Bốn tháng ròng mỗi ngày tu luyện thuật ngự kiếm, tiêu hao sạch lực lượng thần niệm thì phục hồi, phục hồi rồi tiếp tục tu luyện, hoàn toàn chiếm dụng thời gian dành cho tu vi kiếm nguyên. Còn kiếm thuật thì Sở Mộ dùng thuật ngự kiếm để tu luyện kiếm thuật, hơi trúc trắc, sứt mẻ nhưng hiệu quả tiến bộ rõ rệt.
Nhưng cách trình độ tùy tâm tùy tính còn một quãng.
Sở Mộ lập tức dùng tiếp một viên Thì Chi Sa cao cấp, biến một tháng thành bốn tháng, tiếp tục tu luyện thuật ngự kiếm.
Dùng thuật ngự kiếm tu luyện kiếm thuật một là sâu thêm lĩnh ngộ kiếm thuật, thứ hai là dùng kiếm thuật kéo theo kiểm soát thuật ngự kiếm, tiện cả đôi đường.
Sở Mộ tình cờ mò ra cách tu luyện như thế.
Trong một tháng Cảnh sư huynh phái người tìm đến mấy lần, mỗi lần đều thất vọng quay về.
Thời gian trôi đi, trong Kiếm Lâu.
Sở Mộ nhắm mắt, một tia chớp màu trắng xẹt qua Kiếm Lâu, chợt khựng lại rồi như bị người vô hình nắm chuôi kiếm đâm ra, sấm sét ầm vang, người vô hình luyện môn kiếm thuật lôi chi.
Có chín chiêu kiếm thuật lôi chi, luyện từ chiêu thứ nhất đến chiêu thứ chín, chiêu thức vô cùng quen thuộc. Sau chiêu thứ chín lại chém nhát kiếm ra như sấm sét phá không, là dung nhập chín chiêu vào một chiêu, xem như chiêu thứ mười của kiếm thuật lôi chi.
Sau khi sét phá không, dấu vết sấm sét chưa hoàn toàn biến mất, kiếm quang sét trắng luyện tiếp kiếm thuật khác, gió thổi qua, là kiếm thuật phong chi.
Luyện từ chiêu thứ nhất đến chiêu thứ chín, một kiếm xẹt qua, gió thổi vù vù, chiêu thứ mười.
Kiếm quang sấm sét hơi khựng lại rồi tiếp tục múa, kiếm chém ra tiếng gió rít gào, sấm sét ầm ầm, giông tố tụ lại, là kiếm thuật lôi chi và kiếm thuật phong chi kết hợp thành kiếm thuật Phong Lôi.
Chyiêu thứ nhất, hai, ba...
Từng chiêu tăng lên, kết nối với nhau cho đến chiêu cuối cùng diễn luyện xong thì tạm dừng, súc thế. Có lực lượng phong và lôi không ngừng bị rút từ hư không tụ lại trên kiếm quang sấm sét.
Sau đó nhát kiếm đâm ra, phong lôi khuấy động rầm rộ trong thiên địa như sắp phá hủy nguyên Kiếm Lâu.
Kiếm chiêu kiếm thuật Phong Lôi đại thành!
Một kiếm chém ra, trong đầu Sở Mộ như có tiếng răng rắc, thứ gì đó vỡ nát, ngay sau đó là cảm giác vui sướng rộng mở trong sáng tràn ngập trong đầu, tư duy của hắn rõ ràng hơn.
Gió cuốn sấm dậy, đại khí hạo nhiên tràn ngập trong Kiếm Lâu, như sóng gầm cuồn cuộn dâng trào mãnh liệt không ngừng nghỉ. Sở Mộ ở trong đó như sắp bị sấm gió nuốt mất.
Sở Mộ không nhúc nhích, kiếm quang tia chớp trắng tạm dừng trong không trung, lù lù không nhúc nhích. Sở Mộ chìm trong một tia linh quang, tập trung tham ngộ.
