Sở Mộ cố nén xúc động đó, hắn tiếp tục tham ngộ cách dung hợp hai loại áo nghĩa hoàn toàn trái ngược là còn không bằng sáng tạo.
Mặc dù còn không bằng sáng tạo chỉ là áo nghĩa thường quy nhưng thuộc tính của chúng nó trái ngược, khó khăn còn hơn dung hợp Kim chi áo nghĩa và Thủy chi áo nghĩa gấp mấy lần. Tuy nhiên khi thành công dung hợp thì bộc phát ra uy lực mạnh hơn Kim chi áo nghĩa và Thủy chi áo nghĩa ít nhất gấp đôi.
Chỉ cần thành công dung hợp Thủy chi áo nghĩa và Hỏa chi áo nghĩa rồi sáng tạo ra chiêu kiếm kỹ uy lực mạnh hơn Trảm Nguyệt, vậy thực lực của Sở Mộ sẽ lại nâng cao.
Thời gian chậm rãi trôi, chỉ giây lát lướt qua, Thủy chi áo nghĩa và Hỏa chi áo nghĩa vẫn không cách nào dung hợp lại, khó khăn quá cao. Nếu miễn cưỡng làm e rằng sẽ xảy ra vụ nổ làm Sở Mộ ra bã.
Sở Mộ lắc đầu nói:
- Thôi, cơ duyên chưa đến thì không thể cưỡng ép lĩnh ngộ.
Sở Mộ từ bỏ tham ngộ cách dung hợp Thủy chi áo nghĩa và Hỏa chi áo nghĩa. Về việc này thì Tu La Kiếm Vương không thể trợ giúp, vì gã không có Thủy chi áo nghĩa và Hỏa chi áo nghĩa.
Sở Mộ đứng dậy, Tu La Kiếm Vương phá giải phong cấm kiếm khí ở hang động, hắn bước nhanh ra ngoài. Gió mây vần vũ trên bầu trời.
Thăng cấp Nguyên Cực cảnh khiến cảm giác của Sở Mộ tăng mạnh gấp mười lần. Sở Mộ nhắm mắt lại, động ý niệm, tinh thần lực nháy mắt bắn ra từ thế giới tinh thần bao trùm ngàn dặm, mọi thứ hiện ra rõ ràng trong cảm giác của Sở Mộ.
Trong thế giới tinh thần một bước thăng cấp gấp mấy lần của Sở Mộ hiển hiện một mảnh đất cất vàng, nếu so sánh cẩn thận thì đó là tinh thần lực của hắn phản chiếu ra. Tất cả cảnh tượng trong phạm vi ngàn thước đều hiện ra, dù là cát vàng hay tảng đá.
Thậm chí hạt bụi bay trong không khí cũng hiện rõ trong cảm giác của Sở Mộ, loại cảm giác tuyệt vời này tự do như cá về biển cả.
Nguyên Cực cảnh, đó không chỉ là kiếm khí cô đọng thành kiếm nguyên còn khiến thế giới tinh thần mở rộng, đạt tới trình độ thả tinh thần lực ra ngoài.
Kiếm Giả Nguyên Cực cảnh nhập môn bình thường có thể thả tinh thần lực ra phạm vi trăm thước, theo tu vi của họ tăng lên, tinh thần lực tăng mạnh từng chút một thì phạm vi cũng tăng theo.
Nhưng dù là Kiếm Giả Nguyên Cực cảnh viên mãn cũng chỉ thả tinh thần lực ra phạm vi năm trăm thước, đương nhiên đang nói tới Kiếm Giả Nguyên Cực cảnh bình thường, những Kiếm Giả bẩm sinh có tinh thần lực cường đại, hoặc có công pháp rèn luyện tinh thần lực, hoặc được kỳ ngộ gì đó làm tinh thần lực tăng nhiều thì không nằm trong số này.
Tuy nhiên giống như Sở Mộ một hơi đột phá đến Nguyên Cực cảnh đã có thể thả tinh thần lực ra ngoài ngàn thước thì rất hiếm hoi.
Có thể tưởng tượng theo tu vi của Sở Mộ tăng lên, tinh thần lực cường đại thì phạm vi bao phủ chắc chắn sẽ lại tăng lên.
Lúc này kiếm áp cường đại từ xa ập đến, từ trên trời giáng xuống Sở Mộ. Mặt đất cát vàng xung quanh Sở Mộ như bị bàn tay vô hình quét qua, bị thổi bay.
Sở Mộ thu về tinh thần lực, ngước nhìn chỗ kiếm áp truyền đến:
- Nguyên Cực cảnh!
Sở Mộ thấy một bóng người bay nhanh đến, xuất hiện trên bầu trời, từ trên cao nhìn xuống hắn.
