Lúc nghri ngơi buổi tối thì phải mang chó buộc ở bên cạnh để khiến cho ưng không sợ chó. Để ưng đi săn cần phải có ưng, chó, người cả ba thứ phối hợp, thiếu một cái cũng đều không được. Cho đến khi con ưng đặt ở trên cánh tay người thuần ưng có thể yên tâm ăn ngủ. “Ngao ưng” coi như đã hoàn thành.
Quá trình này nói thì dễ dàng, nhưng mà muốn làm được thì cực kỳ khó khăn, rất ít người có thể huấn luyện được chim ưng trưởng thành, mà chim ưng con thì cực kỳ hiếm.
Nuôi một con chim ưng con, chẳng những có thể sinh ra cảm tình giữa người nuôi và con chim con, mà có thể khiến cho con chim non nhận mình làm chủ, sau này nó trưởng thành hoặc về già đều dễ dàng sai bảo. Một con chim ưng trưởng thành, đều là ước mơ tha thiết của mọi người dân chăn nuôi ở trên thảo nguyên.
- Hắc hắc, tên tiểu tử này của ta, sau này lớn lên tuyệt đối sẽ thông linh giống như bạch sư, căn bản là không cần huấn luyện.
Sau khi nghe được Gia Thố nói, Trang Duệ cười rộ trong lòng, mục đích của huấn luyện chỉ là để cho chim điêu nghe lời mà thôi, chính mình không cần huấn luyện cũng có thể là được điều này.
- Ôi, thật là khiến cho người ta mơ ước.
Gia Thố thở dài, nói cho Trang Duệ. Thì ra là ông nội của Gia Thố từng là một thợ săn rất có danh tiếng trên đại thảo nguyên Tây Tạng, ông nội của hắn cũng từng nuôi một con chim ưng.
Com chim ưng kia cũng lớn cỡ con chim điêu, mặc dù không dũng mãnh được như kim điêu, nhưng mà trải qua quá trình được ông nội hắn huyến luyện, thì mỗi lần đi săn dường như là đều thành công. Từng trong một mùa đông, một mình nó bắt được hai mươi con sói tuyết, được toàn bộ thợ săn trên đại thảo nguyên tôn là Ưng Vương trên đại thảo nguyên.
Lúc đấy Gia Thố còn rất nhỏ, đã từng thấy qua con Ưng Vương kia vững vàng đứng trên bả vai của ông nội hắn, bắt đầu từ khi đó giấc mộng nuôi một con ưng đã cắm rễ vào trong lòng Gia Thố.
Nhưng mà tận cho tới khi thấy được con chim điêu non của Trang Duệ, hắn mới một lần nữa nhớ lại chuyện cũ khó quên này, lúc này mới muốn táng gia bại sản để mua tân tiểu tử này.
- Gia Thố đại ca, hiện tại cũng không cần săn thú, anh cũng đừng chấp nhất như vậy.
Tuy rằng rất hâm mộ sự chấp nhất của Gia Thố đối với giấc mơ của hắn, nhưng mà Trang Duệ cũng không có ý tứ nhường lại con chim ưng con, con vật nhỏ này là bảo bối của hắn, dù có nói thế nào hắn cũng không bán.
Khi nói chuyện Cách Tang đã nướng xong đám thịt dê núi, sau khi mấy người ăn xong, nghỉ ngơi một lúc. Rồi chuẩn bị xuống núi, nếu như tất cả đều thuận lợi thì khoảng bảy tám giờ tối là có thể trở về trong thôn.
Đội ngũ xuống núi rất có cá tính. Chạy trước tiên chính là bạch sư và vợ của nó, đi ở giữa là đám người Cách Tang và Gia Thố, mà Trang Duệ và báo tuyết thì lại không nhanh không chậm đi phía sau cùng.
Ngoại trừ mấy địa phương hiểm trở ở gần đỉnh núi ra, thì những chỗ khác cũng có thể coi như bằng phẳng. Cứ thế đi bộ chừng năm giờ đã vượt qua ranh giới tuyết rơi, phía xa xa có thể nhìn thấy khỏi bếp bốc lên. Rõ ràng là đã sắp trở về trong thôn rồi.
- Là Gia Thố sao? Đã tìm được tiểu Trang chưa? Bạch sư, là bạch sư!