Một kiếm đâm ra tụ tập phong lôi như đâm thủng ràng buộc nào đó, khiến Sở Mộ đột phá mặt nào đó.
Tham ngộ tham ngộ tham ngộ, dốc sức tham ngộ! Bắt giữ một tia linh quang, truy cùng đuổi tận.
Mấy canh giờ sau Sở Mộ mở bừng mắt ra, hai luồng kiếm quang như sấm sét phá không, kiếm ý kinh người xuyên suốt hư không tung hoành xưa nay.
- Ta hiểu rồi!
Có tiếng vang khẽ, Sở Mộ động ý niệm, đôi mắt phản chiếu một kiếm quang sấm sét. Chớp mắt kiếm quang run lên vang từng tiếng rên như vui sướng, ngay sau đó bắn cái vèo đi, tốc độ mau hơn trước hai phần.
Kiếm quang bắn hướng phong cấm của Kiếm Lâu, suýt trúng phong cấm nhưng nó khựng lại, không có chút quán tính nào, mũi kiếm vừa lúc đụng vào phong cấm nhưng không gây ra sóng gợn.
Điều khiển chính xác hoàn mỹ!
Sở Mộ động ý niệm, kiếm quang quay về cực kỳ nhanh nhẹn, giữa đường nó liên tục thay đổi góc độ vụt qua từng đợt quỹ tích, cuối cùng những quỹ tích này tụ thành đóa hoa sen nở sống động như thật, tựa như hoa sen thật nở rộ.
Chính giữa kiếm quang như nhụy hoa.
Cảm giác nhẹ nhàng như thể cát bụi bám trên ý niệm bị lau sạch, khi Sở Mộ thi triển thuật ngự kiếm cảm giác nhẹ nhàng chưa từng có, nhanh nhẹn vô cùng. Thậm chí tiêu hao lực lượng thần niệm cũng ít hơn vài phần, có thể thi triển thời gian dài hơn.
Ý niệm ngự kiếm, tùy tâm tùy tính.
Thuật ngự kiếm... đại thành!
Sở Mộ vui mừng từ tận đáy lòng tràn ngập trong đầu hắn. Sở Mộ rất vui vẻ, bên ngoài đã qua hai tháng, trong Thì Chi Sa cao cấp khổ tu tám tháng không gián đoạn hắn đã thành công tu luyện thuật ngự kiếm đến trình độ đại thành. Đẳng cấp này là mục tiêu theo đuổi suốt đời của biết bao nhiêu Kiếm Giả tham ngộ ra thuật ngự kiếm.
Lần thứ mười tám, Cảnh sư huynh Cảnh Đức Lôi phái đệ tử đến bên ngoài Kiếm Lâu của Sở Mộ.
Kiếm Giả má hóp gầy tức giận chửi:
- Sở Mộ chết tiệt, vẫn đang bế quan!
Hai tháng thật ra rất ngắn, với một Kiếm Vương đừng nói hai tháng, bế quan hai năm là chuyện thường. Nhưng trong hai tháng gã đến tám, mười lần, lòng nóng nảy muốn thấy cảnh Sở Mộ bị Cảnh sư huynh đánh te tua nên mới cảm thấy sống một ngày bằng một năm.
Kiếm Vương nghiến răng, vẻ mặt tức giận:
- Nếu còn không ra thì ta mặc kệ!
Tay Kiếm Vương siết chặt chuôi kiếm, bộ dáng như thể nếu Sở Mộ không xuất quan thì gã sẽ công kích phong cấm.
Kiếm Vương chợt thấy hoa mắt, một luồng kiếm quang nhanh chóng phóng lớn trong mắt gã, tràn ngập toàn thế giới, gã cảm giác không thể né tránh, người bị đâm thủng. Kiếm Vương má hóp không kịp phản ứng, linh hồn run rẩy.