Sở Mộ động ý niệm lơ lửng trên trời, như tên bắn vọt lên cao, hắn không sử dụng bí pháp bay nào.
Kiếm Giả Nguyên Cực cảnh đã có năng lực bay, vì tinh thần lực và kiếm nguyên cường đại của họ vận chuyển một cái là thoát khỏi lực hút mặt đất ngay.
Tuy lần đầu tiên bay khi là Nguyên Cực cảnh nhưng không hề khó khăn với Sở Mộ, rất là vững vàng, xa xa đối diện với Kiếm Giả kia trên trời cao vài trăm thước.
Khóe môi đối phương cong lên:
- Sở Mộ, quả nhiên là ngươi.
Sở Mộ không nói chuyện vì hắn đã thấy rõ đối phương là ai, một trong hai kiếm vệ của Tư Đồ Phong, kiếm vệ có tu vi Nguyên Cực cảnh đại thành.
Đối phương tự lẩm bẩm:
- Lúc trước ngươi ở đẳng cấp Cửu Chuyển cảnh nhưng không tìm nơi ẩn khuất bế bất tử quan mà xuất hiện bên ngoài.
Trung niên kiếm vệ nhếch mép cười nhạt như thể nắm chắc mọi thứ trong tay, hơi giống Tư Đồ Phong:
- Ngạc nhiên, thật là khiến ta cảm thấy hết sức kinh ngạc. Ngươi chỉ mất chưa tới một năm rưỡi đã vượt qua Cửu Chuyển cảnh, đột phá đến Nguyên Cực cảnh, trong đó chắc chất chứa bí mật kinh người gì.
Sở Mộ vẫn không đáp, mặt không biểu tình.
Kiếm Giả trung niên đắc ý cười nói:
- Ngươi nói xem nếu ta công bố tin tức này ra ngoài sẽ dẫn đến chấn động gì?
Sở Mộ lạnh nhạt nói:
- Nói ra mục đích của ngươi đi.
- Ha ha ha! Mục đích của ta rất đơn giản, chỉ cần bây giờ ngươi theo ta trở về gặp công tử, đồng ý hiệu lực cho công tử thì ta sẽ giữ tin tức này nát trong bụng mình.
Kiếm Giả trung niên cười nói:
- Đương nhiên, ta tin tưởng thiên tài như ngươi có thực lực không giống bình thường. Tuy nhiên ngươi không có thực lực giết được ta, nếu đánh nhau ta sẽ rời đi ngay, phát tán tin tức ra ngoài, khi đó chắc chắn người mười tông môn kiếm đạo đều cảm thấy hứng thú.
Uy hiếp rõ rành rành.
Sở Mộ nhận ra giọng điệu của đối phương không nói giỡn, gã đang nói thật, nếu hắn không làm theo lời thì chắc chắn gã sẽ công bố tin tức ra ngoài.
Khi đó mặc kệ tin là thật hay giả đều sẽ gây sóng gió, trung tâm cơn bão là Sở Mộ, rắc rối của hắn sẽ vô cùng tận.
Sở Mộ bỗng mỉm cười hỏi ngược lại:
- Ngươi đoán xem ta sẽ chọn cái nào giữa chịu nhục bị uy hiếp hay đối diện rắc rối còn chưa đến?
Kiếm Giả trung niên nét mặt sa sầm nói:
- Xem ra ngươi không định nghe lời!
Kiếm Giả trung niên rút kiếm chém ra, trong phút chốc luồng kiếm quang đỏ rực siêu khổng lồ chém tới như xẻ đôi không trung.
Ngay sau đó Kiếm Giả trung niên xoay người, phát ra dao động kiếm nguyên khủng bố.
Bùm!
Hư không chấn động, Kiếm Giả trung niên hóa thành luồng sáng bay đi xa.
Kiếm Giả trung niên không ngốc, biết rõ thực lực của gã muốn giết Kiếm Giả thiên tài như Sở Mộ, dù chênh lệch tu vi rất lớn thì xác suất thành công không lớn chút nào. Thiên tài được gọi là thiên tài vì có lá bài tẩy người khác không có.
Sở Mộ lắc người né kiếm quang đỏ rực khổng lồ, quát:
- Trảm Nguyệt!
Bát Diện Thiên Hoang kiếm nằm trong tay, Sở Mộ vung kiếm chém bầu trời.
Kiếm nguyên là xương, kiếm ý là hồn, áo nghĩa là máu thịt, chớp mắt Trảm Nguyệt hoàn mỹ xé rách không trung.
Một trăng khuyết ám kim dài mười thước tựa thực chất nhanh như tia chớp xé trời tỏa định Kiếm Giả Nguyên Cực cảnh đại thành, tốc độ nhanh gấp mười lần đến gần gã.
