cảnh vừa mới xuất hiện.
Từng đạo thân ảnh lần lượt xuất hiện, từ bên trong đi ra, đúng là mười thiên tài trước đó tiến vào trong bí cảnh.
Không phải bọn hắn nguyện ý đi ra. Trên thực tế nếm ngon ngọn hơn trăm năm trong đó, bọn hắn rất muốn lưu lại trong bí cảnh. Đáng tiếc trăm năm vừa tới, lực lượng bí cảnh giống như tiêu hao không còn, trở nên vô cùng thưa thớt. Hơn nữa một cỗ lực lượng xuất hiện, bắt đầu bài xích bọn hắn. Cỗ lực lượng ngày càng lúc càng lớn mạnh khiến cho bọn hắn không thể không đi ra.
Vừa mới rời khỏi bí cảnh, nhìn thấy người ngoài bí cảnh, mười tên thiên tài đều có cảm giác gặp lại như cách một thế hệ vậy.
Đối với người bình thường mà nói, một trăm năm đã là một lần sinh tử luân hồi, quả thực giống như cách một thế hệ vậy.
Đám người Đế Hoàng Thương Lan, Thanh Ẩn Vương đều đang cẩn thận đánh giá mười tên thiên tài.
Quả thực tinh khí thần của mười tên thiên tài đều khác trước đó. Rất rõ ràng, tu vi của bọn hắn ít nhiều cũng có chút tăng lên.
Trừ Sở Mộ ra, tu vi của chín người khác đều đạt tới Vạn Cổ cảnh tam trọng thiên đỉnh phong. Hơn nữa còn không phải là vừa mới đạt tới Vạn Cổ cảnh tam trọng thiên đỉnh phong, mà đã đột phá được một thời gian ngắn, củng cố vô cùng vững chắc.
Về phần Hô Duyên Chính Đình, tu vi hắn vốn đã là Vạn Cổ cảnh tam trọng thiên đỉnh phong, lúc này khiến cho người ta có cảm giác tuy rằng hắn vẫn là Vạn Cổ cảnh tam trọng thiên đỉnh phong, nhưng mà chấn động lại nội liễm. So với tám thiên tài Vạn Cổ cảnh tam trọng thiên đỉnh phong khác còn kinh người hơn.
Tu vi của Sở Mộ thì từ Vạn Cổ cảnh nhất trọng thiên đỉnh phong sơ kỳ tăng lên tới Vạn Cổ cảnh nhất trọng thiên đỉnh phong.
Một trăm năm qua mới từ Vạn Cổ cảnh nhất trọng thiên sơ kỳ tăng lên tới Vạn Cổ cảnh nhất trọng thiên đỉnh phong, không thể không nói không có hiệu suất gì tốt. Nhưng mà không có người nào đi cười nhạo hắn. Bởi vì bọn họ đều biết, tiến vào bách niên bí cảnh thực sự không phải là vì tăng tiến tu vi lên. Tu vi tăng lên chỉ là bổ sung mà thôi.
Bách niên bí cảnh mấy trăm năm mới mở ra một lần rốt cuộc cũng đã đóng cửa lại. Lần kế mở ra phải sau mấy trăm năm. Mà khi đó đám người Sở Mộ, tu vi tuyệt đối đều vượt qua Vạn Cổ cảnh tam trọng thiên, không có cơ hội tiến vào lần nữa.
Bách niên bí cảnh đã đóng cửa, lưu lại nơi này hay không cũng không quan trọng. Ai tới từ đâu thì lại về đó.
- Sở Mộ, ba ngày sau ta ở Đấu Hoàng điện chờ ngươi.
Hô Duyên Chính Hùng trước khi đi còn lạnh lẽo nói với Sở Mộ một câu.
- Yên tâm, ta sẽ không giết chết ngươi, dù sao ngươi cũng là Vương hầu do chính tay bệ hạ khâm điểm. Ta sẽ khiến cho ngươi hiểu rõ, ngươi chỉ là một người từ bên ngoài tới. Trong Hoàng đô nên biết an phận, hiểu quy củ, nếu không kết cục sẽ rất thê thảm.
