- Ha ha! Vợ yêu! Chúng ta ngay cả nhi tử, khuê nữ đều có cả nha....
Trang Duệ hưng phấn muốn bế Tần Huyên Băng lên xoay quanh vài vòng. Song lúc hắn vươn tay ôm lấy nàng thì mới cảm thấy không thích hợp. Trong lúc kích động, Trang Duệ không biết phải làm như thế nào mới tốt.
Thành Bắc Kinh cuối tháng 8 khí trời đã mát mẻ, nơi Tứ Hợp Viện của Trang Duệ tiên hoa đua nở hoa đua nở hương thơm nức mũi mang mấy phần mùa xuân.
Mặc dù Bắc Kinh mưa gió hơn lớn nhưng lại không ảnh hưởng tới tiểu viện chỗ ở Trang Duệ, thân là quan chức Âu Dương Chấn Vũ thỉnh thoảng cũng tới đây chơi hai ngày.
Đem cái ghế nằm dưới tàng cây hóng mát, vui đùa một chút với tôn tử nhỏ, nhìn Kim Điêu bay lượn khắp vườn, Âu Dương Chấn Vũ đối với cháu trai ngoại kia không ngừng hâm mộ, đợi đến khi bản thân về hưu liền tới nơi này ở vậy.
Từ Tây Tạng trở về đây, Cổ lão gia tử được Trang Duệ mời tới chơi mấy ngày liền cùng với Âu Dương Chấn Vũ thành một đôi đánh cờ. Thường xuyên có thể nhìn thấy hai người ngồi dưới bóng cây uống trà đánh cờ, dĩ nhiên gã pha trà sai vặt là Trang Duệ rồi.
...
- Tiểu tử này điên rồi, từ lúc trở về nhà cái miệng kia chưa từng khép lại, em nhìn cái bộ dánh vui mừng của hắn kìa, không phải là long phượng thai chứ?
Âu Dương Quân đang ôm nhi tử mới hơn một tháng, ngồi ở bên hồ nước trong lương đình thấy Trang Duệ đang cầm điện thoại khua loạn, vẻ mặt khinh thường liền nói:
- Bà xã, nếu không... chúng ta lại làm mấy ngày? Không thể để cho tên tiểu tử này hơn được.
Âu Dương Quân bế hài tử trong tay đưa cho Từ Tình, tay phải lại không thành thật nhéo địa phương trước ngực bà xã mình một cái.
- Anh... anh cái người này, không xem một chút đây là chỗ nào.
Đại minh tinh đối với lão công mình vừa bực vừa buồn cười, mong sao nhi tử mình lớn lên sẽ khác cha nó bằng không sẽ không biết gây bao nhiêu tai họa cho thiếu nữ khác.
...
- Alo, Lưu Xuyên, ta cho đệ(huynh) biết, vợ ta hoài nghi là long phượng thai... Biến đi, đúng là tên không có văn hóa, long phượng thai chính là sanh đôi một nam một nữ đó...
- Lão Đại, hắc hắc, có biết vợ đệ hoài nghi gì không ? ... Biến đi, vợ của huynh mới hoài nghi là quái vật ý, vợ đệ đoán là sanh đôi, hâm mộ không? Không nói chuyện với huynh nữa, đệ còn phải gọi điện thoại cho lão Tam nữa.
- Tam ca à, vợ đệ mang thai rồi, cái gì? Mang thai mắc mớ gì tới huynh? Nói nhảm, huynh muốn làm thúc thúc á, nói cho huynh biết, vợ đệ nghi ngờ là ...
Sau khi từ bệnh viện trở về, Trang Duệ khác hẳn mọi ngày.
An trí tốt cho bà xã nghỉ ngơi, sau đó liền thông báo tin tức tốt này cho bà má cùng mọi người, Trang Duệ hưng phấn cầm điện thoại đi quanh sân, lúc này hắn ngồi không yên chỉ có thể đi tới đi lui mới phát tiết tâm tình mình.
- Nha nha!
Tiểu Kim Điêu vỗ cánh từ cây hòe to bay xuống, đậu trên bả vai của Trang Duệ, tựa hồ có thể cảm giác được tâm tình Trang Duệ lúc này, nó cũng rất hưng phấn dùng mỏ không ngừng mổ tóc Trang Duệ.
Bây giờ Tiểu Kim Vũ đã lớn hơn hai tháng, nặng hơn thể trọng ban đầu tầm nửa cân, cánh đã dài hơn rất nhiều có thể so với chim ưng bình thường trưởng thành cỡ nhỏ, hình thể cũng phát triển theo.
