- Tôi giúp cảnh sát Miêu thoa chút thuốc, đúng rồi, dầu hoa hồng đâu?
Cũng khó trách Dương Vĩ kinh hãi, vì với góc độ vừa rồi của hắn, lại chỉ có thể nhìn thấy lưng của Trang Duệ, lại nghe được những câu mập mờ, điều này làm cho hắn có trí tưởng tượng phong phú chợt không tự giác nghĩ lệch sang phương diện khác.
- Cảnh sát Miêu?
Mới đó mà ngay cả họ gì cũng biết, sau khi nghe được lời của Trang Duệ thì Dương Vĩ càng nhận định hai người này có gian tình, rõ ràng là hắn quá bi thương, tự mình chạy vài kilomet lấy dầu hoa hồng nhưng lại để cho Lão Yêu đến trước một bước để "hốt hàng".
Trang Duệ nhận lấy dầu hoa hồng trong tay của Dương Vĩ, sau đó lại ngồi xổm xuống, đổ dầu hoa hồng ra tay, dùng sức chà xát cho nóng rồi lại thoa lên cổ chân của Miêu Phỉ Phỉ, động tác rất thuần thục, có vài phần phong thái của thầy thuốc.
Thật ra khi Trang Duệ dùng linh khí để trị liệu thì Miêu Phỉ Phỉ sẽ không còn cảm giác đau đớn, mà lúc Trang Duệ và Dương Vĩ nói chuyện với nhau thì nàng cũng thử nhúc nhích cổ chân, ngoài vẫn còn có chút sứng đỏ thì không còn gì khác lạ. Nàng không biết là Trang Duệ chỉ dùng một lượng linh khí rất nhỏ, nếu không thì chút dấu vết sưng đỏ cũng sẽ biến mất.
Sau khi dầu hoa hồng tiếp xúc với làn da thì Miêu Phỉ Phỉ chợt cảm thấy mát lạnh, sau đó lại cảm thấy nóng lên giống như lòng bàn tay của Trang Duệ có ma lực, một luồng khí nóng từ chổ chân bùng ra, điều này làm nàng thoải mái đến mức thiêu chút nữa đã rên rỉ thành tiếng. Điều này làm cho Dương Vĩ ở bên cạnh chợt ngây cả người, thì ra tán gái cũng phải áp dụng chiêu thức như vậy, vì thế mà trong lòng rất hối hận, dầu hoa hồng là do mình lấy ra, sao lại để cho Lão Yêu sử dụng như vậy?
Miêu Phỉ Phỉ đeo giày vào, nàng thử xuống đất đi lại, quả nhiên không còn đau, vì vậy mà nàng có chút kính trọng Trang Duệ. Theo như những gì nàng dự đoán thì bị thương ảnh hưởng đến gân cốt thì ít nhất cũng phải mất trăm ngày tịnh dưỡng, còn phải nghỉ ngơi vài tháng, không ngờ Trang Duệ lại chữa trị dứt điểm như vậy.
- Cám ơn anh, y thuật của nhà anh quả nhiên rất cao minh.
Miêu Phỉ Phỉ cũng biết mình bị chiếc xe Grand Cherokee kia suýt húc phải cũng không phải là lỗi của Trang Duệ, vì thế mới nói ra hai chữ cảm ơn.
- Y thuật gia truyền sao? Lão Yêu, cậu cũng không có...
- Anh Vĩ, sao còn chưa cảm ơn cảnh sát Miêu đại nhân đại lượng, người ta đâu còn so đo với anh em chúng ta nữa.
Trang Duệ vội vàng lên tiếng cắt đứt lời của Dương Vĩ, Miêu Phỉ Phỉ lúc này khó khăn lắm mới bỏ qua, vì vậy hắn liên tục nháy mắt với Dương Vĩ, bây giờ cũng không phải là lúc thảo luận về vấn đề này, cần phải lái xe đi trước thì hơn.
Dương Vĩ cũng là người tâm tính sáng rực, hắn nghe thấy vậy thì nhanh chóng nói với Miêu Phỉ Phỉ:
- Cảnh sát Miêu, hôm nay là tôi không đúng, lái xe không cẩn thận, chúng tôi cũng đã biết mình sai, hy vọng cô đại lượng bỏ quá cho.
Dương Vĩ vốn định nói lời thô tục nhưng đến bên miệng lại nuốt vào trong bụng, hắn thấy như vậy là bất nhã. Nhưng Miêu Phỉ Phỉ cũng nghe và hiểu, cũng không quá tức giận.
