Tục ngữ có câu đồng ngôn không có kỵ. Tiểu nha đầu nói chuyện chính là suy nghĩ trong nội tâm nàng. Điều này khiến cho lão gia tử cả đời cường liệt không chấp nhận được.
- Tiểu Đậu, không có việc gì đâu. Chỉ là châm một cái một thôi, không chết người đâu mà sợ. Năm đó Từ lão hổ tham gia đội cảm tử, cũng từng trúng đạn. Lúc đó hắn còn cứng rắn móc đầu đạn ra. Chẳng nhẽ ta còn không bằng hắn.
Kỳ thật, Âu Dương lão gia tử thật sự không có được bằng Từ lão hổ. Từ khi thành lập đất nước, Từ lão hổ đã trở thành nhân vật số một số hai. Bản thân hắn xuất thân từ thiếu lâm. Khi tuổi còn trẻ đã tham gia cách mạng, tính nóng như lửa. Mãi đến khi lên làm sư trưởng, còn kiến tạo đội cảm tử. Từ đó cũng được liệt vào những nhân vật truyền kỳ.
Tuy đều là thượng tướng khai quốc nhưng chiến công của Âu Dương Cương tuy không kém Từ lão hổ. Thế nhưng danh vọng của hắn ở trong dân gian, xa xa lại không bằng. Điều này khiến cho lão gia tử thủy chung vẫn canh cánh trong lòng. Cho nên bất cứ chuyện gì đều thích lấy Từ lão hổ ra so sánh.
- Không được! Ngài không thể phạm sai lầm được.
Bác sĩ đậu nghe lão gia tử nói như vậy thì không khỏi cười khổ. Hắn ở chỗ này công tác đã hơn mười năm, đối với tính khí của lão nhân gia vô cùng quen thuộc. Mỗi một người đều vô cùng quyết đoán, nói một mà không có hai. Mỗi khi mở miệng ra, hắn căn bản không ngăn cản được.
- Phạm sai lầm cái gì? Ngoại tôn, xem bệnh cho ta, có cái gì phậm sai lầm ở đây.
Âu Dương Cương trừng mắt, sau đó lại nhìn về phía tiểu nha đầu nói:
- Nha đầu, ta còn lâu mới sợ đâu. Đại đao chém lên cổ ta con không sợ, chẳng phải bụng ta còn một vết sẹo lớn hay sao....
Lão ngoan đồng cùng với tiểu hài tử so đo một hồi hăng say, mọi người đứng xung quanh cũng cảm thấy buồn cười. Ngay cả Âu Dương Quân sợ lão gia tử như sợ cọp cũng trốn ở góc phòng cười trộm.
- Ông ngoại thật là giỏi....ông ngoại thật là giỏi.
Tiểu nha đầu giơ ngón tay cái về phía lão gia tử. Người không biết còn cho rằng tiểu Niếp Niệp là trẻ con nên không hiểu chuyện. Chỉ có Trang Duệ là biết, đây là do hắn dùng một hộp chocolate vị kem cùng với tiểu nha đầu này làm giao dịch.
- Đó là đương nhiên, nhớ lại năm đó ông ngoại ngươi....
Đời này, lão gia tử đã trải qua rất nhiều chuyện. Lần này lại bị nữ ngoại tôn không hiểu chuyện khơi dậy cảm giác hồi xưa. Lão gia tử lại muốn bắt đầu kể về chuyện ngày xưa.
- Thế nhưng mà. Ông ngoại, ông vẫn còn chưa có châm kim mà. Vẫn là không có lợi hại bằng Niếp Niếp.
Trang Duệ sợ lão gia tử không kiềm lòng được lại thao thao bất tuyệt vài tiếng đồng hồ, liền vội vàng nháy mắt với tiểu nha đầu Niếp Niếp để tiểu nha đầu này mở miệng đưa lão gia tử trở về hiện thực.
- Ách. Châm cứu. Tiểu tử kia, nhanh đến châm cứu cho ta. Nhanh lên!
Lão nhân lại bị tiểu nha đầu nói, nhịn không được ngoắc tay với Trang Duệ, kêu hắn đến châm cứu. Lúc này đếu như Trang Duệ có lấy đao xẻo lão gia tử một khối thịt, đoán chừng hắn cũng phải cắn răng nhịn xuống. Bị một tiểu nha đầu kinh bỉ, lão gia tử sao có thể nhịn được?
Trang Duệ không có trả lời, mà đưa ánh mắt nhìn về phía bác sĩ Đậu.
