Mục đích của Âu Dương Chấn Vũ tới đây đã đạt được, dùng thân phận của hắn, muốn tới bảo tàng cũng là công tác thị sát, cho nên không thích hợp ngây ngốc ở nơi này, lập tức mang theo Vương bí thư cáo từ rời đi.
Lúc này đã có Âu Dương Quân ở đây tham gia cho có khí thế rồi, cho nên sau khi nói vài lời chúc phúc, cáo từ rời đi, những người ở lại bảo tàng, phần lớn đều là những nhà sưu tập đến từ các tỉnh khác và đám người Dương Ba chưa đi, Triệu phu nhân thì một mực bán sát Âu Dương Quân, nữ nhân này đúng là có vài phần bổn sự, cho nên thần sắc nói chuyện với Âu Dương Quân không biến đổi, trên mặt luôn hiện ra nụ cười.
Dựa theo quá trình, sau khi hoàn thành quá trình cắt băng khánh thành, là phải đi khách sạn ăn cơm, nhưng chuyện này được an bài tốt, lúc này lại xảy ra chuyện phiền toái, bởi vì lúc nhân viên công tác dẫn đám người chuyên gia và các nhà sưu tập ra xe, không có người nào nguyện ý rời đi.
- Trang lão sư, bọn tôi muốn biết một chút về những món cổ vật tinh phầm này, xem xong rồi đi ăn cơm cũng không muộn a.
Trương quản lý tới từ Trịnh Châu, nói ra lời trong lòng của mọi người, cho nên mọi người đều phụ họa theo, có chút người gấp gáp, đã chuẩn bị tiến vào khu triễn lãm của bảo tàng.
Nhìn thấy mọi người không thể chờ đợi được mà đi vào khu triển lãm, Trang Duệ vội vàng cầm microphone, nói ra:
- Các vị, giữa trưa kẻ hèn này vì mọi người chuẩn bị tiệc rượu, không phải sau khi chúng ta ăn cơm xong, thì trở về bảo tàng tham quan sao?
Trang Duệ cho thuê bảy tám chiếc xe buýt, chính là vì muốn chở đám người này đi tới khách sạn, hiện tại những chiếc xe này đã đỗ ở trước nhà bảo tàng, đợi những người này lên xe.
- Trang lão bản, ăn cơm có thể chờ một chút mà!
- Đúng vậy a, đi ăn trước đi, sau đó trở lại mà xem.
- Trang lão đệ, ngươi còn muốn giữ bí mật với lão ca hay sao, hôm nay có thể xem chúng không?
Lời nói của Trang Duệ chưa dứt, đã bị mọi người cắt đứt, vào hôm nay, Trang Duệ không có an bài bất cứ nhân viên công tác bảo tàng, nhưng những thứ hắn tuyên truyền ra bên ngoài, đã sớm làm cho giới sưu tập và các chuyên gia ngứa ngáy trong lòng, muốn được đi xem a.
Với tư cách là bảo tàng tư nhân đầu tiên có cất giữ tác phẩm của Picasso, có được Định Quang Kiếm trong truyền thuyết, có được trọng khí vượt qua Thuần Hóa đại đỉnh thời Thương Chu, có được gốm đen Long Sơn mấy ngàn năm, có được đồ sứ Thanh Hoa Quỷ Cốc Tử Hạ Sơn, cho dù là ở những nhà bảo tàng quốc gia, cũng là trân phẩm khó gặp, cho nên làm cho mọi người cảm thấy rất chờ mong, ai còn quan tâm tới một bữa cơm chứ?
Trang Duệ nhìn thấy tình cảnh xúc động cùa quần chúng, lập tức biết không thể làm gì, đành phải thông tri cho người ở khách sạn, sau đó tự mình đẩy xe lăn cho đại sư, đi vào nhà bảo tàng.
Đi vào nhà bảo tàng, bên trái chính là phòng họp, mà bên phải phải đi qua một hành lang không dài lắm, liền tới được nơi triển lãm chính thức của bảo tàng.
Ở một địa phương đối diện cửa lớn khu triển lãm, có một cái tủ được chế tác cực kỳ hoa lệ, cái tủ cao chừng một mét năm, phía dưới một mét, được chế tác từ gỗ đàn hương, mà ở phía trên, bị một lồng thủy tinh chống đạn phong kín.
- Thiệt giả? Thương Chu Bảo kiếm, không ngờ còn bảo tồn tốt như vậy a?
