- Trang tổng, tục ngữ nói bắt kẻ trộm cần tang vật. Thứ này nếu như là giả, chúng ta cũng có một thuyết pháp, hay nói cách khác chúng ta được phép phá vỡ quy củ.
Lý Đại Lực suy nghĩ một chút về những luật lệ ngầm. Vị bằng hữu kia hắn đã quen biết hơn bảy tám năm. Trước đây vị bằng hữu này cũng cung cấp cho hắn không ít đồ gốm sứ phỏng chế. Hiên tại nếu như bởi vì chuyện này mà trở mặt, ngày sau tốt nhất là không nên gặp mặt nữa.
- Bắt trộm cần tang vật?
Nghe vậy Trang Duệ liền nở nụ cười, bản thân hắn cảm thấy thật vuồn cười. Chính mình còn đang muốn giấu diếm chuyện này không đưa ra ngoài ánh sáng, vậy mà còn phải đưa ra chứng cứ, hắn lập tức nói:
- Được rồi! Lý tổng, ta sẽ cho ngài thấy tang vật...
Trang Duệ móc từ trong túi áo ra tờ chi phiếu, cầm bút ghi lên đó năm mươi vạn rồi đưa đến trước mặt Lý Đại Lực.
-Trang tổng, ngài... đây là có ý tứ gì?
Lý Đại Lực mạc danh kỳ diệu nói.
- Ha ha! Lý tổng! Ngài trước báo giá, những vật này một kiện giá năm mươi vạn, ta muốn mua một kiện. Nếu như bên trong không tìm được chữ "Hứa", coi như cũng là đồ của ta, ta làm hỏng.
- Nếu như bên trong này có chữ, vậy hi vọng ngài an bài cho ta gặp mặt vị bằng hữu họ Hứa này một chút...
Trang Duệ muốn tìm được nơi đã sản xuất ra những món đồ gốm màu đời Đường này là điều không có khả năng. Hắn chỉ còn có cách nghĩ biện pháp khác mà thôi.
- Điều này...!
Lý tổng chần chờ một chút, Trang Duệ tự tin nói như vậy khiến cho hắn cũng có chút nghi thần nghi quỷ. Nếu như là giả, Trang Duệ có thể nghĩ rằng bản thân mình lừa đảo hắn hay không?
- Tựu cứ như vậy đi. Lý tổng, ta biết việc này cùng ngài không có quan hệ.
Trang Duệ khoát tay áo, đứng dậy cầm con ngựa gốm màu đời Đường trong tay. Nhìn con ngựa gốm chế tá vo cùng tinh sảo, Trang Duệ có chút luyến tiếc khi phải đập bể nó.
Nhìn thấy Trang Duệ thực sự chuẩn bị đập món đồ sứ này, Hoàng Phủ Vân cũng có chút hưng thú, hắn nhiều ít cũng coi như là người trong nghề. Nhưng bản thân cũng chưa từng qua kiểu giám định thật giả như vậy. Hắn vội vàng kéo tấm thảm dưới chân lên, để lộ ra nền gạch làm bằng đá cẩm thạch.
- Ba!
Trang Duệ không có chút do dự, trực tiếp đập bể con ngựa gốm ba màu trong tay mình. Con ngựa rơi xuống đất vỡ thành nhiều mỏng nhỏ.
- Uhm! Lý tổng, ngài tự xem đi.
Trang Duệ trực tiếp cầm bốn cái chân ngựa lên đưa cho Lý Đại Lực. Hắn cũng không sợ người ta hoài nghi, trước đây hắn cũng đã gặp phải tình huống này rồi.
- Đây!...đây là sự thực! Trang tổng, ngài chờ một chút, ta đi gọi điện...
Nhìn thấy bên trong con ngựa gốm ba mày có một chữ "Hứa" giản thể. Thật giả đã minh bạch, Lý Đại Lực lập tức mấy điện thoại di động ra khỏi phòng gọi điện thoại.
- Hắc! Trang tổng, ngài thực sự là tài giỏi!
Hoàng Phủ Vân nhin không được giớ ngón tay cái chỉ về phía Trang Duệ. Hắn là người trong nghề lâu như vậy nhưng vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy phương pháp giám định như vậy.
Trang Duệ cười ha ha nói rằng:
-Hoàng Phủ huynh, trên đời này không có điều gì là hoàn mỹ. Thứ kia chân chính là gốm màu đời Đường, cũng không có chút tỳ vết nào. Lần này ta đánh bạc một phen, may mà đánh thắng!
