- Cám ơn, lần sau chào mừng anh về nước chơi...
Trang Duệ tiếp nhận một cái bịch đựng vật phẩm, hắn đứng lên định cáo từ ông chủ quầy hàng, ánh mắt chợt nhìn về phía cái rương của Lý Vân Sơn, thế là hắn bị thu hút, dừng chân lại.
- Lý đại ca, những thứ bên trong thùng ngài có bán không?
Vì vừa rồi ngồi xuống, bây giờ đứng lên thì Trang Duệ mới thấy rõ trong rương có một tượng phật chạm khăc bằng ngà voi, hơn nữa là thủ pháp chạm trổ rỗng ruột, tạo hình trang nhã, rất tinh xảo.
Điều làm cho Trang Duệ giật mình không phải là thứ này, mà là tạo hình tượng Phật chính là kim cương trợn mắt, có câu nói Bồ Tát hiền hòa, Kim Cương trợn mắt. Tượng phật này dùng khá nhiều vật liệu, có thể nói là hiếm thấy, giống như Kim Cương có thiên nhãn, tạo ra ưu thế rất lớn cho vật phẩm kia.
Lần đầu tiên được thấy thì Trang Duệ đã thích, nếu bày nó trong phòng khách tứ hợp viện thì xem ra rất uy phong. Một món chạm khắ ngà voi lớn như vậy thì ngoài các vị bô lão của xứ này, cũng không ai còn.
- Vật này...
Lý Vân Sơn tỏ ra do dự, thứ này được ông nội hăn thú tron chiến tranh, là chiến lợi phẩm, chỉ là ông cụ đã qua đời, thứ gì đó cũng là của hắn.
Dù Lý Vân Sơn muốn bán nhưng khi Trang Duệ hỏi thì lại không nỡ.
- Anh Lý, anh có thể cho tôi xem vật phẩm chạm khắc ngà voi kia được không?
Trang Duệ không biết tâm tư của Lý Vân Sơn, cũng không biết đối phương đang sợ bị mắng là bán cả vật phẩm cổ truyền, hắn chỉ đơn thuần thích bức tượng phật bằng ngà kia, muốn cầm trong tay xem xét một chút.
- Có thể, tất nhiên là có thể, cậu cứ đến xem, thứ này cũng không nhẹ đâu.
Vật phẩm kia không phải là nhỏ, mà những món chạm khắc ngà voi thì thường dễ vỡ, Lý Vân Sơn mời Trang Duệ vào trong quầy hàng xem xét, trong lòng còn đang thầm nghĩ, thứ này nên bán hay không? Nếu bán đi thì bao nhiêu tiền mới phù hợp.
Trang Duệ nghe vậy cũng không khách khí mà trực tiếp bước qua, đi đến bên cạnh rương gỗ, sau đó hầu như nhấc vật phẩm kia ra đặt trên mặt đất.
Lúc này toàn bộ bức tượng phật bằng ngà voi hiện ra trước mặt Trang Duệ, bức tượng này chạm khắc Kim Cương, một chân đứng thẳng, một chân khẽ nâng lên, vẻ mặt tạo hình cực kỳ khoa trương, miệng mở lớn, mũi chĩa lên trời, hai mắt căm tức nhìn về phía trước, tay phải cầm chày Kim Cương, ngực để trần, dây lưng bồng bềnh, cực kỳ đẹp.
Trang Duệ đã từng xem qua nhiều sách về điêu khắc tượng phật cổ, vật phẩm điêu khăc ngà voi này chính là một kiểu hình tượng điển hình thời Tùy Đường, phong cách khoa trương và thoải mái của truyền thống điêu khắc Trung Quốc, lại phù hợp với gu thẩm mỹ của người hiện đại.
Chỉ là không biết thứ này sao lại lưu lạc đến Myanmar, vì trước kia thường nghe nói có nhiều món từ Myanmar chảy sang Trung Quốc, ít nghe nói có món gì chảy sang Myanmar, phần lớn là sang phương Tây.
Sau khi cẩn thận quan sát thì Trang Duệ có thể thấy tác phẩm điêu khắc này có công lực cực kỳ thâm hậu, từng đao được khắc đúng chỗ và không chút dư thừa, đường cong chi tiết rõ ràng và trôi chảy, đặc biệt chính là toàn thân đều là vết đao khắc, căn bản không có dấu vết mài giũa tạo hình, coi như biểu hiện tất cả tính chất đặc biệt của ngà voi.