- Tôi sẽ không giữ xe...
- Cám ơn cảnh sát Miêu, cô thật sự quá tốt, nói là giữ lời...
Trang Duệ dùng giọng vui sướng nói.
- Nhưng giấy phép lái xe của anh này thì tôi giữ lại, ngày mai đến phòng cảnh sát giao thông để đưa tin, khi nào vượt qua kiểm tra thì đến tìm tôi lấy giấy phép về, tôi thuộc trung đội cảnh sát giao thông phân khu.
Miêu Phỉ Phỉ nói như vậy làm cho Dương Vĩ thật sự uể oải, giữ lấy phép lái xe lại thì giống như giữ mệnh sống của hắn. Khi hắn định mở miệng cầu xin thì chợt nghĩ ra vấn đề, mình và cô gái này sẽ phải gặp lại nhau lấy giấy phép lái xe, chẳng phải sẽ thêm quen thuộc sao? Vì vậy mà hắn chợt chuyển giận thành vui, liên tục ngẩng đầu.
Thật ra nếu bàn về kỹ thuật lái xe, tuy Dương Vĩ thật sự hơi yếu nhưng cũng rất cẩn thận, hắn chạy sẽ không quá bốn mươi kilomet một giờ. Hơn nữa người Trung Hải vốn có tính chậm chạp, chạy xe vài năm thường không phát sinh sự cố gì, trên cơ bản chỉ là vài vấn đề như đụng vào sau xe của người ta trầy chút sơn mà thôi. Vừa rồi chẳng qua con đường này quá vắng, ít xe qua lại, mà Dương Vĩ lại đắc ý quên hình nên suýt nữa đã gây họa.
- Đàn ông đúng là có bệnh, bị giữ giấy phép lái xe mà còn vui vẻ như vậy.
Miêu Phỉ Phỉ thầm oán một câu, nếu như lời nói này Dương Vĩ nghe được thì sẽ nhất định chịu đả kích rất lớn. Nàng lại mở miệng nói:
- Phí sửa chữa xe máy của tôi khi đó sẽ được ghi trong hóa đơn tiền phạt, chính anh đến ngân hàng đóng tiền, trong khoảng thời gian mười lăm ngày phải nộp phạt.
Miêu Phỉ Phỉ nói xong thì cũng không quan tâm đến Dương Vĩ đang gật đầu như gà mổ thóc, nàng khẽ gật đầu với Dương Vĩ, sau đó leo lên xe máy nghênh ngang bỏ đi. Nhưng nàng cũng không phải đi tuần tra mà quay về biệt thự của mình ở nơi đây, nàng có được lý do khó kiếm, chắc chắn phải xin nghỉ vài ngày. Chuyện xin nghỉ thì rất dễ dàng với nàng, vì ai cũng biết nàng xuống tuyến dưới để mạ vàng, cũng không ai vì vài ngày nghỉ mà làm khó cho nàng.
- Điều này...Điều này là có gì xảy rra, Lão Yêu, cậu nói tôi chạy đi nửa ngày, cầm dầu hoa hồng đến cũng dùng cho cô ấy, nhưng tôi không nhận được câu cảm ơn nào, ngược lại còn bị cô ấy giữ lại giấy phép lái xe, cô gái này...
- Được rồi, anh Vĩ, sau này anh nên lái xe cẩn thận một chút, hành vi của anh hôm nay thiếu chút nữa đả thương người. Tôi thấy anh cũng nên không được phép lái xe vài ngày, nên xem xét lại, nếu không sợ rằng sẽ có ngày sinh chuyện.
Trang Duệ cắt đứt lời của Dương Vĩ, hắn tận tình khuyên bảo vài câu, trong lòng thầm nghĩ kỹ thuật lái xe quá kém nhưng lúc nào cũng muốn tự mình cầm lái, vì cha mẹ Dương Vĩ đã sắp xếp nhiều lái xe nhưng đều bị từ chối.
- Được rồi, đi thôi, Lão Yêu, anh sẽ đưa cậu đi chơi, coi như đón gió tẩy trần.
Dương Vĩ đồng ý một câu, sau đó lại khẽ quay đầu bước đi. Dù sao thì giấy phép lái xe của hắn đã bị giữ lại, cũng không thể lái xe, nhưng hắn vẫn có thói quen leo lên ghế tài xế, lúc này mới nhớ mình không còn giấy phép lái xe, vì vậy mà không khỏi tức giận nhường chỗ cho Trang Duệ, ngồi xuống vị trí tay lái phụ.
- Bạch Sư, về thôi.
