Chu Thụy giống như đã hạ quyết tâm, hắn mở miệng nói:
- Đại Xuyên, Trang Duệ, các cậu để mắt đến Chu Thụy tôi, tôi đây sẽ đi theo làm việc với mọi người. Nhưng tôi là người thực chất, có vài lời nói trước, nếu không có lợi nhuận thì tôi sẽ phải đi, vì tôi không giống các cậu, trong nhà có em trai em gái đang đến trường, đều là gánh nặng của tôi, nếu không có thu nhập thì tôi thật sự không chịu nổi.
Chu Thụy nói ra những lời cực kỳ thực chất, Trang Duệ và Lưu Xuyên quan sát Chu Thụy, tất nhiên Chu Thụy cũng quan sát hai người bọn họ, trong lòng hắn thì Trang Duệ có tính cách trầm ổn nhưng không thiếu tâm huyết, vào thời điểm quan trọng thì làm việc quyết đoán, đó là ưu điểm.
Nhưng điều làm cho Chu Thụy coi trọng chính là Trang Duệ này rất may mắn, phải biết rằng ở Tây Tạng thì dù là chó Ngao thuần chủng hay Phật sống đều là cực kỳ khó thể nhìn thấy, có những người dân Tạng cả đời cũng chưa chắc được thấy một trong hai thứ đó. Nhưng trước tiên là Trang Duệ gặp được Ngao Vương, sau đó lại được Phật sống quán đỉnh, lại tặng thiên châu. Chu Thụy sống nhiều năm ở Tây Tạng, dù là một kẻ vô thần cũng khó tránh khỏi hoài nghi về Trang Duệ.
Còn nói về Lưu Xuyên, người này tuy tính cách vội vàng xao động nhưng phương diện xử lý sự việc lại cực kỳ trật tự, nắm chắc thời cơ, nhìn thì có vẻ lỗ mãng nhưng khá thận trọng. Lúc ở trong chợ đen hắn đã kích thích ông chủ Tạ, lại tỏ ra không ưa tên mập, thật ra tất cả là cố ý, đến khi Chu Thụy nghe được lời của ông chủ Mã mới có phản ứng.
Hơn nữa khi ở trên thảo nguyên Chu Thụy cũng từng thấy Lưu Xuyên và Nhân Thanh Thố Mỗ giống như có thỏa đàm, những năm này hắn lưu lạc bên ngoài, cũng khá hiểu về giá cả của chó Ngao. Nhưng một là hắn không tiền, hai là không có quan hệ, căn bản không thể kinh doanh được, nếu Lưu Xuyên và Trang Duệ muốn phát triển theo hướng này, Chu Thụy sẽ thật sự xem trọng tương lai đi theo Lưu Xuyên.
- Chu đại ca cứ yên tâm, tuy tôi không nhiều tiền nhưng cũng có hơn triệu, sau này chuyện em của anh đến trường sẽ không cần lo, hơn nữa chung ta còn có ông chủ Trang, có gì phải sợ? Chỉ cần bảo bối này vừa ra tay sẽ có ngay vài triệu xài chơi.
Lưu Xuyên nghe thấy Chu Thụy đồng ý thì cực kỳ vui vẻ, trước tiên hắn vỗ tay vào làm đỏ cả ngực, trong miệng nói lời cam đoan, nhưng hắn lại nói ít số tiền của mình đi một chút. Tuy bây giờ hắn chỉ có hơn một triệu, nhưng khi bán con chó cho Tống Quân sẽ thu lợi khối tiền.
Lúc trước tuy Tống Quân đã nói là năm trăm ngàn nhưng đó chỉ là giống thường, không phải là giá của Ngao tinh khiết, bây giờ bọn họ mang về hai con đều là con của chó Ngao lông vàng tinh khiết, đồng thời chó mẹ cũng là Ngao Tây Tạng, vì vậy mà giá của hai con Ngao con này được đội lên rất cao, cũng không phải năm trăm ngàn là có thể mua được. Vài ngày trước hắn đã điện thoại cho Tống Quân, mà Tống Quân cũng đã nói, một con Ngao giá ba triệu, nếu Lưu Xuyên không nỡ, hắn thậm chí còn muốn mua lại cả đôi.
- Cút đi ngay, cho cậu bức tượng cây tử đàn, chuyện ngao viên tôi sẽ bỏ ra ba triệu, những chuyện khác không cần suy nghĩ.