Người hỏi câu này đương nhiên không phải là người không biết đồ cổ, mà là vì Thương Chu Bảo Kiếm có rất nhiều loại.
- Đương nhiên là thật, nghe nói thời điểm thanh kiếm này xuất hiện, đã đưa tới rất nhiều tranh luận, đã được chuyên gia xem xét là đồ thật.
- Đồ giả ai dám đặt ở đây? Đặt ở đây chẳng phải quá mất mặt sao?
- Đúng vậy a, Chiến quốc Long Tuyền bảo kiếm đều có thể giữ đến nay, thì thanh kiếm này còn giữ được tới nay là điều đương nhiên, đúng là danh bất hư truyền, đúng là danh bất hư truyền, các vị nhìn hoa văn này, công nghệ hiện đại, cũng không cách nào rèn ra, đúng là không uổng công đi tới đây a.
- Hắc, tôi nói mọi người, thanh kiếm này rất sắc bén đấy, có thể một lần chém liên tục tám đồng tiền.
Mà tủ kính trưng bày Định Quang Kiếm ở bên cạnh, sớm đã bị người vây quanh đến ba lớp.
Mà người nói cuối cùng, hiển nhiên là hầu tử, Trang Duệ nghe thấy mà lắc đầu, bảo hắn tới đây giải thích, tiểu tử này trực tiếp nói khoát, nhưng lời này lại là sự thật.
- Tiên sinh, chúng tôi muốn đi vào khu triển lãm thi họa nhưng hiện giờ chen vào không lọt a.
Trang Duệ phụ giúp đại sư, có mấy vị đồ đệ đi theo sau, trong đó có một ít chuyên gia học giả về thi họa, sau khi muốn vượt qua tủ trưng bày Định Quang Kiếm, đi vào khu triển lãm thi họa nhưng không được.
Định Quang Kiếm là trấn gia chi bảo của Trang Duệ, đương nhiên phải để ở nơi dễ nhin thấy nhất, mà những khi triển lãm còn lại, đều nằm ở đằng sau Định Quang Kiếm, mỗi khu trong bảo tàng đều tương thông, nhưng cũng phải đi từ ngoài vào trong a.
- Ngừng!
Nhưng khi vừa mới đi vào khu truyển lãm thi họa, đại sư giơ tay lên, hai mắt nhìn chằm chằm vào một lồng thủy tinh, nhìn một bức tranh hơn trên tường.
Bức tường này không phải sở hữu của bảo tàng, mà thuộc về công ty, tường cao chừng hai mét, bên ngoài có một lồng thủy tinh, có thể nhìn rõ bức tranh một cách tỉ mỉ rõ ràng, mà bên trong lồng thủy tinh là một bức tranh lớn khảm dính vào tường.
Sở dĩ là nói bức tranh lớn, bởi vì chiều cao của bức tranh này tới bảy mươi chín cm, mà chiều dài đạt tới con số kinh người, hai mươi lăm mét, nó chiếm diện tích hai bức tường liền kề nhau, mà sở dĩ an bài như thế, cũng là vì bức họa này nó quá dài.
- Đây là... Đây là Khang Hi Nam Tuần Đồ đệ nhị quyển?
Lão nhân dùng tay chống xe lăn, run rẩy muốn đứng dậy. Trang Duệ vội vàng đở lấy lão nhân, Đi đến phía trước Khang Hi Nam Tuần Đồ, đồng thời tách một tia linh khí trong mắt ra, đưa vào trong cơ thể lão nhân.
- Thật... Thật sự là đệ nhị quyển?
- Đúng vậy, đúng vậy, đúng là họa phong của Vương Thạch Cốc.
Bức họa này vẽ cảnh Khang Hi rời khỏi kinh thanh nam tuần, lúc ấy đi tới một phần Hà Bắc, Thiên Tân phủ, đứng ở trên tường thành được vạn dân kính ngưỡng.
Hình ảnh lấy Khang Hi làm trung tâm, tầng tầng trải rộng ra, từ thành môn của Thiên Tân phủ mở rộng ra, mà các cửa hàng hai bên đường, sĩ nông công thương tất cả đều có, hiện ra cảnh quốc thái dân an, dân chúng giàu có.
Mà các nhân vật trong bức họa, hình ảnh phức tạp tinh tế tỉ mỉ, ngay cả một ít sư tử đá đặt trước nhà dân, đều được vẽ rất tỉ mỉ, ngay cả dòng sông cạnh Thiên Tân phủ gần đó, cũng được vẽ rất sống động.