Hô Duyên Chính Hùng nói vậy đám người Đế Hoàng Thương Lan, Thanh Ẩn Vương cũng không có ngăn cản, không có quát ngăn lại. Ngược lại còn lạnh nhạt đứng đó.
- Hi vọng không phải ngươi đang nói khoác.
Sở Mộ lơ đễnh nói.
Hô Duyên Chính Hùng nhìn Sở Mộ, không nói gì thêm rồi rời đi.
- Chân Kiếm hầu cũng không nên bị đánh bại nha.
Văn Thành kia cũng đi tới, cười nói.
- Yên tâm đi.
Sở Mộ cười nói, Văn Thành này trước đó chỉ là khiêu chiến đơn thuần với hắn, mà không có ác ý. Người không có ác ý với mình từ trước tới nay Sở Mộ chưa từng lạnh lùng.
Tất cả mọi người rời khỏi sơn cốc.
Sở Mộ trở về Chân Kiếm hầu phủ.
Chiến đấu ba ngày sau kỳ thực hắn không quá đặt nặng trong lòng. Bất quá Sở Mộ định lợi dụng thời gian ba ngày ngày đột phá tu vi của bản thân.
Trăm năm trong Bách niên bí cảnh Sở Mộ chưa từng cố gắng tu luyện Thần Hoang kiếm quyết, cũng chưa từng cố gắng tăng tiến tu vi. Nhưng mà Thần Hoang kiếm nguyên sau khi lần lượt hao hết, tu vi trong lúc bất tri bất giác lại đề thăng lên.
Mỗi một lần tăng lên đều rất nhỏ bé. Nhưng mà vô số lần tiêu hao, khôi phục, không ngừng tích lũy. Biên độ tăng lên lại vô cùng khả quen.
Hơn nữa loại tăng tiến sau khi tiêu hao nếu như so với trực tiếp tu luyện tăng tiến kiếm nguyên còn tinh thuần hơn rất nhiều.
Bắt đầu tu luyện, Sở Mộ định củng cố tu vi một phen, sau đó mới lại chuẩn bị trùng kích Vạn Cổ cảnh nhị trọng thiên.
Một khi tu vi hắn thành công đột phá lên Vạn Cổ cảnh nhị trọng thiên, như vậy sẽ bước vào cấp độ Thánh cấp nhị tinh, thực lực sẽ tăng lên không nhỏ.
giống như Sở Mộ, chín thiên tài còn lại sau khi quay về, chuyện đầu tiên làm không phải là nghỉ ngơi, cũng không phải là hưởng thụ mà là bế quan. Bọn họ cũng muốn củng cố tu vi một phen, sau đó mới trùng kích cảnh giới tu vi tiếp theo.
Bọn họ khác với Sở Mộ là Sở Mộ xung kích Vạn Cổ cảnh nhị trọng thiên mà bọn họ thì xung kích Vạn Cổ cảnh tứ trọng thiên.
Vạn Cổ cảnh nhị trọng thiên là Thánh cấp cấp thấp. Vạn Cổ cảnh tứ trọng thiên là cấp độ Thánh cấp trung giai, giữa cả hai không chỉ có khác biệt về đẳng cấp mà cũng vượt qua giai tầng.
Đối với thiên tài mà nói, loại vượt qua giai tầng này chênh lệch lại càng lớn.
...
Trong Hoàng Đô, chuyện nghị luận cơ hồ đều liên quan tới Bách Niên bí cảnh mở ra và đóng lại. Mười thiên tài tiến vào trong Bách niên bí cảnh rốt cuộc thực lực tăng tiến bao nhiêu. Cuối cùng là nghị luận, thảo luận về trận chiến sắp diễn ra.
Hô Duyên Chính hùng ước chiến Chân Kiếm hầu Sở Mộ.
Đây mới là trọng điểm nghị luận, mới là chuyện khiến cho người ta chú ý nhất.
Hô Duyên Chính HÙng, người trong Hoàng Đô biết rõ tên tuổi hắn có rất nhiều, rất nhiều người đều coi trọng hắn.