Trang Duệ lần này đi theo vào núi vốn là muốn biết về tìm ngọc, bây giờ mục đích đã đạt được, còn phát hiện một mạch ngọc, thật sự cũng không cần tiếp tục ở lại trong núi.
- Có nên ở lại thêm nhiều ngày nữa rồi hãy quay về không? Vì thức ăn chúng ta mang theo có thể chống đỡ được nửa tháng.
Trương Đại Chí có chút do dự, đi vào ngày đầu tiên đã có thu hoạch lớn, hắn nghĩ rằng có thể tìm được vài khối ngọc phẩm chất cao. Vừa rồi hắn đã thương lượng với Vương Phi, sau khi quay về và bán ngọc đi sẽ cùng về Tứ Xuyên, biết đâu đây sẽ là lần tìm ngọc cuối cùng của bọn họ?
Thiết Tử ở bên cạnh nghe được lời của Trương Đại Chí thì lắc đầu nói:
- Tôi đồng ý với ý kiến của cậu Trang, tìm ngọc phải dựa vào cơ duyên, giống như tôi đã vào núi cả chục lần nhưng cũng chỉ kiếm được hai bảy chục ngàn, cũng không phải đi lâu trong núi sẽ tìm ra ngọc.
Thiết Tử là người có kinh nghiệm, lời nói có độ nặng, Trương Đại Chí và Vương Phi suy nghĩ một lát rồi cũng gật đầu đồng ý, dù sao thì với thu hoạch lần này bọn họ có thể về quê cũ xây nhà và lấy vợ.
Ngày hôm sau khi trời còn chưa sáng thì Thiết Tử và Trương Đại Chí đã bắt đầu ra bờ sông tìm ngọc, Trang Duệ và Mãnh Tử ở lại giữ ngọc, cũng nhặt thêm chút cành cây, múc nước sông, đốt lửa nấu thịt và nướng bánh mì, bắt đầu điểm tâm.
Trang Duệ thật sự không có hứng thú quá lớn với tìm ngọc, hắn ăn điểm tâm xong thì đi dạo trên đường sông, hắn nhìn dòng nước từ trên đỉnh núi cao ngất đổ xuống nhưng một dãi lụa phất phơ, hắn không khỏi nhíu mày.
Trang Duệ phát hiện ra mạch ngọc nhưng nhất định phải tìm được căn cứ phù hợp, vì mạch ngọc ẩn vào bên trong, không phải lộ thiên, nếu chỉ dựa vào những lời nói không không của Trang Duệ, sợ rằng Ngọc Vương Gia sẽ không tin.
- Đó là cái gì?
Trang Duệ nhìn xuống mặt sông nước chảy xiết, hắn chợt bị một tảng đá hấp dẫn, đó là một khói đá hoa cương, khá giống như những khối đá nham thạch bao trùm lên ngọc ở bên trong bức tường đá.
Nhưng khối đá kia cũng không có ngọc thạch ở bên trong, có lẽ cũng có người tìm ngọc đến chỗ này, khối đá kia có dấu vết được mở ra, lại đào vào sâu hơn cả mét. Có lẽ người tìm ngọc kia không phát hiện ra ngọc nên cho rằng khối đá nham thạch là từ trên cao rơi xuống, cũng không tiến hành bước khảo sát vách tường đá ở bên cạnh.
Phải biết rằng ngoài thuốc thổ thì những thiết bị mở đá đưa vào đây là cực kỳ khó khăn, mà khối đá nham thạch kia đã bị nước cọ rửa biết bao năm, lại bị dòng nước xiết cắt làm hai nửa, từ mặt cắt có thể thấy bên trong không có phỉ thúy, vì vậy cũng không ai dám mạo hiểm dùng đá cho nổ tung chỗ này.
Ngọc mềm hình thành do đá hoa cương ăn sâu vào bên trong và tiếp xúc với nham thạch trắng làm cho đá biến chất, nham thạch trắng sẽ biến thành Bạch Vân Thạch Đại Lý Nham, khi nham thạch nóng chảy và lấp đầy các khe nứt của Bạch Vân Thạch Đại Lý Nham thì sẽ phát sinh phản ứng, sau nhiều năm hình thành ngọc mềm.
Nói cách khác thì những nơi có dấu vết của nham thạch với đá hoa cương, hoặc có Bạch Vân Nham, như vậy sẽ thương có mạch ngọc tồn tại, mà khối đá nham thạch bên dưới kia sở dĩ bị người ta mở ra cũng xuất phát từ nguyên nhân này. Sau này những người tìm ngọc đi đến và thấy đấu vết của người đi trước, cũng không còn quá chú ý đến khối đá bên dưới.
- Quay về mình sẽ nói căn cứ vào khối đá hoa cương để đưa ra phán đoán bên dưới từng có dòng nham thạch, tạo thành mạch ngọc.
Trang Duệ đã tìm được một lý do cho mình, dù có chút gượng ép nhưng sau khi đợi người đào vào bức tường đá kia, người ta sẽ tin là mình ánh mắt cao minh mà không còn ý nghĩ gì khác.
Trang Duệ lấy máy chụp hình ra ghi lại hình ảnh địa hình hai bên bờ sông, còn có cả khối đá hoa cương bên dưới sông, đợi sau khi quay về thì những bức ảnh này sẽ là bằng chứng với Ngọc Vương Gia. Nếu đối phương không tin thì Trang Duệ sẽ chuẩn bị tự mình bỏ vốn và tìm người khai thác, đợi sau khi cho ra ngọc thạch thì sẽ cùng nói chuyện hợp tác với Ngọc Vương Gia, nhưng như vậy thì cũng không còn là tình huống mỗi người một nửa cổ phần như lúc đàm phán ban đầu.
Nhóm Thiết Tử chỉ cho rằng Trang Duệ là người thành phố, vào núi để tìm kiếm chút kiến thức mới lạ, vì vậy cũng không để ý đến hành vi chụp ảnh của hắn. Một ngày nhanh chóng trôi qua nhưng thu hoạch của mọi người lại không lý tưởng, chỉ tìm được ba năm khối ngọc chất lượng kém, ngay cả Thiết Tử cũng không thể nào vừa mắt những khối ngọc kia.
Trong trạm trung chuyển có hai ba chiếc xe khách, đặc biệt dùng để vận chuyển người tìm ngọc từ trên núi xuống thành phố Hòa Điền, nhưng cũng giống như những chiếc xe tư nhân trong thành phố, nếu chưa đủ người thì bọn họ sẽ không chạy xe.
Trang Duệ cũng mất kiên nhẫn, hắn dứt khoát nói chuyện với chủ xe về giá cả, sau đó bao một chiếc xe chạy về Hòa Điền. Đám người Thiết Tử cũng không có gì dị nghị, dù sao thì trên người cũng mang theo khối ngọc giá cả trên triệu, nếu sớm quay về địa bàn của mình thì như vậy mới có thể yên ổn được.
Sau năm sáu giờ xóc nảy thì Trang Duệ cuối cùng mới quay về đến trang viên của Ngọc Vương Gia, lúc này đã là một tuần lễ từ khi hắn vừa vào núi.
...
A Địch Lạp đang đưa mắt nhìn Trang Duệ với vẻ mặt hơi bẩn, tóc tai dơ dáy, quần jean trên người có vài lỗ hổng, lão dùng giọng ngưng trọng hỏi:
- Tiểu Trang, cũng không phải cậu nói đùa đấy chứ? Cậu có thể xác định không?
A Địch Lạp vừa rồi đang cùng Cổ Thiên Phong nhấm náhp rượu nho được ủ vào năm trước, sau đó bị Trang Duệ chạy vội đến báo cáo, nói là tìm được mạch ngọc.
A Địch Lạp thật sự không quá coi trọng lời nói của Trang Duệ, phải biết rằng núi Côn Lôn đã được lão đi khắp nơi, lão không tin Trang Duệ mới lần đầu tiên vào núi có thể tìm ra được mạch ngọc.
- Tiểu Trang, đây cũng không là việc nhỏ, cậu căn cứ vào điều gì để chứng tỏ nơi đó có mạch ngọc?
Cổ Thiên Phong nhìn bộ dạng khốn khổ của Trang Duệ mà đưa đến một ly rượu nho.
- Bác Cổ, cháu không nắm chắc cũng sẽ chẳng nói lung tung, mọi người xem...
Trang Duệ lấy máy ảnh kỹ thuật số ra chỉ vào vị trí mà mình đã chụp cho mọi người xem.
- Ha ha, cậu nói chỗ này sao? Tiểu Trang, đây không phải là mạch ngọc, hơn nữa tảng đá kia cũng là từ trên núi lăn xuống...
Khi nhìn vào tấm ảnh thì A Địch Lạp có biểu cảm dễ chịu hơn, lại nở nụ cười không cho là đúng, vì lão đã đi qua Yeniugou không biết bao nhiêu lần, chỉ cần nhìn vào cảnh sắc là biết vị trí kia ở đâu. Con sông kia thật sự đã cho ra không ít ngọc, nhưng phần lớn nguyên liệu đều từ trên núi lăn xuống, cũng không tồn tại mạch ngọc bên dưới.
- Bác Điền, cháu nói đến chỗ này...
Trang Duệ dùng ngón tay chỉ vào vách tường nham thạch.
- Cháu nghi ngờ mạch ngọc ở trong vách nham thạch này, vì đá ở chỗ dòng sông mở ra giống như Bạch Vân Nham, nói cách khác khi vỏ trái đất chấn động thì nơi này từng bị nham thạch nóng chảy qua, khả năng tồn tại mạch ngọc là rất lớn.
Lời nói của Trang Duệ làm cho vẻ mặt A Địch Lạp có hơi ngưng trọng, lão tuy đã đặc biệt đi xem xét con đường sông kia nhưng cũng không quá chú ý đến những vách đá bên bờ, nguyên nhân của nó chính là những nơi càng dễ nhìn càng bị dân khảo sát xem nhẹ.
- Điều này cũng rất có thể, vì cách nơi này không xa, trên đỉnh núi kia có xuất hiện mạch ngọc, bây giờ đang được người ta khai thác, chỗ này hình thành mạch ngọc cũng không có gì đáng ngạc nhiên, nhưng...
A Địch Lạp nhìn vào tấm ảnh trong máy mà chân mày cau lại.
- Bác Điền, làm sao vậy? Trước tiên chúng ta có thể khoét vào trong bức tường này để xem kết cấu nham thạch bên trong.
- Tiểu Trang, bây giờ là mùa hạ, là mùa nước lũ bộc phát, bây giờ nó chỉ là dòng suối nhưng sau một thời gian nữa chỉ sợ cả sơn cốc kia cũng có một nửa biến thành sông, khai thác sẽ gặp khó khăn rất lớn, trừ khi ngăn nước dưới chân núi, mặt khác đánh chệch hướng dòng chảy.
A Địch Lạp rất quen thuộc địa hình nơi này, càng hiểu rõ biến hóa thời tiết ở dãy Côn Lôn như trong lòng bàn tay. Mùa hè nhiều mưa, chỉ cần có một cơn mưa lớn sẽ có thể làm cho lũ ập xuống, đến lúc đó căn bản không thể nào khai thác.
Trang Duệ cho rằng A Địch Lạp sợ bỏ tiền lực ra mà không tìm được mạch ngọc, vì vậy hắn nói:
- Bác Điền, chuyển hướng dòng nước là rất tốt, tiền này cháu bỏ ra.
A Địch Lạp thấy bộ dạng của Trang Duệ thì cười nói:
- Tiểu tử cậu rõ ràng rất tự tin, giai đoạn chuẩn bị sẽ mất không ít tiền, chỉ là nhân lực thiết bị và chi tiêu cũng phải vài triệu, cậu không sợ thiệt hại lớn sao?
- Cậu ta là người có tiền, vài triệu cũng không coi vào đâu. Anh A Địch Lạp, anh xem có thể không?
Cổ Thiên Phong nở nụ cười, lão không có nhiều kinh nghiệm khai khác ngọc thạch, vì vậy không dám có kết luận.
- Rất khó nói, nhưng chỉ cần mở ra một đường hầm hai ba chục mét ở chỗ này, nhìn vào tầng nham thạch bên dưới sẽ biết ngay.
A Địch Lạp trả lời Cổ Thiên Phong, sau đó lão quay sang Trang Duệ nói:
- Tiểu tử kia, thế này đi, tôi cũng không muốn chiếm tiện nghi của cậu, tôi cho ra thiết bị, cậu bỏ tiền nhân công, chúng ta mở một đường hầm ở chỗ này để xem xét. Nếu thật sự có mạch ngọc thì chuyện chặn dòng chảy sẽ do tôi xử lý, sau đó cần đầu tư bao nhiêu thì hai bên mỗi người một nửa cổ phần, cậu thấy thế nào?
Trang Duệ suy nghĩ một chút rồi nói:
- Được, cứ xử lý như lời bác Điền, ngọc thạch khai thác được đưa ra tiêu thụ thế nào là cháu không quan tâm, chỉ cần bác Điền chia hoa hồng theo cổ phần là được.
A Địch Lạp nghe vậy thì lớn tiếng nở nụ cười, nếu có mạch ngọc thì lão sợ nhất chính là Trang Duệ trẻ tuổi làm loạn, khoa chân múa tay, vì vậy nói:
- Được, cứ như vậy, tiểu tử cậu đi nghỉ ngơi, sáng mai chúng ta vào núi.
A Địch Lạp có thể tung hoành ở Tân Cương vài chục năm, cũng là người làm việc nhanh nhạy, vừa quyết định thì nhanh chóng đứng lên triệu tập nhân thủ chuẩn bị công tác.