Bây giờ đến đây cũng không cần dùng khách sạn, trực tiếp về nhà ở là được, chỉ là những thứ dầu muối cũng đã quá hạn, chỉ có thể dùng cơm bên ngoài mới về phòng.
Dương Vĩ ném xe cho Trang Duệ, mình thì bắt xe về nhà. Nhưng ngày mai hắn sẽ tự lái xe đưa Tống Tinh Quân cùng theo nhóm Trang Duệ đi Xương Hóa, mà Trang Duệ biết hắn đang rảnh, thế nên cũng đồng ý cho theo.
Trung Hải là thành phố mà Trang Duệ sinh sống một thời gian dài sau Bành Thành, lúc này hắn đứng trên ban công nhìn dòng xe cộ và dòng người chằng chịt mà có chút ngây dại, dù là năm ngoái hắn mua nhà ở chỗ này, có lẽ cũng không ngờ bây giờ lại phát sinh biến hóa lớn như thế.
Khi đó Trang Duệ còn là một người bình thường, chỉ muốn đổ thạch kiếm được chút tiền về đảm bảo cuộc sống ấm no cho mẹ mình. Nhưng hắn cũng không ngờ mình sẽ định cư ở Bắc Kinh, hơn nữa lại có rất nhiều tiền, giống như ở trong tăm tối có một bàn tay vô hình đẩy mình tiến về phía trước vậy.
- Anh đang nghĩ gì đấy?
Tần Huyên Băng thấy Trang Duệ ngây người thì tiến lên hôm lấy eo hắn.
- Anh đang nghĩ đến tình huống chúng ta quen biết nhau năm ngoái, em giống như một tiên tử không nhiễm khói bụi nhân gian, sao cuối cùng lại gả cho một kẻ như anh?
Trang Duệ trở tay đưa Tần Huyên Băng đến trước người, sau đó cùng vui đùa với nàng.
- Hừ, em còn chưa gả cho anh...
Tần Huyên Băng thẹn thùng nói với Trang Duệ, nàng duỗi đầu nhìn vào phòng khách, Bành Phi đã sớm vào phòng gọi điện thoại cho bạn gái, lúc này ném không gian bên ngoài cho Trang Duệ và Tần Huyên Băng.
- Huyên Băng, chúng ta chờ giải quyết xong những thứ bận rộn trong thời gian này sẽ đi du lịch khắp nơi trên thế giới, em thấy sao?
Không biết vì sao Trang Duệ tháy có hơi mệt, có lẽ là vì tiền quá nhiều, không còn động lực kiếm tiền, vì vậy lần này hắn muốn đến đổ thạch kê huyết thạch chỉ thuần túy là giải sầu mà thôi.
- Tốt, chúng ta có thể đi du lịch khắp thế giới bằng du thuyền, sẽ dừng lại mỗi nơi vài ngày...
Tần Huyên Băng cười đồng ý, trong mắt đầy chờ mong, có thể cùng người mình yêu đi du lịch khắp thế giới, chỉ sợ đó là ý nghĩ của tất cả nam nữ trên đời này, tất nhiên cũng không có mấy người thực hiện được nó.
Trang Duệ và Tần Huyên Băng ôm lấy nhau nhìn ánh đèn đường dần sáng lên, nhìn thành phố vào đêm, trong lòng cảm thấy rất ấm áp.
Sáng sớm hôm sau Dương Vĩ đưa Tống Tinh Quân đến bên ngoài khu dân cư của Trang Duệ, điều làm cho Trang Duệ giật mình chính là Dương Vĩ không biết lấy đâu ra một chiếc Hummer, nhưng điều này cũng tốt, tính cả chú Đức thì lần này có sáu người đến Xương Hóa, nếu đi một xe sẽ không đủ chỗ.
- Dương Vĩ, chạy xe đường dài nên để cho Bành Phi làm tài xế...
Trang Duệ nói một câu làm cho Dương Vĩ rất bức bối, nhưng hắn cũng biết kỹ thuật lái xe của mình là không tốt, vì vậy mà thích thú giao vị trí tài xế cho Bành Phi, cùng Tống Tinh Quân ra hàng ghế phía sau "tâm sự".
Trang Duệ chạy chiếc BMW, bọn họ trước tiên đi đón chú Đức, sau đó chạy đi Xương Hóa.
- Tiểu Trang, xe này đi có được không? Sợ rằng đến đó sẽ sập ổ mất...
Chú Đức đã sớm chờ trước cửa nhà, khi thấy chiếc xe BMW thì lắc đầu nói.
- Sao vậy? Chú Đức, còn có đường núi sao?
Trang Duệ có chút sững sốt, chính mình cũng không lên núi tìm kê huyết thạch, chẳng lẽ bán nguyên thạch trên núi sao?
- À, từ Xương Hóa đến Ngọc Nham Sơn còn phải đi vài chục kilomet, xe này cũng không dễ đi...
Chú Đức thấy có một chiếc Hummer thì nói tiếp:
- Chiếc xe kia còn có thể được, thôi được, chúng ta cứ đến Xương Hóa, sau đó cho Dương Vĩ ở lại Xương Hóa...
