Đừng xem hiện tại độ cao so với mặt nước biển giữa Trang Duệ bọn hắn và đỉnh núi chỉ 1000m, nhưng mà chỉ cần đi lên độ cao 1000m thì chỉ sợ cần ít một ngày. Trên Tuyết Sơn còn có mãnh thú và băng tuyết, đều là những thứ có thể gây nguy hiểm đến tính mạng của người leo núi.
- Tiểu Trang, cậu đợi một chút, tôi đi gọi Gia Thố, bảo hắn cùng cậu lên núi.
Tác Nam thấy Trang Duệ đã quyết ý, cảm thấy bản thân không thể khuyên được, lập tức quay người về tìm Gia Thố, bởi vì hắn biết Gia Thố đã từng làm qua hướng dẫn viên du lịch leo núi.
Kinh nghiệm của Gia Thố quả nhiên là phong phú, nghe được Trang Duệ muốn lên núi, sau khi khuyên vài câu không có kết quả thì lập tức chuẩn bị.
Nửa giờ sau, Trang Duệ thấy trên mặt đất có hai cái ba lô to dùng để leo núi, ánh mắt không khỏi có chút đăm đăm, đây là đi lên núi, hay là cắm trại dã ngoại a?
Gia Thố chẳng những đem theo thịt xông khói dùng cho 5 người ăn trong vòng 3 ngày, hơn nữa còn mang theo 2 cái lều trại cùng 2 cái túi ngủ. Mặc khác còn có chocolate, thứ dùng để mở đường là Khai Sơn Đao, dựng lều là xẻng nhỏ, đồ dùng để nấu ăn là một bình dưỡng khí, còn có kính râm chống tia tử ngoại, kính viễn vọng và nhiều vật khác.
Khiến cho Trang Duệ cảm thấy bất lực nhất là Gia Thố còn mang theo hai cái nón leo núi của phụ nữ, cũng bỏ vào trong ba lô.
Đống đồ vật trong phòng của chị em Văn Thu Thiến, ngoại trừ hai áo khoác phòng lạnh ra thì toàn bộ đều bị Gia Thố lấy hết.
- Gia Thố đại ca, không cần lấy nhiều đồ như vậy chứ?
Trang Duệ thử xách cái ba lô trên mặt đất lên, hoàn hảo, hiện tại mặc dù trang bị leo núi đều được chế tạo từ hợp kim nhẹ, tuy rằng nhìn qua có chút dọa người nhưng cũng không nặng cho lắm. Trang Duệ đeo tất cả đồ vật này lên lưng cũng cảm thấy không có nặng bao nhiêu.
- Núi này tôi chưa từng đi qua, nhưng nghe người ta nói ngọn núi này rất khó đi, chúng ta lấy thêm nhiều đồ vật, tóm lại là có thể đề phòng tai họa xảy ra.
Sắc mặt Gia Thố có chút ngưng trọng, giống như chuyện leo núi vậy, công tác chuẩn bị nhất định phải chu đóa, hắn từng một lần leo lến ngọn núi Everest thì tận mắt thấy một đội viên leo núi từ bên cạnh mình ngã xuống, chết ngay tại chỗ.
Hơn nữa thiên nhiên hay thay đổi, trên chân núi thường xuyên sẽ xuất hiện tình cảnh không tưởng được, đừng xem lúc này là tháng bảy tháng tám, cho dù là tháng sau đi nữa thì cũng có thể xảy ra tuyết lở.
Sở dĩ nói leo núi là vận động cực hạn cũng bởi vì trong quá trình này tuy có thể khiêu chiến cực hạn trong cơ thể còn người, kích thích tiềm năng của nhân loại nhưng trong đó thường đi kèm với tử vong và tàn tật.
- Anh Trang, tôi cũng đi với ngài.
Đang lúc Trang Duệ đeo ba lô, chuẩn bị cùng Gia Thố leo núi thì đột nhiên Bành Phi xông ra, sau khi hắn tỉnh dậy liền đi tìm Trang Duệ.
- Đừng, cậu cứ nghỉ ngơi cho thật tốt, núi này không cao lắm, tôi lên đến nơi là khoảng buổi chiều, chừng ngày mai là có thể xuống núi. Còn nữa, chỉ có hai cái túi trang bị leo núi, cậu cũng không thể đi được.
Trang Duệ khoát tay áo, thân thể Bành Phi có thương tích, tuy rằng đã được linh khí của mình điều trị nhưng mà thân thể tương đối trống rỗng, Trang Duệ không muốn để cho hắn phải mạo hiểm.