Một món điêu khắc tuyệt đẹp thế này thật sự gia tăng khí độ và sức cuốn hút của vật phẩm, cùng lúc cho thấy tác giả rất tự tin vào tài nghệ điêu khắc của mình.
Trang Duệ không dùng linh khí giám định cũng biết tượng phật bằng ngà voi này là một vật phẩm cổ, sớm nhất cũng là thời Thanh, vì đừng nói là thời hiện đại có rất ít ngà voi, vào thời dân quốc cũng không có những thợ thủ công có tay nghề tuyệt hảo thế này, vì người điêu khắc ra vật phẩm này phải là đại sư thủ công.
Trang Duệ đưa lưng về phía đám người Dương Hạo, hắn phóng linh khí vào trong tượng Kim Cương, quả nhiên như hắn dự đoán, linh khí vừa vào trong thì hắn phát hiện linh khí màu tím đậm.
- Minh triều, ít nhất cũng là vật phẩm triều Minh...
Trang Duệ thầm mừng rỡ vô cùng, càng muốn nhét luôn tượng Phật vào trong túi.
- Ủa, sao lại có vết rách.
Trang Duệ cũng không dùng linh khí nhìn vào, hắn lại nhìn thấy bên dưới cánh tay có vết rách khoảng năm centimet, hơn nứa còn kéo dài vào bên trong, giống như đã từng được tu bổ, giống như mở một cánh cửa hình tròn, sau đó lại đóng vào.
- Đây là thứ gì?
Trang Duệ đưa mắt nhìn sâu vào bên trong, hắn chợt sợ ngây người, vì trong ngực của tượng phật có một chỗ bị đào rỗng, trong không gian nhỏ đó có hai cái lạp hoàn (dùng sáp tạo thành một cái lọ hình tròn, bên trong đựng thuốc viên, ngày xưa người ta còn sử dụng những lọ tròn này để dấu mật thư).
- Con bà nói, đây rốt cuộc là thứ gì?
Thứ này không thể nào ngăn cản được linh khí của Trang Duệ, linh khí của hắn nhanh chóng bao trùm lạp hoàn, hắn phát hiện bên trong là hai tờ giấy được vo lại. Điều này làm cho Trang Duệ trợn tròn mắt, dù hắn có lợi hại thế nào cũng không thể nhìn được bên trong tờ giấy có ghi nội dung gì.
Lúc này trong lòng Trang Duệ thật sự như mèo cào, rất ngứa ngáy, rất hiếu kỳ. Bên trong tượng Kim Cương này chính là thứ mà cổ nhân mất nhiều công sức lưu lại cho hậu nhân, khẳng định bên trong hai lạp hoàn kia có bí mật gì đó, nếu không thể vạch trần nó ra thì Trang Duệ rất khó chịu.
- Ông chủ Trang, thứ này tôi có thể bán, nhưng nó đã ở nhà tôi không ít năm, nếu dùng lời của người trong nước thì nó là đồ cổ. Vì vậy mà tính trên phương diện giá cả cũng không thể bán như những món hàng thủ công mỹ nghệ cho được...
Lý Vân Sơn ở bên cạnh suy xét một lúc lâu, sau đó hắn quyết định bán đi, dù sao thì nó cũng được giữ mãi trong nhà, cũng không thể dùng làm cơm ăn. Hơn nữa hoàn cảnh cuộc sống từ nhỏ của hắn chính là bên cạnh đều có người Hoa, chính mẹ hắn cũng là người Hoa, không giống như người Myanmar, quá tín ngưỡng đạo Phật, vì thế mà bán bức tượng Kim Cương kia đi cũng cảm thấy không có gì không đúng.
Một vật phẩm chạm khắc bằng ngà lớn như thế này nếu đặt trong gia đình một người Myanmar thì tuyệt đối sẽ được cung phụng như bảo vật, ngày đêm cúng bái. Nhưng trong nhà Lý Vân Sơn thì chỉ là vật phẩm ném xuống giường vài chục năm, khi ông cụ còn sống thì thi thoảng có lấy ra xem xét một chút rồi thôi.
- À, anh Lý, cái này cũng không có vấn đề, để tôi nhìn kỹ xem, hình như tượng chạm khắc ngà voi này có dấu vết tu bổ...
Trang Duệ lúc này đều đặt tất cả tâm tư trên vật trang trí bằng ngà, hắn dựa theo thói quen mua hàng để đáp lại một câu, nhưng khi vừa nói ra khỏi miệng thì đã hối hận, nếu vị chủ quầy này phát hiện ra vấn đề, sợ rằng mình sẽ thua lỗ lớn.