Trang Duệ nghe vậy thì cười mắng, sau khi bàn với Nhân Thanh Thố Mỗ và từ thảo nguyên quay về, hắn và Lưu Xuyên đã xem xét ổn thỏa, chuyện đầu tư Ngao viên sẽ do Trang Duệ bỏ ra ba triệu, Lưu Xuyên bỏ bốn triệu. Trước tiên bọn họ tìm một chỗ vắng vẻ mua với giá rẻ, kiến tạo ra Ngao viên, vì chỉ là lai giống chó Ngao nên cũng không có thêm quá nhiều chi phí, dựa theo hiệp nghị với Nhân Thanh Thố Mỗ, có thể miễn phí mang đến vài con chó Ngao trưởng thành từ thảo nguyên.
Tất nhiên miễn phí chỉ là không cần hao tốn tiền mặt, nhưng sau khi Ngao viên được thành lập, Nhân Thanh Thố Mỗ cũng có cổ phần công ty. Bay giờ Lưu Xuyên và Trang Duệ đã đại khái có phân chia, Lưu Xuyên bỏ vốn bốn triệu, làm chủ tịch pháp nhân của Ngao viên, giữ bốn mươi phần trăm cổ phần, Trang Duệ bỏ ra ba triệu, giữ ba mươi phần trăm cổ phần, Nhân Thanh Thố Mỗ bỏ ra chó Ngao trưởng thành, được quyền sở hữu chó Ngao cung cấp, giữ hai mươi lăm phần trăm cổ phần, còn năm phần trăm cổ phần cho Chu Thụy.
Lúc trước Chu Thụy còn chưa đồng ý đến Bành Thành cùng công tác, Lưu Xuyên và Trang Duệ thật sự nghĩ nát óc về vấn đề liên hệ với Nhân Thanh Thố Mỗ. Vì mùa xuân đến thì trướng bồng sẽ giải tán, Nhân Thanh Thố Mỗ sẽ không có chỗ ở cố định trên thảo nguyên, không có điện thoại thì khó bề liên lạc được, nếu không có người quen thuộc cuộc sống của dân du mục, căn bản không thể liên hệ với bọn họ được. Nhưng lúc này Chu Thụy đồng ý, coi như chướng ngại của bọn họ đã không còn.
- Ngao viên sao? Trang Duệ, Đại Xuyên, các cậu thậ sự tính toán nuôi chó Ngao à?
Chu Thụy cũng không biết hai người bọn họ đã bàn định tốt, trước đó mình chỉ suy đoán, bây giờ nghe nói như vậy thì mở miệng xác định.
- Anh Chu, không phải là chúng ta, phải là nói cả anh nữa, là anh và Đại Xuyên, còn có Nhân Thanh Thố Mỗ, tôi chỉ trông nom khoản xuất tiền, quản lý tài vụ, sự việc khác sẽ không quan tâm. Đúng rồi, trong Ngao viên cũng có cổ phần của anh...
Trang Duệ mỉm cười uốn nắn lời nói của Chu Thụy, sau đó hắn nói ra ý tưởng của mình và Lưu Xuyên, còn giải thích đại khái cho Chu Thụy. Nhưng khi Chu Thụy nghe nói mình có năm phần trăm cổ phần thì lắc đầu nói:
- Trang Duệ, Đại Xuyên, tâm ý của các cậu tôi xin nhận, nhưng xây dựng Ngao viên tốn không ít tiền, tôi không bỏ ra xu nào, lấy cổ phần cũng không an lòng, tôi coi như làm công là được.
- Anh Chu, anh cũng đừng nhún nhường, thao tác cụ thể chúng tôi còn phải mời luật sư để cố vấn, đợi đến khi chúng tôi mua được khu vực đất làm Ngao viên, tốt nhất cũng nên cho Nhân Thanh Thố Mỗ đại ca đến một chuyến. Chúng ta cùng nhau bàn bạc, còn chuyện cổ phần, có lẽ đến lúc đó anh sẽ không đến năm phần trăm, nhưng bây giờ thì không nhiều lời.
Lưu Xuyên khoát tay áo, hắn rất có phong thái của vị chủ tịch chưa tiền nhiệm, nhưng lời nói của hắn cũng không làm người ta phản cảm, Chu Thụy suy nghĩ một lúc rồi gật đầu đồng ý.
- Anh Chu, thứ này anh cầm trước, trước tiên về nhà với các bác, ở cùng các bác một thời gian, sau đó đến Bành Thành tìm tôi. Sau này Ngao viên xây dựng thành công, chúng ta sẽ rất bề bộn, sợ rằng cũng không có thời gian về nhà.