Kiếm Giả trung niên run rẩy, ngoái lại nhìn, mặt gã tái xanh sợ mất hồn vía.
Mặc dù còn không bằng sáng tạo chỉ là áo nghĩa thường quy nhưng thuộc tính của chúng nó trái ngược, khó khăn còn hơn dung hợp Kim chi áo nghĩa và Thủy chi áo nghĩa gấp mấy lần. Tuy nhiên khi thành công dung hợp thì bộc phát ra uy lực mạnh hơn Kim chi áo nghĩa và Thủy chi áo nghĩa ít nhất gấp đôi.
Chỉ cần thành công dung hợp Thủy chi áo nghĩa và Hỏa chi áo nghĩa rồi sáng tạo ra chiêu kiếm kỹ uy lực mạnh hơn Trảm Nguyệt, vậy thực lực của Sở Mộ sẽ lại nâng cao.
Thời gian chậm rãi trôi, chỉ giây lát lướt qua, Thủy chi áo nghĩa và Hỏa chi áo nghĩa vẫn không cách nào dung hợp lại, khó khăn quá cao. Nếu miễn cưỡng làm e rằng sẽ xảy ra vụ nổ làm Sở Mộ ra bã.
Sở Mộ lắc đầu nói:
- Thôi, cơ duyên chưa đến thì không thể cưỡng ép lĩnh ngộ.
Sở Mộ từ bỏ tham ngộ cách dung hợp Thủy chi áo nghĩa và Hỏa chi áo nghĩa. Về việc này thì Tu La Kiếm Vương không thể trợ giúp, vì gã không có Thủy chi áo nghĩa và Hỏa chi áo nghĩa.
Sở Mộ đứng dậy, Tu La Kiếm Vương phá giải phong cấm kiếm khí ở hang động, hắn bước nhanh ra ngoài. Gió mây vần vũ trên bầu trời.
Thăng cấp Nguyên Cực cảnh khiến cảm giác của Sở Mộ tăng mạnh gấp mười lần. Sở Mộ nhắm mắt lại, động ý niệm, tinh thần lực nháy mắt bắn ra từ thế giới tinh thần bao trùm ngàn dặm, mọi thứ hiện ra rõ ràng trong cảm giác của Sở Mộ.
Trong thế giới tinh thần một bước thăng cấp gấp mấy lần của Sở Mộ hiển hiện một mảnh đất cất vàng, nếu so sánh cẩn thận thì đó là tinh thần lực của hắn phản chiếu ra. Tất cả cảnh tượng trong phạm vi ngàn thước đều hiện ra, dù là cát vàng hay tảng đá.
Thậm chí hạt bụi bay trong không khí cũng hiện rõ trong cảm giác của Sở Mộ, loại cảm giác tuyệt vời này tự do như cá về biển cả.
Nguyên Cực cảnh, đó không chỉ là kiếm khí cô đọng thành kiếm nguyên còn khiến thế giới tinh thần mở rộng, đạt tới trình độ thả tinh thần lực ra ngoài.
Kiếm Giả Nguyên Cực cảnh nhập môn bình thường có thể thả tinh thần lực ra phạm vi trăm thước, theo tu vi của họ tăng lên, tinh thần lực tăng mạnh từng chút một thì phạm vi cũng tăng theo.
Nhưng dù là Kiếm Giả Nguyên Cực cảnh viên mãn cũng chỉ thả tinh thần lực ra phạm vi năm trăm thước, đương nhiên đang nói tới Kiếm Giả Nguyên Cực cảnh bình thường, những Kiếm Giả bẩm sinh có tinh thần lực cường đại, hoặc có công pháp rèn luyện tinh thần lực, hoặc được kỳ ngộ gì đó làm tinh thần lực tăng nhiều thì không nằm trong số này.
Tuy nhiên giống như Sở Mộ một hơi đột phá đến Nguyên Cực cảnh đã có thể thả tinh thần lực ra ngoài ngàn thước thì rất hiếm hoi.
Có thể tưởng tượng theo tu vi của Sở Mộ tăng lên, tinh thần lực cường đại thì phạm vi bao phủ chắc chắn sẽ lại tăng lên.
Lúc này kiếm áp cường đại từ xa ập đến, từ trên trời giáng xuống Sở Mộ. Mặt đất cát vàng xung quanh Sở Mộ như bị bàn tay vô hình quét qua, bị thổi bay.
Sở Mộ thu về tinh thần lực, ngước nhìn chỗ kiếm áp truyền đến:
- Nguyên Cực cảnh!
Sở Mộ thấy một bóng người bay nhanh đến, xuất hiện trên bầu trời, từ trên cao nhìn xuống hắn.
Sở Mộ động ý niệm lơ lửng trên trời, như tên bắn vọt lên cao, hắn không sử dụng bí pháp bay nào.