Kim Vũ đỉnh đầu lông màu trắng hiện giờ đã biến thành màu hoàng kim nhàn nhạt, nhìn kĩ thì thấy nó mơ hồ mang một tia phong phạm vương giả bầu trời.
Tiếng kêu vốn "Chiêm chiếp" nay biến thành "Nha nha", nhưng thanh âm lại càng thêm bén nhọn, lực xuyên thấu rất mạnh, giống như tiếng gầm Bạch Sư, tiếng kêu thì có khác nhau nhưng kết quả lại giống nhau một cách kì diệu.
Từ nửa tháng trước, lông đuôi tiểu Kim Vũ đã dài ra, tổng cộng có sáu cái, trên lưng lông tơ đã biến mất thay thế vào là bộ lông màu nâu với trắng xám, mặc dù tương đối nhỏ ngắn nhưng mơ hồ trong đó ánh lên tia hoàng kim sáng bóng.
Mỏ tên tiểu tử này ngày càng cong, một đoạn thời gian trước nó không ngừng cọ vào vật cứng, nay tựa hồ đã bóc một lớp sáp, hiện tại cái mỏ cong cong kia đã có mấy phần giống như một con Kim Điêu trưởng thành.
Giống như trước, móng vuốt Kim Vũ sau khi đã lột một lớp sáp nay trở nên càng thêm sắc bén, cho dù nó không dùng sức nhưng chỉ cần túm lấy Trang Duệ thì y phục hẳn sẽ rách vài chỗ.
May là Âu Dương Uyển đã làm ra mấy cái nút bọc lấy mấy cái trảo của nó, mặc dù mấy ngày đầu tiểu tử này cảm thấy không thoải mái nhưng sau khi Trang Duệ, nó dần dần quen với cái này.
Về việc bay, tiểu Kim Điêu không phải gặp bất kì trở ngại gì, vốn Trang Duệ đọc trong sách nói loài chim lần đầu tiên tập bay, nhất định không nên cưỡng chế, tới điểm phải dừng, tốt nhất là từ trên núi thả xuống.
Trang Duệ vốn tính lái xe mang Kim Vũ tới Trường Thành, sau đó tìm một cái phong hỏa đài cao nhất thả xuống.
AI ngờ tên tiểu tử này mỗi ngày nhảy qua nhảy lại vô sự tự thông, có một ngày từ cái núi giả trong hồ nước nhảy xuống tự biết bay.
Sau khi biết cách bay, tiểu Kim Điêu liền không ở cùng Bạch Sư nữa.
Trang Duệ từ bên ngoài tìm công tượng liền lấy chỗ cây hòa to ở giữa viện xây cho nó một cái tổ chim cực kì hiện đại giống như là một phòng ốc nho nhỏ vậy, bên trên còn có cả nóc nhà nữa, chỉ thiếu mỗi việc lắp điều hòa cho nó thôi.
Vậy mà Tứ Hợp Viện của Trang Duệ lại biến thành đích thiên hạ của Kim Điêu, ngay cả con cờ của Cổ lão gia tử cũng bị nó giấu đi không ít mang đến vứt trên cây hòe giữa viện rồi.
Bất quá tiểu Kim Vũ mặc dù nghịch ngợm nhưng mà rất có ánh mắt, cho tới bây giờ vẫn chưa đả thương người, bất kể là trẻ nhỏ hay người lớn cũng đều thích nó.
Hơn nữa Âu Dương Uyển có đôi khi không muốn đi ra hậu viện gọi nhi tử liền nói với Kim Vũ một tiếng, tiểu tử này liền bay đến hậu viện ra hiệu cho Trang Duệ biết.
Mặt khác từ khi Kim Vũ ở Tứ Hợp Viện, ban đầu có một số con chuột này toàn bộ biến mất, Trang Duệ từng cười nói con lão ưng này tuyệt đối tốt hơn con mèo khác.
Duy có một chỗ không tốt là , chỗ tiền viện không thể nuôi bồ câu, Kim Vũ mặc dù rất nghe lời nói của Trang Duệ, không đi ra tai họa nhà người khác nhưng bồ câu nhà mình không đến mấy ngày mà bị nó thu thập hết.
- Hắc hắc, Kim Vũ, chị dâu ngươi sắp sinh cho ngươi đệ đệ muội muội, có có cao hứng hay không?
Trang Duệ lúc này đang hưng phấn không có nơi chia sẻ đâu, vừa nhìn thấy Kim Vũ đậu trên vả vai mình vội vàng túm lấy nó, lấy tay vuốt ve cái đầu.