Kiếm quang lao ra phong cấm, lướt qua người Kiếm Vương, kiếm kéo theo bão tố mạnh mẽ ập đến thổi gã lảo đảo sắp bay ra sau.
Kiếm Vương má hóp răng va lập cập:
- Mau... mau quá...
Trong khoảnh khắc đó Kiếm Vương má hóp cảm giác nguy hiểm chết chóc, như bị đâm thủng người.
Quá nhanh, kiếm quang quá nhanh, nhanh đến khó tin.
Gió sắc bén như muốn cắt cơ thể gã ra.
Ba giây sau Kiếm Vương má hóp xoay người nhìn kiếm quang đang lướt trên mặt hồ.
Có tiếng gầm giận dữ vang lên:
- Sở Mộ!
Sóng âm cuồn cuộn như gió lốc thổi quét làm mặt hồ gợn sóng dập dờn.
Vèo một tiếng kiếm quang xuất hiện trên đầu Kiếm Vương má hóp, Sở Mộ cúi đầu nhìn xuống, đôi mắt lạnh băng như mắt của thần sắc bén bắn tới. Áp lực đáng sợ làm Kiếm Vương má hóp nín thở, lửa giận bị nước đá dập tắt, lời uy hiếp sắp đến đầu lưỡi nháy mắt nuốt ngược vào bụng.
Cảm xúc sợ hãi dâng lên từ đáy lòng Kiếm Vương má hóp.
Giây sau Kiếm Vương tức điên, gã sợ? Gã mà sợ! Gã sợ một Kiếm Vương nhất tinh! Nên biết gã là Kiếm Vương nhị tinh!
Kiếm Vương má hóp mở miệng nói:
- Sở Mộ, rốt cuộc ngươi xuất quan.
Kiếm Vương má hóp nói chuyện để giảm sốc, cố gắng bình tâm lại:
- Cảnh sư huynh chờ ngươi đã lâu, gặp ở Bách Chiến lâu đi.
Khi nói ba chữ Cảnh sư huynh thì Kiếm Vương má hóp như phồng thêm can đảm, chút sợ hãi tan biến. Kiếm Vương má hóp đứng thẳng người, phát ra khí thế sắc bén.
Nhưng cách trình độ tùy tâm tùy tính còn một quãng.
Sở Mộ lập tức dùng tiếp một viên Thì Chi Sa cao cấp, biến một tháng thành bốn tháng, tiếp tục tu luyện thuật ngự kiếm.
Dùng thuật ngự kiếm tu luyện kiếm thuật một là sâu thêm lĩnh ngộ kiếm thuật, thứ hai là dùng kiếm thuật kéo theo kiểm soát thuật ngự kiếm, tiện cả đôi đường.
Sở Mộ tình cờ mò ra cách tu luyện như thế.
Trong một tháng Cảnh sư huynh phái người tìm đến mấy lần, mỗi lần đều thất vọng quay về.
Thời gian trôi đi, trong Kiếm Lâu.
Sở Mộ nhắm mắt, một tia chớp màu trắng xẹt qua Kiếm Lâu, chợt khựng lại rồi như bị người vô hình nắm chuôi kiếm đâm ra, sấm sét ầm vang, người vô hình luyện môn kiếm thuật lôi chi.
Có chín chiêu kiếm thuật lôi chi, luyện từ chiêu thứ nhất đến chiêu thứ chín, chiêu thức vô cùng quen thuộc. Sau chiêu thứ chín lại chém nhát kiếm ra như sấm sét phá không, là dung nhập chín chiêu vào một chiêu, xem như chiêu thứ mười của kiếm thuật lôi chi.
Sau khi sét phá không, dấu vết sấm sét chưa hoàn toàn biến mất, kiếm quang sét trắng luyện tiếp kiếm thuật khác, gió thổi qua, là kiếm thuật phong chi.