Nhìn thấy Bành Phi còn muốn nói chuyện, Trang Duệ vung tay lên, nói:
- Đừng nói nữa, dã nhân trên núi mà ta còn có thể đi vào đi ra, nói gì đến tòa Tuyết Sơn này?
- Được, Anh Trang, vậy ca cẩn thận một chút đi..
Nghe được Trang Duệ nói như vậy, Bành phi có điểm dở khóc dở cười, nhưng mà hắn biết mãnh thú trên Tuyết Sơn ít hơn, bình thường sẽ không chủ động công kích con người, không giống với những nguy cơ mai phục khắp nơi trong rừng nhiệt đới. Lấy thể chất của Trang Duệ, đi ngọn núi này là tương đối thoải mái.
- Tiểu Trang, chờ một chút, lên núi không cần nhanh như vậy, phải phân phối thể lực một cách hợp lý.
Đi ở phía sau Trang Duệ, Gia Thố cảm giác mình thật sự là già rồi, bàn về số tuổi hắn chỉ lớn hơn ba bốn tuổi so với Trang Duệ, nhưng mà từ biểu hiện lúc nãy coi lại thì dường như bản thân hắn đã giống như một ông lão 50-60 tuổi rồi.
Trải qua hơn ba tiếng leo núi, lúc này hai người đã đi từ chân lúi lên độ cao khoảng 4900m so với mặt nước biển. Trong ba tiếng đồng hồ này, Trang Duệ lại có thể không nghỉ ngơi lần nào, bộ dạng thoải mái mà bạch sư đi trước cũng giống như vậy, cả hai đều chạy băng băng, một chút mệt mỏi cũng không thấy.
Nhưng mà Gia Thố lại chịu không được, hiện tại khắp nơi trên mặt đất đều là tuyết đọng, hơn nữa khắp nơi đều là những miếng băng mỏng. Đi trên đường thật là vừa đi vừa nơm nớp lo sợ, thể lực tiêu hao thạt nhanh, đuổi kịp được Trang Duệ đã khiến Gia Thố phải liều mạng rồi.
Hơn nữa nhiệt độ trên này đã hạ xuống, mặc dù bên ngoài mặc áo khoác nhưng Gia Thố vẫn cảm thấy lạnh, hai môi hắn run lên. Hắn nghĩ mãi mà không rõ, vì sao Trang Duệ ngay cả lạnh cũng không sợ chút nào, hắn lại không có một bộ lông dày như Bạch sư a.
- Được, nghỉ ngơi một chút đi, Gia Thố đại ca, chúng ta đi thêm hai tiếng nữa rồi tìm một nơi nào đó để cắm trại đi.
Trang Duệ nhìn thấy Gia Thố thở hồng hộc, hai má đỏ bừng thì bất đắc dĩ dừng bước, thành thật mà nói nếu không có Gia Thố đi theo thì Trang Duệ có thể leo lên đến giữa sườn núi rồi.
Ngẩng đầu lên nhìn bầu trời bao la, cả đỉnh Tuyết Sơn bị tuyết trắng bao phủ, giống như là một bộ da của một con cáo bắc cực hoa lệ mà đẹp dễ, quay đầu lại nhìn về phía đỉnh núi, chỉ thấy người dân Tạng tu tập giờ này đã trở nên nhỏ đi rất nhiều.
Dưới chân núi hoang vắng không có một ngọn có, lại ẩn chứa băng sơn tuyết thủy tưới ở dưới bừng bừng sinh cơ, hết thảy đều lộ ra vẻ thuần túy và nguyên thủy, hoang vu thê lương cùng hơi thở sinh mệnh, đại khí thần kỳ dung hợp lại với nhau.
Nếu không phải người xưa lưu lại dưới mặt tuyết một số đồ dùng bỏ đi thì nơi này giống như thời cổ, không có người bình thường đặt chân đến nơi này.
Đứng tại sinh mệnh cấm khu này, Trang Duệ có cảm giác bất kể là nhân loại hay những sinh vật khác đều có vẻ nhỏ bé như vậy. Quay đầu nhìn lên, khắp nơi trên mặt đất đều là tuyết đọng trắng xóa, dường như toàn bộ thế giới này chỉ có một loại sắc thái đơn điệu là lạnh như băng.
Cho dù là giữa hè, chỗ địa phương có độ cao so với mặt nước biển gần 5000m này cũng không có chút nóng bức nào, chỉ có ẩm ướt cùng với rét lạnh đến xương.