Chú Đức lên xe, vài người tìm một quán ăn vào dùng bữa sáng, sau đó nhanh chóng chạy đến Xương Hóa.
Trung Hải tuy giáp với Chiết Giang nhưng cách Xương Hóa vài trăm kilomet, chẳng qua đường đi đều là cao tốc, chạy cũng thuận tiện. Sau bốn năm giờ chạy xe, giữa trưa mới đến nơi, hai chiếc xe rời khỏi đường cao tốc.
Con đường từ đường cao tốc vào thị trấn Xương Hóa cực kỳ đẹp đẽ, đập vào mắt là những dãy núi xanh mướt, cây cối mát mắt, lá xanh trùng điệp, lại có những rừng trúc mênh mông, điều này làm cho Trang Duệ nghĩ đến hình ảnh trong phim "Ngọa Hổ Tàng Long".
Cảnh đẹp ven đường làm cho tâm tư của Trang Duệ bình lặng hơn, nhưng mãi đến ba giờ thì mọi người mới đi đến Xương Hóa.
Xương Hóa là một thị trấn ở biên thùy Chiết Tây, là một vùng bảo địa, có nhiều khoáng sản, tài nguyên, có đặc sản là hồ đào, lá trà, cây du, cây bạch quả, cây măng...Là một thị trấn quan trọng của vùng.
Tất nhiên nổi tiếng nhất phải là kê huyết thạch, đó là lễ vật mà lãnh đạo quốc gia thường làm qua tặng cho bạn bè quốc tế, vì vậy mà kê huyết thạch ở Xương Hóa đã sớm nổi danh trong ngoài nước.
Thị trấn cũng không lớn, tuy chủ yếu là đường nhựa ngồi trên xe vẫn có thể thấy những con hẻm lát đá xanh giống như thị trấn cổ, đường đi còn có nhiều cảnh vật đặc sắc.
Trước khi đến thì Trang Duệ từng đọc một ít tư liệu về Xương Hóa, nhưng nghe danh không bằng gặp mặt, đến đây mới thấy một thị trấn cổ thế này cho ra những cảm giác khác biệt.
- Tiểu Trang, được rồi, đó là đường đến Ngọc Nham Sơn, trước tiên cậu dừng xe lại...
Sau khi đi vào thị trấn Xương Hóa, chú Đức cho Trang Duệ dừng xe, sau đó mở cưa đi xuống.
- Sao vậy? Chú Đức, chúng ta tìm chỗ ở lại sao?
Chú Đức gọi Dương Vĩ từ chiếc Hummer đi xuống, lão nói:
- Chúng ta không dừng lại ở đây, Dương Vĩ, chúng ta đổi xe, cậu đưa Tiểu Tống vào Xương Hóa chơi vài ngày đi.
- Sao lại như vậy? Chú Đức, cháu cũng muốn đến xem kê huyết thạch...
Dương Vĩ hô lên mất hứng, hắn ngồi xe bốn năm giờ cũng không phải đến thị trấn này du lịch.
Chú Đức giải thích với Dương Vĩ, khi còn chưa hết lời thì thấy một chiếc xe Mercedes-Benz chạy qua, bụi đất bùng lên, phương hướng là Ngọc Nham Sơn.
- Hừ, chú Đức, bọn họ chạy Mercedes-Benz còn không sợ, cháu sợ cái gì? Chỉ cần không sập ổ ở đây, có thể lái xe về Trung Hải là được, cháu rất quen nhà máy sửa chữa...
Lời nói của Dương Vĩ thật sự làm cho Trang Duệ cười lên ha hả, Dương Vĩ thật sự rất quen các nhà máy sửa chữa xe hơi, vì xưa nay cứ cuối tuần là hắn chạy đến sửa xe. Có lẽ lái xe cũng cần có thiên phú, nếu không thì Dương Vĩ chạy xe sáu bảy năm mà trước sau vẫn như một.
- Được rồi, cậu không đau lòng là được...
Chú Đức thấy Dương Vĩ kiên trì như thế thì cũng không miễn cưỡng, mời mọi người lên xe, nhưng Bành Phi cũng rời khỏi chiếc Hummer, chủ động chạy chiếc BMW. Với kỹ thuật lái xe của hắn thì có thể chạy an toàn hơn, Trang Duệ và Tần Huyên Băng chuyển sang chiếc Hummer.
Sau khi chạy ra khỏi thị trấn Xương Hóa vài trăm mét thì tình hình giao thông rất kém nhưng xe chạy về phía Ngọc Nham Sơn cũng không ít, nơi đây đường gồ ghề xóc nảy, dù là tốc độ của Hummer cũng phải giảm xuống, khó khăn đi về phía trước.
- Chú Đức, vùng này có nhiều kê huyết thạch, sao không sửa đường?
Tuy Hummer giảm xóc rất tốt nhưng trang duệ vẫn thấy mình giống như đang đi vào khu khai mỏ ở Myanmar.