Mục lục
Hoàng Kim Đồng - Trang Duệ (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chỉ trong bảo tàng mỹ thuật ở Paris nước Pháp, thì đã có hơn hai vạn kiện cổ vật Trung Quốc, trong có binh khí thời kỳ thời Thương, Chu, Minh, Thanh, có những chiếc xe bằng đồng, gương đồng, tiền cổ...

Trong lĩnh vực điêu khắc, trừ bảo tàng mỹ thuật bày ra một ít đại kiệt tác của phật giáo ra, còn có la hán.

Còn cổ vật thời kỳ nhà Đường, có lĩnh vực trang trí, bày ra toàn cảnh lịch sử nguyên vẹn, thông qua hơn một vạn kiện gốm sứ, thô sứ, sứ men xanh, sứ cứng, phản ánh cải tiến kỹ thuật của đồ gốm.

Mặt khác, bảo tàng mỹ thuật còn trưng bày hơn ngàn tác phẩm hội họa đời nhà Thanh, có thể nói, trừ một ít đồ sứ ra, mỗi một tác phẩm trong đó, đều được giới đồ cổ trong nước đưa ra kết luận, đều là cổ vật cấp quốc bảo.

Tục ngữ nói vật dĩ hi vi quý, có rất nhiều tác phẩm nghệ thuật của Trung Quốc, người ngoại quốc hoàn toàn không xem trọng.

Giống như vị tướng quân Freyr của nước Pháp, quyên tặng cho bảo tàng mỹ thuật một ít đồ gốm sứ, tranh họa của triều đình Trung Quốc, đến bây giờ vẫn được cất trong kho hàng của bảo tàng, cho tới bây giờ vẫn chưa từng đem ra triển lãm.

Văn minh của Trung Quốc có hơn năm ngàn năm lịch sử, bởi vì nguyên nhân mọi người đều biết, có chừng 60% cổ vật trân quý, đều bị xói mòn ở nước ngoài, đây là một con số cực lớn, phải dùng con số trăm vạn để tính toán.

Nhưng tác phẩm nghệ thuật ở nước ngoài lại khác, ở nước ngoài, có khả năng mấy chục năm thậm chí mấy trăm năm, mới xuất hiện một thiên tài nghệ thuật, giống như Mozart, Beethoven, Van Gogh và Picasso...

Tuy trong đó có hai vị thiên tài âm nhạc, nhưng cũng không thoát ly khỏi phạm trù mỹ thuật, ví dụ như Beethoven, những bản nhạc viết tay của hắn, ngày ngày được người khác đánh lên, đồng dạng đàn vi ô lông mà Mozart sử dụng qua, đều được cất giữ và truy lùng gắt gao.

Nhưng mọi người phải biết rằng, đàn vi-ô-lông mà Mozart dùng qua cũng không có bao nhiêu cây, bút tích nhạc phẩm mà Beethoven soạn ra đã ít càng thêm ít, cho dù Picasso là một họa sĩ, cả đời sáng tác ra hơn sáu vạn tác phẩm, nhưng số người muốn cất giữ nó trên thế giới này, nhiều vô số kể.

Với tư cách là vị nghệ thuật gia duy nhất khi còn sống, tận mắt nhìn thấy tác phẩm của mình được cung Louvre cất giữ tác phẩm của mình, danh vọng của Picasso cao đến mức nào cũng có thể nghĩ, lúc hắn còn sống, hàng vạn tác phẩm của hắn được người ta sưu tầm, rất ít khi lưu thông trên thị trường.

Cho nên trên thị trường tác phẩm nghệ thuật quốc tế, muốn tìm ra tác phẩm nghệ thuật của Trung Quốc rất dễ dàng, đến thành phố nào cũng có thể gặp được, nhưng muốn tìm được tác phẩm của Picasso, Van Gogh, rất là khó, thường thường những phòng đấu giá có tác phẩm của họ, đều hấp dẫn lực chú ý của người sưu tầm trên khắp thế giới.



Đó cũng không phải nói là đồ cổ Trung Quốc không bằng tác phẩm nghệ thuật ngoại quốc, đó là vì số lượng, mà còn vì vấn đề nhận thức của những người sưu tầm, bởi vì lực ảnh hưởng của Picasso và Van Gogh là tính toàn cầu, cơ hồ nơi nào có người, đều có thể nghe được danh tiếng của họ.

Mà trước kia Trung Quốc bế quan tỏa cảng, cho nên tác phẩm hội họa đều rất nhiều, không có khả năng thưởng thức và tiếp nhận người ngoại quốc, cho nên khi thay triểu đổi đại có một ít họa sĩ, chỉ có lực ảnh hưởng trong nước, đương nhiên không thể sánh bằng Da Vinci và Picasso.