- Nói trắng ra ngài cũng là người có tiền. Có tiền tất nhiên không cần lo lắng. Đối là cá nhân ta cũng không dám suất ra năm mươi vạn để đánh một canh bạc như vậy...
Hoàng Phủ Vân thấy bộ dáng đắc ý của Trang Duệ, nhịn không được đả kích hắn một chút.
Hai người đang nói giỡn, Lý tổng đẩy cửa đi đến, nói rằng:
- Trang tổng. Chuyện tình đã xử lý xong. Vị bằng hữu kia của ta hắn cũng đã thừa nhận những thứ này đề là đồ dỏm, thật sự là xuất ra từ tay người họ Từ kia. Chỉ là hắn có đưa ra một điều kiện, ta muốn hỏi ý kiến ngài một chút.
Lý Đại Lực có chút bất đắc dĩ nói. Kỳ thực việc này hắn cũng bị lừa một lần. Ngay cả bản thân hắn cũng không biết những đồ này là giả. Vừa rồi bức vị bằng hữu kia một hồi hắn mới thừa nhận.
- Thành! Chỉ cần không quá phận là được. Cuối tuần này ta rảnh rỗi, đối phương nếu như muốn gặp mặt, tốt nhất là cuối tuần này.
Trang Duệ gật đầu đồng ý.
- Được rồi, tám kiện vật phẩm này, ta muốn mua. Mỗi kiện mười vạn đồng. Tám kiện tám mươi vạn. Lý tổng ngươi xem thế nào?
Lấy công nghệ chế tác cùng với giá trị nghệ thuật của những món đồ này, muốn chế tạo ra được một kiện ít nhất cần hơn một tháng thời gian. Tuy rằng không phải chân chính là đồ gốm màu đời Đường, thế nhưng ngoài công nghệ tài liệu ra, trình độ tay nghề của người chế tác cũng rất cao. Trang Duệ báo ra cái giá mười vạn cũng là hợp lý.
- Mười vạn một kiện? Ai! Trang tổng, điều này thực sự xấu hổ. Như vậy đi, những mốn này nếu như ngài thích, coi như ta tặng cho ngài. Coi như bồi tội với ngài.
Nghe Trang Duệ nói vậy, miệng Lý Đại Lực mở to đến nỗi có thể nhét cả một quả trung gà vào. Hắn hiện tại rất phục Trang Duệ, bởi vì hắn từ điện thoại biết được, những vật này là vị bằng hữu kia của hắn bỏ ra mười vạn để mua một kiện từ vị Từ tiên sinh kia.
Vị bằng hữu kia của hắn muốn kiếm chút giá chênh lệch, cho nên muốn tìm đến Lý Đại Lực nói ra cái giá năm mươi vạn một kiện. Đương nhiên hắn cũng chỉ lấy của Lý Đại Lực ba mươi vạn một kiện. Hai mươi vạn kia coi như tiền thuê.
Vừa rồi bị Lý Đại Lực tra khảo, vị bằng hữu kia cũng đành nói thật. Trực tiếp nói ra nếu như có thể bán được mười vạn một kiện là tốt rồi. Coi như hắn thu hồi được vốn.
Chỉ là Lý Đại Lực không nghĩ tới, Trang Duệ lại có thể nhìn ra những mốn đồ này là đồ giả, ngay cả cái giá nhập hang của đối phương một điểm cũng không sai.
Lúc trước Lý Đại Lực kính phục bối cảnh của Trang Duệ. Thế nhưng hiện tại, hắn cũng bội phục học thức của Trang Duệ.
- Được rồi! Lý tổng, tặng ta thì không nên. Như vậy đi, năm mươi vạn ta lấy tất cả. Ta cũng không muốn tay không trở về, năm mươi vạn là được rồi...
Trang Duệ đứng dậy, cầm tấm chi phiếu nhét vào trong tay Lý Đại Lực nói rằng:
- Lý tổng, không nên từ chối nữa. Sau này ta còn cần ngài hỗ trợ nhiều, để ta có thể gặp mặt bị đại sư hàng mỹ nghệ đương đại là được.
- Thành giao! Trang tổng luôn là một người sảng khoái. Ta đây cũng mặt dày thu lấy. Việc của ngài ta nhất định sẽ cố gắng hoàn thành trong thời gian sớm nhất. Ngài ngồi chờ tin tức là được rồi.