Trang Duệ nóng lòng nhìn thấy tên cặn bã Mục Tháp, hắn muốn lái thuyền đi, dùng phạm vi cảm ứng linh khí của hắn, có thể dùng tốc độ nhanh nhất đi trên biển mà không sợ va chạm với đá ngầm.
Khoảng cách năm sáu mươi hải lý, Trang Duệ dùng nửa giờ là chạy tới, nhìn thấy chiếc du thuyền xa hoa là cơ hội trở về nhà, Trang Duệ không khỏi kích động.
Sau khi lên tới du thuyền, Trang Duệ trông thấy Mục Tháp bị trói lại như cá, thằng này rõ ràng là đang ngủ, cho dù là động cơ thuyền có lớn như thế cũng không đánh thức hắn dậy.
- Mục Tháp, còn nhận ra ta không?
Trang Duệ hung hăng đá một cước vào chỗ giao nhau của bụng và bẹn đùi, Mục Tháp đang ngủ mơ mơ màng màng rút thảm một tiếng, thân thể cuộn lại như con tơm luộc.
- Ngươi... Giết ta đi!
Mục Tháp tử trong đau đớn kịch liệt mà tỉnh lại, nhìn thấy một gương mặt ma quỷ, cả người đen như mực, cho rằng đây là ma quỷ, hắn lúc này, chỉ cầu chết, cho nên cũng không dùng tiền mua mạng.
- Ngươi... Nhất định sẽ chết, nhưng không phải hiện tại.
Trang Duệ phát hiện cho dù mình có làm ra chuyện bi thảm gì trên người của Mục Tháp cũng không có gánh nặng tâm lý, thậm chí hắn còn có suy nghĩ tà ác, muốn cho Kim Cương..., đây tuyệt đối là vũ nhục đối với Kim Cương.
Lại hung hăng đá Mục Tháp một cước, Trang Duệ cũng không để ý tới thằng này, mà cùng Bành Phi vội vàng dùng bao bố bỏ vàng vào trong, sau đó dùng máy kéo kéo bao vàng lên du thuyền.
Chiếc du thuyền xa hoa này chia ra làm ba tầng, tầng một phía dưới du thuyền là nơi nghĩ ngơi, hơn nữa còn có một cái mật thất không lớn, dùng để đặt súng ống, lúc này vàng được Trang Duệ cất ở nơi đây.
Sau khi cất kỹ vàng, Bành Phi nhìn Trang Duệ, nói ra:
- Ca, bằng không đem thằng này ném trên hoang đảo đi?
- Đi, mang hắn đi.
Trang Duệ nhìn sắc trời, gật đầu đồng ý, hiện giờ là buổi chiều, đoán chừng hôm nay không cách nào rời đảo được, dứt khoát đưa Mục Tháp lên hoang đảo để giày vò một chút, hai tháng sinh hoạt trên hoang đảo, làm cho tâm địa của Trang Duệ cứng rắn hơn nhiều.
...
- NGAO. . . NGAO NGAO!
Nhìn thấy Trang Duệ trở lại, Kim Cương cao hứng nện lên ngực, tiến lên ra ôm lấy Trang Duệ.
Bạn thân này thuần phác là sự thật, nếu Trang Duệ rời đi, nó sẽ không có thịt nướng để ăn, Kim Cương đối với việc ăn thịt chín hai tháng nay, đây là việc rất khó nhịn được.
- Tốt, Kim Cương, thằng này là bại hoại, tùy ngươi chơi như thế nào thì chơi.
Trang Duệ một tay ném Mục Tháp xuống trước mặt của Kim Cương, Mục Tháp bị chiếc thuyền chạy xóc nảy một hồi, mở mắt ra, phát hiện trước mặt xuất hiện quái vật.
- A... A, giết ta đi, giết ta đi!
Mục Tháp có thần kinh yếu ớt, thật sự là không chịu nổi kích thích này, rú thảm liên tục, cơ hồ là sụp đổ, trong lòng hắn hiện tại rất hối hận a, nếu từ đầu, Mục Tháp có bị điên đi nữa, cũng tuyệt đối không dám trêu chọc Trang Duệ.
- Ba!
Nghe Trang Duệ nói là bại hoại, Kim Cương cũng không khách khí tát một cái, thân thể Mục Tháp bay ra sau, sau đó lại rơi vào biển.
- Từ từ chơi, đừng đùa chết a!
Trang Duệ không rảnh đi quản Mục Tháp, còn có rất nhiều vàng và châu báu cần hắn vận chuyển, hắn và Bành Phi bận rộn, không ngừng đem vàng và châu báu lên du thuyền.
Sau khi từ trên đảo hoang chạy lên du thuyền bốn lần, sắc trời cũng đã tối lại, bảo tàng hải tặc trên đảo hoang, đại khái còn cần một chuyến nữa mới vận chuyển xong, Trang Duệ quyết định sáng mai hắn vận chuyển tiếp, trực tiếp rời khỏi hoang đảo.
Tuy Trang Duệ biết rõ phạm vi trăm km của hòn đảo này, nhưng không dám đi thuyền qua, bởi vì sợ Bành Phi gặp chuyện không may, hắn cần lưu thủ trên du thuyền, Trang Duệ thì trở lại đảo hoang.
- A... A!
Thời điểm còn cách đảo hoang gần trăm mét, Trang Duệ cũng nhìn thấy trên bãi cát có một ánh lửa, chính là địa phương mình nướng cá hồi chiều, mà từng tiếng kêu thảm thiết, cũng truyền vào tai.
- Ta kháo!
Sau khi tới gần, Trang Duệ không khỏi bị tràng diện mà mình nhìn thấy mà giật mình.
Thì ra Kim Cương tìm được một thân cây lớn, đem cả người Mục Tháo cột vào trên đó, bắt đầu nướng, có thể là vừa bắt đầu không lâu, Mục Tháp còn không có tắt thở, trong miệng liên tục phát ra âm thanh thảm thiết.
- Kim Cương, thả hắn ra!
Tuy hận Mục Tháp tới cực điểm, nhưng khi nhìn thấy toàn thân Mục Tháp bị lửa đốt cháy đen, Trang Duệ cũng cảm thấy sởn cả gai óc.
Hơn nữa nghĩ đến Kim Cương muốn dùng hắn làm thức ăn, trong lòng Trang Duệ không thoải mái, ăn thịt có thể, nhưng tuyệt đối không phải là thịt người, đây là mấu chốt của Trang Duệ.
- Ngao ngao...
Khoan hãy nói, Kim Cương đúng là muốn ăn thịt, ở trong mắt nó, không gì không thể ăn, huống chi Trang Duệ đã nói đây là bại hoại.