Luyện từ chiêu thứ nhất đến chiêu thứ chín, một kiếm xẹt qua, gió thổi vù vù, chiêu thứ mười.
Kiếm quang sấm sét hơi khựng lại rồi tiếp tục múa, kiếm chém ra tiếng gió rít gào, sấm sét ầm ầm, giông tố tụ lại, là kiếm thuật lôi chi và kiếm thuật phong chi kết hợp thành kiếm thuật Phong Lôi.
Chyiêu thứ nhất, hai, ba...
Từng chiêu tăng lên, kết nối với nhau cho đến chiêu cuối cùng diễn luyện xong thì tạm dừng, súc thế. Có lực lượng phong và lôi không ngừng bị rút từ hư không tụ lại trên kiếm quang sấm sét.
Sau đó nhát kiếm đâm ra, phong lôi khuấy động rầm rộ trong thiên địa như sắp phá hủy nguyên Kiếm Lâu.
Kiếm chiêu kiếm thuật Phong Lôi đại thành!
Một kiếm chém ra, trong đầu Sở Mộ như có tiếng răng rắc, thứ gì đó vỡ nát, ngay sau đó là cảm giác vui sướng rộng mở trong sáng tràn ngập trong đầu, tư duy của hắn rõ ràng hơn.
Gió cuốn sấm dậy, đại khí hạo nhiên tràn ngập trong Kiếm Lâu, như sóng gầm cuồn cuộn dâng trào mãnh liệt không ngừng nghỉ. Sở Mộ ở trong đó như sắp bị sấm gió nuốt mất.
Sở Mộ không nhúc nhích, kiếm quang tia chớp trắng tạm dừng trong không trung, lù lù không nhúc nhích. Sở Mộ chìm trong một tia linh quang, tập trung tham ngộ.
Một kiếm đâm ra tụ tập phong lôi như đâm thủng ràng buộc nào đó, khiến Sở Mộ đột phá mặt nào đó.
Tham ngộ tham ngộ tham ngộ, dốc sức tham ngộ! Bắt giữ một tia linh quang, truy cùng đuổi tận.
Mấy canh giờ sau Sở Mộ mở bừng mắt ra, hai luồng kiếm quang như sấm sét phá không, kiếm ý kinh người xuyên suốt hư không tung hoành xưa nay.
- Ta hiểu rồi!
Có tiếng vang khẽ, Sở Mộ động ý niệm, đôi mắt phản chiếu một kiếm quang sấm sét. Chớp mắt kiếm quang run lên vang từng tiếng rên như vui sướng, ngay sau đó bắn cái vèo đi, tốc độ mau hơn trước hai phần.
Kiếm quang bắn hướng phong cấm của Kiếm Lâu, suýt trúng phong cấm nhưng nó khựng lại, không có chút quán tính nào, mũi kiếm vừa lúc đụng vào phong cấm nhưng không gây ra sóng gợn.
Điều khiển chính xác hoàn mỹ!
Sở Mộ động ý niệm, kiếm quang quay về cực kỳ nhanh nhẹn, giữa đường nó liên tục thay đổi góc độ vụt qua từng đợt quỹ tích, cuối cùng những quỹ tích này tụ thành đóa hoa sen nở sống động như thật, tựa như hoa sen thật nở rộ.
Chính giữa kiếm quang như nhụy hoa.
Cảm giác nhẹ nhàng như thể cát bụi bám trên ý niệm bị lau sạch, khi Sở Mộ thi triển thuật ngự kiếm cảm giác nhẹ nhàng chưa từng có, nhanh nhẹn vô cùng. Thậm chí tiêu hao lực lượng thần niệm cũng ít hơn vài phần, có thể thi triển thời gian dài hơn.
Ý niệm ngự kiếm, tùy tâm tùy tính.
Thuật ngự kiếm... đại thành!