Đợi mọi người quay về khách sạn, Lưu Xuyên lấy ra một túi xách màu đen ném cho Chu Thụy.
Chu Thụy có chút sững sốt, hắn tiện tay kéo khóa ra xem, thân thể chợt đông cứng, bên trong là từng cọc tiền mười ngàn, tổng cộng có mười cọc là một trăm ngàn. Chu Thụy không phải chưa từng thấy nhiều tiền như vậy, nhưng tiền đó vốn không thuộc về hắn, bây giờ nghe Lưu Xuyên nói, lại nhìn tiền trong tay, dù là kẻ có kinh nghiêm lâu năm như hắn cũng không khỏi sững sờ.
- Đại...Đại Xuyên, tiền này là cho tôi sao?
Chu Thụy nói cũng không gọn, sau khi hắn đi bộ đội thì trải qua nhiều công tác, tiền lương cao nhất cũng chỉ là hơn một ngàn, bây giờ chợt thấy nhiều tiền như vậy, không khỏi cảm thấy thất thố.
Với thân thủ của Chu Thụy, nếu đi đường ngang ngõ tắt, muốn kiếm tiền cũng không khó, nhưng hắn luôn giữ vững nguyên tắc của mình: Cố gắng làm việc, an tâm làm người. Tuy hắn có chút khổ cực mệt mỏi nhưng đồng tiền mồ hôi nước mắt của mình cũng đáng.
Sau giai đoạn bối rối thì Chu Thụy bình tĩnh trở lại, hắn đưa túi xách lại cho Lưu Xuyên rồi nói:
- Đại Xuyên, tôi biết cậu có ý tốt, nhưng tiền này tôi không nhận, có câu không công không nhận lộc, tôi còn chưa làm việc thì cậu đã trả thù lao, đây là không hợp quy củ, sau này tôi làm việc sẽ nhận tiền, không cho cũng nhận.
Chu Thụy nói một lời vui đùa nói gặp, đồng thời hắn cũng ra quyết định, sau này sẽ làm việc với Lưu Xuyên và Trang Duệ. Phải biết rằng bọn họ còn chưa xem qua giấy chứng minh của mình mà tiện tay ném ra một trăm ngàn, đi theo những ông chủ quyết đoán như vậy, tin chắc cuộc sống sau này là cực tốt.
Trang Duệ nghe vậy thì đẩy Tiểu Bạch Sư đang đảo quanh mình ra ngoài, mới vài giờ không gặp mà bây giờ đã cấu xé quần hắn, không biết đang trả thù vì mình đi tắm không mang theo, hay đang tỏ ra thân mật?
- Anh Chu, tiền này anh cầm lấy, anh cũng biết rồi đấy, tôi và Đại Xuyên lần này đến mua chó Ngao, người khác đặt mua, nếu không có anh dẫn đường, chúng tôi căn bản không tìm được dân du mục. Vì vậy số tiền kia xem như là phí dịch vụ, dù anh không đi cùng thì chúng tôi cũng sẽ đưa anh số tiền này, anh nên nhận lấy, không có gì xấu hổ cả.
Trang Duệ nói thật lòng, tuy Nhân Thanh Thố Mỗ tặng chó cho Lưu Xuyên nhưng Chu Thụy là người lột da sói. Lưu Xuyên biết rõ dân Tạng chú ý đến quà tặng, hơn nữa hai con chó Ngao đều là quà độc đắc của Lưu Xuyên, nếu phải phân chia thì cũng là đương nhiên.
Vì vậy Chu Thụy cầm một trăm ngàn, Lưu Xuyên cũng đã sớm có kế hoạch, tiền này lấy ra từ ba trăm ngàn của Trang Duệ, xem như hắn mượn của Trang Duệ, sau này sẽ trả lại.
- Được, tiền này tôi nhận, ngày mai tôi sẽ đi từ chức, ba năm ngày sau sẽ đến Bành Thành. Chu Thụy tôi không có lời hay, chỉ nói sau này sẽ xem mọi người là anh em, nhất định sẽ làm hết sức có thể.
Chu Thụy không tiếp tục từ chối, hắn cầm túi xách lạnh buốt, trong lòng lại nóng như lửa, hắn không ngờ hai người thanh niên này lại sảng khoái như thế, vì vậy trong lòng đã có quyết định, xem như mình bán mạng cho hai người bọn họ.