Ở trên một chỗ dốc thoai thoải, có một cái lều trại được dựng lên. Tác Nam chờ từ sáng hôm qua đến nay ước chừng đã đợi hơn hai mươi giờ rồi, nếu không phải tính cách của hắn trầm ổn, chỉ sợ là sẽ xuống núi tìm thêm người trợ giúp rồi.
Nhìn thấy đoàn người xuống núi, Tác Nam vừa mở miệng hỏi thì đã nhìn thấy bạch sư chạy băng băng phía trước thì không khỏi cao hứng lớn tiếng hô lên. Bạch sư ở đây, tự nhiên là Trang Duệ cũng ở đây.
- Tác Nam đại ca, cảm ơn anh đã quan tâm.
Trang Duệ bước nhanh vài bước, đi tới phía trước đội ngũ, đưa tay lên đối với Tác Nam.
- Tiểu tử thúi này, thiếu chút nữa là hại chết ta.
Sau khi thấy Trang Duệ, Tác Nam thở hổn hển nghênh đón, giơ tay lên đấm vào vai Trang Duệ.
Ngao ngô!
Bạch sư ở phía trước còn không có phản ứng, Tiểu Tuyết đã muốn phản đố, đối thời dựng ngược lông khắp người lên, gào thét đối với Tác Nam.
- Này…Đây là có chuyện gì?
Đột nhiên xuất hiện một con mãnh thú ở trước mặt mình, người có trái tim mạnh mẽ cũng không chịu nổi, báo tuyết xuất hiện khiến cho Tác Nam sợ tới mức đặt mông ngồi luôn xuống đất.
- Báo tuyết, trở về.
Trang Duệ nhéo cái cổ của báo tuyết, kéo nó trở lại người mình, lại làm công tác giáo dục không cho nó đả thương người một phen, lúc này mới quay đầu giải thích với Tác Nam đang có bộ dạng giống như gặp quỷ.
- Không được, việc này ta không thể đáp ứng, đây không phải là lừa gạt người dân ở đây sao?
Sau khi Tác Nam nghe được caau chuyện gọi là phật sống báo mộng xong, tự nhiên là một chữ cũng đều không tin, mặc cho Trang Duệ thỉnh cầu hắn nói chuyện với thôn dân, Tác Nam đều mọt lời cự tuyệt.
- Đi, báo tuyết, đến thân thiện với Tác Nam đại ca nào.
Nhìn thấy Tác Nam không chịu hỗ trợ, Trang Duệ đụng đụng vào Báo Tuyết, con báo tuyết nhẹ nhàng đi đến trước mặt Tác Nam, lại không biết mình đã dọa cho đối phương sợ tới mức thiếu chút nữa thì hồn bay phách lạc.
- Ta giúp, ta giúp cậu nói là được chứ gì, con này cũng nghe theo lời của cậu sao?
Qua một lúc lâu sau, Tác Nam mới hồi phục lại tinh thần, có chút ngạc nhiên nhìn báo tuyết, một con gia hỏa hoang dã như vậy sao lại nghe theo lời Trang Duệ, nói không chừng lời lẽ của Trang Duệ cũng là thật sự?
- Đương nhiên Tác Nam đại ca, đã khi nào tôi nói dối đâu, đây đích thực là phật sống báo mộng nói cho tôi biết.
Trang Duệ trâng tráo nói, tuy rằng hắn không bịa đặt, nhưng mà trong miệng thì không hề nói thật một câu, Trang Duệ không tin phật giáo, một chút chướng ngại tâm lý trong lòng cũng đều không có.
Két…Cạc cạc!
Ngay trong lúc Trang Duệ và Tác Nam cãi cọ, mọi người nhìn trên bầu trời, xuất hiện hai điểm đen, một tiếng kêu thanh thúy vang tới.
- Ai ui, tiểu Trang bị cậu hại chết rồi. Hai con điêu này là tới tìm con nó…chúng nó sẽ liều mạng với cậu.
Gia Thố xuất thân là gia đình thợ săn, sau khi thấy rõ hai con kim điêu ở trên bầu trời, thì khuôn mặt trở nên khổ không thể tả được.
Thông thường thì thị lực của chim ưng đều cực kỳ tốt, ở trên không trung mấy ngàn thước cũng đều có thể nhìn thấy những con mồi nhỏ như con thỏ ở trên mặt đất, mà những con kim điêu cỡ lớn như thế này thì đôi mắt lại càng như Hỏa Nhãn Kim Tinh, phỏng chừng ngay cả con chuột di động, cũng không tránh khỏi tầm mắt của chúng nó.