Sở Mộ vui mừng từ tận đáy lòng tràn ngập trong đầu hắn. Sở Mộ rất vui vẻ, bên ngoài đã qua hai tháng, trong Thì Chi Sa cao cấp khổ tu tám tháng không gián đoạn hắn đã thành công tu luyện thuật ngự kiếm đến trình độ đại thành. Đẳng cấp này là mục tiêu theo đuổi suốt đời của biết bao nhiêu Kiếm Giả tham ngộ ra thuật ngự kiếm.
Lần thứ mười tám, Cảnh sư huynh Cảnh Đức Lôi phái đệ tử đến bên ngoài Kiếm Lâu của Sở Mộ.
Kiếm Giả má hóp gầy tức giận chửi:
- Sở Mộ chết tiệt, vẫn đang bế quan!
Hai tháng thật ra rất ngắn, với một Kiếm Vương đừng nói hai tháng, bế quan hai năm là chuyện thường. Nhưng trong hai tháng gã đến tám, mười lần, lòng nóng nảy muốn thấy cảnh Sở Mộ bị Cảnh sư huynh đánh te tua nên mới cảm thấy sống một ngày bằng một năm.
Kiếm Vương nghiến răng, vẻ mặt tức giận:
- Nếu còn không ra thì ta mặc kệ!
Tay Kiếm Vương siết chặt chuôi kiếm, bộ dáng như thể nếu Sở Mộ không xuất quan thì gã sẽ công kích phong cấm.
Kiếm Vương chợt thấy hoa mắt, một luồng kiếm quang nhanh chóng phóng lớn trong mắt gã, tràn ngập toàn thế giới, gã cảm giác không thể né tránh, người bị đâm thủng. Kiếm Vương má hóp không kịp phản ứng, linh hồn run rẩy.
Kiếm quang lao ra phong cấm, lướt qua người Kiếm Vương, kiếm kéo theo bão tố mạnh mẽ ập đến thổi gã lảo đảo sắp bay ra sau.
Kiếm Vương má hóp răng va lập cập:
- Mau... mau quá...
Trong khoảnh khắc đó Kiếm Vương má hóp cảm giác nguy hiểm chết chóc, như bị đâm thủng người.
Quá nhanh, kiếm quang quá nhanh, nhanh đến khó tin.
Gió sắc bén như muốn cắt cơ thể gã ra.
Ba giây sau Kiếm Vương má hóp xoay người nhìn kiếm quang đang lướt trên mặt hồ.
Có tiếng gầm giận dữ vang lên:
- Sở Mộ!
Sóng âm cuồn cuộn như gió lốc thổi quét làm mặt hồ gợn sóng dập dờn.
Vèo một tiếng kiếm quang xuất hiện trên đầu Kiếm Vương má hóp, Sở Mộ cúi đầu nhìn xuống, đôi mắt lạnh băng như mắt của thần sắc bén bắn tới. Áp lực đáng sợ làm Kiếm Vương má hóp nín thở, lửa giận bị nước đá dập tắt, lời uy hiếp sắp đến đầu lưỡi nháy mắt nuốt ngược vào bụng.
Cảm xúc sợ hãi dâng lên từ đáy lòng Kiếm Vương má hóp.
Giây sau Kiếm Vương tức điên, gã sợ? Gã mà sợ! Gã sợ một Kiếm Vương nhất tinh! Nên biết gã là Kiếm Vương nhị tinh!
Kiếm Vương má hóp mở miệng nói:
- Sở Mộ, rốt cuộc ngươi xuất quan.
Kiếm Vương má hóp nói chuyện để giảm sốc, cố gắng bình tâm lại:
- Cảnh sư huynh chờ ngươi đã lâu, gặp ở Bách Chiến lâu đi.
Khi nói ba chữ Cảnh sư huynh thì Kiếm Vương má hóp như phồng thêm can đảm, chút sợ hãi tan biến. Kiếm Vương má hóp đứng thẳng người, phát ra khí thế sắc bén.