Kiếm Giả Nguyên Cực cảnh đã có năng lực bay, vì tinh thần lực và kiếm nguyên cường đại của họ vận chuyển một cái là thoát khỏi lực hút mặt đất ngay.
Tuy lần đầu tiên bay khi là Nguyên Cực cảnh nhưng không hề khó khăn với Sở Mộ, rất là vững vàng, xa xa đối diện với Kiếm Giả kia trên trời cao vài trăm thước.
Khóe môi đối phương cong lên:
- Sở Mộ, quả nhiên là ngươi.
Sở Mộ không nói chuyện vì hắn đã thấy rõ đối phương là ai, một trong hai kiếm vệ của Tư Đồ Phong, kiếm vệ có tu vi Nguyên Cực cảnh đại thành.
Đối phương tự lẩm bẩm:
- Lúc trước ngươi ở đẳng cấp Cửu Chuyển cảnh nhưng không tìm nơi ẩn khuất bế bất tử quan mà xuất hiện bên ngoài.
Trung niên kiếm vệ nhếch mép cười nhạt như thể nắm chắc mọi thứ trong tay, hơi giống Tư Đồ Phong:
- Ngạc nhiên, thật là khiến ta cảm thấy hết sức kinh ngạc. Ngươi chỉ mất chưa tới một năm rưỡi đã vượt qua Cửu Chuyển cảnh, đột phá đến Nguyên Cực cảnh, trong đó chắc chất chứa bí mật kinh người gì.
Sở Mộ vẫn không đáp, mặt không biểu tình.
Kiếm Giả trung niên đắc ý cười nói:
- Ngươi nói xem nếu ta công bố tin tức này ra ngoài sẽ dẫn đến chấn động gì?
Sở Mộ lạnh nhạt nói:
- Nói ra mục đích của ngươi đi.
- Ha ha ha! Mục đích của ta rất đơn giản, chỉ cần bây giờ ngươi theo ta trở về gặp công tử, đồng ý hiệu lực cho công tử thì ta sẽ giữ tin tức này nát trong bụng mình.
Kiếm Giả trung niên cười nói:
- Đương nhiên, ta tin tưởng thiên tài như ngươi có thực lực không giống bình thường. Tuy nhiên ngươi không có thực lực giết được ta, nếu đánh nhau ta sẽ rời đi ngay, phát tán tin tức ra ngoài, khi đó chắc chắn người mười tông môn kiếm đạo đều cảm thấy hứng thú.
Uy hiếp rõ rành rành.
Sở Mộ nhận ra giọng điệu của đối phương không nói giỡn, gã đang nói thật, nếu hắn không làm theo lời thì chắc chắn gã sẽ công bố tin tức ra ngoài.
Khi đó mặc kệ tin là thật hay giả đều sẽ gây sóng gió, trung tâm cơn bão là Sở Mộ, rắc rối của hắn sẽ vô cùng tận.
Sở Mộ bỗng mỉm cười hỏi ngược lại:
- Ngươi đoán xem ta sẽ chọn cái nào giữa chịu nhục bị uy hiếp hay đối diện rắc rối còn chưa đến?
Kiếm Giả trung niên nét mặt sa sầm nói:
- Xem ra ngươi không định nghe lời!
Kiếm Giả trung niên rút kiếm chém ra, trong phút chốc luồng kiếm quang đỏ rực siêu khổng lồ chém tới như xẻ đôi không trung.
Ngay sau đó Kiếm Giả trung niên xoay người, phát ra dao động kiếm nguyên khủng bố.
Bùm!
Hư không chấn động, Kiếm Giả trung niên hóa thành luồng sáng bay đi xa.
Kiếm Giả trung niên không ngốc, biết rõ thực lực của gã muốn giết Kiếm Giả thiên tài như Sở Mộ, dù chênh lệch tu vi rất lớn thì xác suất thành công không lớn chút nào. Thiên tài được gọi là thiên tài vì có lá bài tẩy người khác không có.
Sở Mộ lắc người né kiếm quang đỏ rực khổng lồ, quát:
- Trảm Nguyệt!
Bát Diện Thiên Hoang kiếm nằm trong tay, Sở Mộ vung kiếm chém bầu trời.
Kiếm nguyên là xương, kiếm ý là hồn, áo nghĩa là máu thịt, chớp mắt Trảm Nguyệt hoàn mỹ xé rách không trung.
Một trăng khuyết ám kim dài mười thước tựa thực chất nhanh như tia chớp xé trời tỏa định Kiếm Giả Nguyên Cực cảnh đại thành, tốc độ nhanh gấp mười lần đến gần gã.
Kiếm Giả trung niên run rẩy, ngoái lại nhìn, mặt gã tái xanh sợ mất hồn vía.