- Nhìn tiểu Đậu làm gì vậy. Nhanh lên...
Lão gia tử nhìn thấy Trang Duệ không nói lời nào, lập tức gấp gáp nói. Biểu hiện của tiểu hài tử này giống như không tin tưởng mình, hắn nóng lòng muốn chứng minh khiến cho bác sĩ Đậu dở khóc dở cười.
- Khục khục. Như vậy đi. Tiểu Trang, ngươi muốn châm vào huyệt vị nào? Có thể nói trước cho ta biết được không. Từ đó ta mới có thể quyết định có được hay không?
Bác sĩ Đậu biết rõ tính tình lão gia tử, ai nói đều cũng vô dụng, dứt khoát muốn thủ châm. Vạn nhất Trang Duệ có trình độ gà mờ châm cứu cho tiểu hài tử chảy máu cũng sẽ không có ý tứ đi châm cứu cho lão gia tử.
Người của tổ chuyên gia đều đi vào trong sân nhỏ, đứng bên cạnh Âu Dương Cương. Một vị bác sĩ đeo kính nói:
- Bác sĩ Kỳ, để ta đi. Dù sao ta cũng từng cùng Chu đạo sư chuyên môn học tập về châm cứu...
Trang Duệ không có nghĩ tới đêh tử của Chu viện trưởng cũng đến. Xem bộ dáng của những người này, chỉ sợ đều tới để lấy lòng người. Cho nên Trang Duệ cũng không nói chuyện với bọn họ. Chờ bọn họ thương lượng xong, bản thân hắn mới đi châm cứu.
- Không cần! Ta đi là được rồi.
Bác sĩ Đậu khoát tay. Nói trắng ra, châm cứu là hoạt huyết thông mạch. Thông qua việc kích thích các huyệt đạo mà trị liệu các bệnh tương ứng. Chính vì điều này mà bác sĩ Đậu mới không đồng ý cho Trang Duệ châm cứu.
- Tiểu Trang, đến đây đi. Muốn châm vào huyệt đạo trên lưng hay trên đùi?
Bác sĩ Đậu vừa nói chuyện vừa cởi cái áo khoác trắng ra. Hắn cũng không biết Trang Duệ đã học qua mấy hóa về châm cứu, cho nên mới cần phải xác định trước huyệt vị mà Trang Duệ muốn châm cứu.
- Bác sĩ Đậu, ta mới học được một châm là huyệt dương cốc. Huyệt đạo này có thể kích thích thần kinh, có công năng sáng mắt, an thần. Ông ngoại ta thường xuyên ù tai, nói không chừng có hiệu quả.
Trang Duệ nói như vậy khiến cho bác sĩ Đậu thoáng sững sờ một chút. Tiểu tử này vậy mà đối với y lý, lý thuyết y học rất năm chắc. Xem ra cũng có chút công phụ.
Hơn nữa Trang Duệ còn nói muốn trị bệnh tai điếc cho lão gia tử. Không cần biết kỹ thuật châm cứu của hắn như thế nào, nhưng dù sao cũng có cái hiếu của vãn bối, cũng không phải lấy lòng như những người khác.
Nghĩ tới đây, sắc mặt bác sĩ Đậu hòa hoãn xuống. Hắn đi đến giữa sân ngồi xuống ghế đá, rồi duỗi tay ra nói:
- Vậy thì châm vào huyệt dương cốc, tiểu Trang, đến đây đi.
Nhìn thấy Trang Duệ thật sự muốn châm cứu, mọi người cũng nhao nhao vây xung quanh xem. Ngay cả lão thái thái mặc dù đã từng được Trang Duệ châm cứu cũng cảm thấy lo lắng.
Lão thái thái đối với chính ngoại tôn của mình cũng không có đủ tin tưởng, bà nhìn Trang Duệ lấy ra bọc ngân châm, lại sợ sệt nói:
- Tiểu Trang! Cẩn thận một chút, châm này có thể.......
Lời nói của lão thái thái khiến cho bác sĩ Đậu đang ngồi vững vàng trên ghế cũng phải rùng mình. Cây ngân châm này cũng phải dài đến hơn mười centimet. Nếu như không có trình độ mà châm cứu cho người khác không biết sẽ xảy ra chuyện gì?
Nhìn trộm biểu tình của Trang Duệ, bác sĩ Đậu có chút sợ hãi. Đầu năm này người làm chuyện điên rồ rất nhiều. Không sợ ngươi không hiểu chỉ sợ ngươi làm bậy làm bạ mà gây ra chuyện.