Nhưng rau cỏ và củ cải trắng, ở trong mắt Trang Duệ, những thứ mà tổ tiên lưu lại đều là thứ tốt, cho nên trong lòng Trang Duệ mới cao hứng như vậy, dùng những tác phẩm của Picasso, đi đổi đồ cổ của Trung Quốc.

- Hoàng Phủ huynh, ngươi cảm thấy cách nghĩ của ta thế nào?

Trang Duệ đem cách nghĩ trong lòng của mình nói cho Hoàng Phủ Văn nghe, bởi vì bản thân hắn đang ở nước ngoài, hoàn toàn không có người để dùng, mà Hoàng Phủ Văn trong mấy năm nay, trà trộn trong các phòng đấu giá, cho nên có nắm chắc hơn rất nhiều.

Bao gồm cả người thu thập và đại biểu cửa các bảo tàng.

Hiển nhiên Hoàng Phủ Văn vẫn chưa tiêu hóa toàn bộ suy nghĩ của Trang Duệ, ngồi ở chỗ kia suy nghĩ thật lâu, lúc này mới mở miệng nói:

- Lão đệ, ngươi thật sự đem đổi những tác phẩm của Picasso? Phải biết rằng, đây là tác phẩm mà mọi người mơ ước a.

- Ước mơ của mọi người?

Trang Duệ không ngừng bĩu môi, nói ra:

- Ai cầm một binh khí cấp bậc Định Quang Kiếm đi đổi cục sắt đây, nếu đem toàn bộ ba mươi hai tấm phác họa ra đổi, lão đệ mở miệng không tốt lắm, trong đó có vài bức lột sạch quần áo nằm đó, chỉ toàn là thịt không có quần áo thì có gì mà đẹp.

- Anh không thể nói một cách uyển chuyển hơn sao? Cái này gọi là nghệ thuật.



Tần Huyên Băng ngồi bên cạnh nghe vậy, tức giận dùng sức véo Trang Duệ một cái, nữ nhân của hắn ở bên cạnh, nói những chuyện này thì không tốt, Tần Huyên Băng không muốn khi mình ở bên cạnh mà Trang Duệ lại bình luận nữ nhân khác.

- Hắc hắc, đừng thế mà, em là bảo bối tâm can của anh đấy!

Sau khi đi ra nước ngoài, tâm tình của Trang Duệ cũng buông lỏng, có thể là bị kinh đô thời trang và sự lãnh mạn ở Paris ảnh hưởng, nói chuyện cũng gan dạ hơn, làm cho Tần Huyên Băng nghe thấy mà đỏ mặt tía tai.

- Được rồi, hai người các ngươi liếc mắt đưa tình làm lão ca đây không chịu nổi a.

Hoàng Phủ Vân không kiên nhẫn trợn trắng mắt, không phải bạn thân của mình đang khi dễ nữ nhân sao? Nhưng lửa nóng trong người Hoàng Phủ Vân đã bị Trang Duệ khơi dậy, nếu như buổi tối hôm nay không dùng nữ nhân để giải tỏa, xem ra hắn phải vào quán bar để phát uy rồi.

- Hoàng Phủ huynh, huynh xem ta xử lý như vậy thế nào? Nếu như không được, vậy thì nhờ lão huynh mang chúng về giúp ta đi, chúng ta cũng không vội cầu bọn người nước ngoài này a.

Trang Duệ nhìn thấy Hoàng Phủ Vân không kiên nhẫn, vội vàng chuyển chủ đề, cho dù thế nào thì hắn cũng phải cân nhắc đến cảm nhận của một thanh niên độc thân một chút nha.

- Muốn trao đổi cổ vật với bảo tàng và nhà sưu tập, không phải là không được, nhưng có một điều kiện tiên quyết, những bản phác họa của lão đệ, phải là đồ thật mới được.

Hoàng Phủ Vân nói xong, cả người hưng phấn, nói ra:


- Nếu như là thật, vụ mua bán này chúng ta có thể làm, phải gõ những người nước ngoài này một phát.


Trang Duệ nói tới lấy vật đổi vật, so sánh với những nhà sưu tập trong nước trao đổi với nhau không khác lắm, chỉ cần thăng lên trình độ quốc tế, Hoàng Phủ Vân toàn dựa vào nhận thức để làm việc, hoàn toàn vượt xa Trang Duệ.


Từ khi Picasso qua đời đến nay, cứ cách ba tới năm năm, mới ngẫu nhiên gặp được tác phẩm của Picasso đấu giá, nếu như Trang Duệ đều đem toàn bộ phác họa ra đấu giá, chắc chắn sẽ làm cho thị trường đấu giá quốc tế sôi trào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK