- Anh Trang, xe taxi ở Yangon chủ yếu là loại cũ, điều hòa tất nhiên sẽ không còn, khách sạn này cấp bậc không thấp, chắc chắn sẽ có xe, nhưng chỗ này có nhiều người, đến lúc muốn dùng xe thì cũng chưa chắc đã có được...
Tống Quân đặt phòng ở khách sạn có tên là DNA, là một khách sạn năm sao. Những vị khách mua mao liêu đến từ rất nhiều quốc gia như Trung Quốc, Hongkong, Đài Loan và phương Tây, phần lớn bọn họ đều ngủ tại khách sạn này, chỗ này cũng là nơi mà chính quyền Myanmar dùng để đón khách nước ngoài đến.
Hàng năm cứ đến hội chợ phỉ thúy thì chỗ này rất ít khi còn phòng, nhưng giá cả của nó cũng không rẻ, một ngày là ba trăm đô, so với những khách sạn năm sao ở Trung Quốc thì còn cao hơn.
Trong khách sạn có ở lại hơn một ngàn thương nhân mao liêu, chỉ dựa vào số lượng xe của khách sạn thì căn bản không đủ dùng, tuy nói tiền xe khách sạn quy định là khá cao, nhưng người đến đây có ai quan tâm đến chút tiền như vậy?
- Khí trời còn nóng hơn cả ở Hải Nam, cậu Trang, cậu còn đứng đó làm gì?
Trang Duệ và Bành Phi nói chuyện với nhau, đám người Tống Quân lúc này cũng từ trên taxi đi xuống, Mã Mập dùng một cái khăn mặt lau trên người, chiếc áo trắng trên người hắn đã ướt đẫm mồ hôi, vải dán vào cơ thể, cho thấy một cơ thể mập mạp.
Khi đi vào trong đại sảnh của khách sạn thì một bức tranh cực lớn hấp dẫn mọi người, ddaay là mọt bức tranh với màu xanh làm nền, trên đó là một cô gái mặc trang phục truyền thống của Myanmar, tay ôm một cái bình màu trắng.
Sau lưng cô bé kia chính là các thương nhân ngọc thạch, cũng có những khách nước ngoài đến cò kè mặc cả, còn có người khêu đèn để chọn lựa Mao liêu và đạt thành giao dịch, có cả hình ảnh nâng ly ăn mừng, chỉ cần nhìn vào trang phục cũng biết được thân phận của bọn họ, hơn nữa biểu cảm của những người trong đó thật sự rất sống động.
Các thương nhân đến từ khắp nơi đều xuất hiện trong bức tranh cực lớn kia, Trang Duệ chợt có chút vui vẻ, hắn lấy máy ảnh kỹ thuật số trong ba lô ra đưa cho Bành Phi, để chụp cho mình một tấm với bức tranh lớn kia.
- Ủa, đây không phải là ông chủ Trang sao? Ông chủ Trang, chúng ta cùng chụp ảnh...
Trang Duệ vừa mới đi đến đứng đó thì nghe được tiếng chào hỏi, hắn xoay người nhìn, thật sự là người quen, đó chính là giám đốc Hàn mà từng gặp mặt ở hội chợ phỉ thúy Bình Châu, là người cầm lái công ty châu báu Hứa Thị, chính mình còn từng bán cho đối phương một khối mao liêu.
Hàn Mập cũng không khách khí mà đến đặt tay lên vai Trang Duệ, sau đó ồn ào cho người của mình chụp ảnh.
- Ông chủ Trang, tôi ở phòng mười hai, nếu tối có rảnh thì tôi sẽ làm ông chủ, chúng ta uống vài ly, ôi, ông chủ Tống và ông chủ Mã cũng có mặt, thật sự trùng hợp...
Khi thấy Hàn Mập chuyển hướng sang nghênh đón Tống Quân và Mã Mập thì Trang Duệ thật sự đổ mồ hôi lạnh, vị giám đốc Hàn này hình như có hơi nhiệt tình một chút, chính mình cũng không phải là phụ nữ, sao lại cứ cầm tay không buông như thế.
Chỉ là ông chủ Hàn này vừa đi thì phía sau có đám người tiến lên cùng chào hỏi Trang Duệ, có người muốn chụp ảnh chung, tất nhiên sẽ cần bắt tay, có người còn xin chữ ký, điều này không khỏi làm cho hắn trợn tròn mắt, mình không phải là ca sĩ ngôi sao, cần gì phải làm như vậy?
Nhưng trong đám người kia thật sự có vài kẻ quen thuộc, có lẽ đều đã từng gặp mặt ở hội chợ phỉ thúy Bình Châu, vì thế mà Trang Duệ cũng chỉ có thể mở miệng cười cười ứng phó, đợi cho tất cả mọi người bắt tay khoác vai chụp ảnh xong thì hắn đã đổ mồ hôi lạnh khắp người, vội vàng chạy nhanh vào thang máy.
- Ủa, Trang...Á...
Trang Duệ vừa mới vào trong thang máy thì bên trong đã có người đưa tay ra vỗ vai hắn, chri là Bành Phi ở phía sau vung tay bắt được bàn tay của đối phương, sau đó khẽ dùng sức, thế là đối phương mở miệng kêu lên đau đớn.
- Bành Phi, là bạn của tôi...
Trang Duệ thấy đối phương thì không khỏi nở nụ cười, mình và người này thật sự là có duyên phận, lần đầu tiên đổ thạch ở chỗ của người này, lần thứ hai đến đổ thạch cũng gặp mặt, không ngờ bây giờ đến nước khác đổ thạch cũng có thể nhìn thấy đối phương.
Trang Duệ nhìn Dương Hạo đứng đó xoa xoa tay mà không khỏi cười hỏi:
- Vừa rồi cũng không biết có gì xảy ra với những người bên ngoài kia, bọn họ đều lôi kéo tôi, thật sự rất kỳ quái, anh đừng chú ý, bạn của tôi cũng không phải cố ý...
- Anh còn chưa biết sao? Bây giờ tên tuổi của anh thật sự nổi tiếng trong giới đổ thạch, gọi...Gọi là Hảo Vận Đồng Tử(đồng tử may mắn), người ta tất nhiên sẽ muốn được nhiễm một chút khí chất vui vẻ từ người anh...
Dương Hạo nghe được lời của Trang Duệ thì cũng tỏ ra vui vẻ, Trang Duệ khi còn ở Nam Kinh đổ thạch thì thanh danh còn chưa bùng phát, dù sao thì chỉ là đánh cuộc thắng hơn chục triệu, đây là điều bình thường trong giới đổ thạch. Nhưng khi đến khi liên tục bùng ra dị sắc ở hội chợ Bình Châu, liên tiếp lấy ra phỉ thúy từ trong hai khối phỉ thúy phế liệu, điều này thật sự làm cho người ta phải mở rộng tầm mắt.
Đừng nói là lúc đó có một khối mao liêu là Tiêu Vương mang đến cho Trang Duệ một trăm triệu tiền lời, câu chuyện này đã thật sự được lưu truyền rất rộng trong giới đổ thạch ở trong nước.
Những người thích đánh cuộc đều rất mê tín, thực tế còn quá mức hơn cả người Hongkong, những người này trước khi đến Myanmar đều đã tắm rửa lau sạch và cúng bái Quan Công. Bọn họ cũng tin nếu tiếp xúc với người có vận may thì mình cũng được nhiễm chút khí tức may mắn.
- Này, Đồng tử huynh đệ...
Trang Duệ thật sự không biết nói gì hơn, bây giờ mình là một lão gia, nhưng lời này cũng không thể nào tuyên dương ra khắp thế giới, vì thế hắn nhìn Dương Hạo rồi nói:
- Thế nào chỉ có mình anh đến Myanmar?
- Không phải, trưởng bối trong nhà cũng đến, tôi đã đến được một ngày, vừa rồi đi dùng cơm trưa. Này anh Trang, lực tay của bạn anh cũng thật sự là rất mạnh đấy...
Dương Hạo vừa rồi cảm thấy tay phải của mình như bị người ta dùng kìm sắp kẹp lại, hắn thật sự không nghi ngờ người đàn ông trẻ tuổi gầy ấy bên cạnh Trang Duệ có thể bóp gãy tay của mình.
- Ha ha, là anh không chịu rèn luyện mà tôhi, nhìn dáng người của anh bây giờ thật sự sắp có thể so sánh với anh Mã được rồi đấy. Được rồi, tôi đi tắm trước, tối nay chúng ta liên lạc với nhau qua điện thoại...
Trang Duệ thấy thang máy dừng lại ở tầng của mình thì vội vàng đưa ra một tư thế gọi điện thoại cho Dương Hạo, sau đó cùng Bành Phi đi ra ngoài.
- Anh Trang, vừa rồi là tôi xúc động...
Sau khi đi ra thang máy thì Bành Phi dùng giọng xấu hổ nói, hắn trước kia đều có kỹ xảo xử lý những kẻ khác, nếu nói làm người giám hộ thì thật sự không được. Hơn nữa vừa rồi vào thang máy, tầm mắt không rõ ràng, hắn thấy chợt có người vươn tay vỗ vào người Trang Duệ, thế là vô thức vung tay chế phục Dương Hạo.
- Không có việc gì, ha ha, đều là bạn bè cả, không có gì, trước tiên tắm mát nghỉ ngơi, hội chợ phỉ thúy phải đến mai mới tiến hành, hôm nay chúng ta nghỉ ngơi dưỡng sức thôi...
Trang Duệ cười cười tỏ ý mình cũng không quan tâm, hắn tiện tay mở cửa phòng, Tống Quân đặt những gian phòng một phòng khách hai phòng ngủ, mỗi gian đều có phòng tắm riêng, hai người như Trang Duệ chỉ cần ở một gian là được. Tống Quân và Mã Mập đều có mang theo hai tên vệ sĩ, hai người kia thì uất ức hơn một chút, chỉ có thể là hai người một phòng.