Trang Duệ hô lên một tiếng, Bạch Sư không biết chạy đi đâu chợt phóng ra giống như một tia chớp màu trắng, sau đó chui lên chiếc xe đã mở cửa.
- Này, Lão Yêu, con chó Ngao này thật sự tốt hơn của Cường Tử.
Dương Vĩ nói đến Cường Tử, Trang Duệ đã từng gặp người này vài lần, tên này cả ngày chỉ thích nuôi chó chọc chim, là loại người đóng phim không cần hóa trang.
- So sánh với Bạch Sư của tôi sao, đại ca, Tiểu Bạch Sư của tôi có giá hơn bốn chục triệu, thứ chó cỏ của Cường Tử mà cũng được gọi là Ngao Tây Tạng sao?
Trang Duệ dùng giọng khinh thường nói, Dương Vĩ cũng không biết rõ vấn đề này, vì vậy mà vội vàng truy vấn. Trang Duệ vừa lái xe vừa nói ra tình huống của mình hai tháng qua, lựa chọn những chi tiết thích hợp nhất để nói ra, điều này làm cho Dương Vĩ rất thỏa mãn, sau đó lại oán trách Trang Duệ đến Tây Tạng mà không gọi mình theo.
Trải qua sự việc vừa rồi thì thật sự khá mất thời gian, lúc này hai người chạy ra khỏi con đường dẫn vào khu biệt thự và tìm một nhà hàng, tùy tiện ăn vài món, sau đó gọi thêm vài món và một thùng bia đưa lên xe. Bọn họ lần này về nhà mới của Trang Duệ, hai anh em sẽ uống một chút, theo như lời anh Vĩ thì rượu là nhất định phải uống.
...
- Này đại ca, anh có thể cho ra một địa chỉ cụ thể được không? Tôi sẽ tự tìm đường, không cần chỉ đường.
Trang Duệ vừa lái xe vừa dùng giọng bất mãn nói với Dương Vĩ, hai người cơm nước xong đã hơn mười giờ, dưới sự chỉ đường của Dương Vĩ thì hắn thật sự không tìm được nhà, nhưng đối phương lại cứ muốn cho hắn một niềm vui bất ngờ, vì vậy mà không chịu nói địa điểm cụ thể cho hắn dễ tìm.
- Khu dân cư này gọi là Thúy Uyển, ở phía bên này, cậu cũng biết đấy, tôi cũng không quen thuộc chỗ này, hình như chỉ cần quẹo phải là đến nơi thì phải.
Dương Vĩ xấu hổ sờ mũi, hắn nào có quen thuộc nơi đâu, trừ nhà của hắn thì còn quen thuộc, căn bản những nơi khác thì bó tay.
- Thôi đi, nếu tiếp tục đi theo lời anh chỉ thì tối nay khỏi ngủ.
Trang Duệ không quan tâm đến phản ứng của Dương Vĩ, hắn quẹo trái, vì hắn sớm biết khu dân cư Thúy Uyển, nếu Dương Vĩ nói sớm thì xong việc lâu rồi.
Khu dân cư Thúy Uyển là một khu chung cư cao tầng tương đối sớm ở Trung Hải, khá gần nội thành, không cách xa Điển Đương Hành, lái xe chỉ cần mất mười phút mà thôi, nếu ở nơi đây thì Trang Duệ sẽ có thời gian hơn.
Người ở trong khu dân cư Thúy Uyển đều có chút thân phận hoặc có tiền, chỗ này giá phòng khá đắt, những năm 1997 thì một mét vuông đã hơn ba ngàn, đến bây giờ thì bảy ngàn một mét cũng không mua được. Những năm gần đây giá nhà đất tăng lên chóng mặt, ai cũng than vãn.
Sau khi nghe lời nó của Dương Vĩ thì Trang Duệ thật sự có chút kinh ngạc, hắn cảm thấy khác biệt lớn với căn phòng âm u ẩm thấp mình ở trước kia.
Khi lái xe đến cổng khu dân cư, Dương Vĩ nhảy xuống đưa phiếu nhà cho bảo vệ, sau đó quay sang nói với Trang Duệ:
- Ngày mai còn phải làm giấy tờ xe, nếu không sẽ thật sự không tiện.
Trang Duệ gật đầu, hắn đi xuống bãi đậu xe theo bảng chỉ dẫn, sau đó đưa Tiểu Bạch Sư đi theo Dương Vĩ đi lên lầu, phòng ở tầng mười, nghe Dương Vĩ nói thì đứng trên ban công ngắm cảnh là không tệ.