- Hai vị, chúng ta sẽ rời khỏi đây, rời khỏi đỉnht uyết sơn này, rời khỏi Tây Tạng, có lẽ ngày sau chúng ta sẽ còn gặp lại.
Nhìn thấy hai con kim điêu đang đứng ở trên mặt đất, Trang Duệ cũng không có xem chúng nó là sinh vật thấp hơn, mà là nói chuyện với nó giống như là noisc huyện với bạn bè của mình vậy. Trên trái đất này, kì thật toàn bộ sinh vật đều giống nhau, chỉ sống được một đời, cây cỏ cũng đồng dạng có một đời.
Cạc cạc…Cạc cạc két.
Dường như hiểu được lời nói của Trang Duệ, hai con kim điêu đồng thời ngẩng đầu kêu lên, trong thanh âm còn có tình cảm không muốn rời xa bạn bè, không muốn rời khỏi đứa con của mình.
- Đi rồi!
Trang Duệ dừng chân một chút, hắn biết hai con chúa tể bầu trời này chắc là sẽ không đi theo mình rời đi, để tránh cảm thấy thương tâm, nhưng mà tiểu tử trên vai kia lại không hề biết đến nỗi khổ biệt ly, đang không tim không phổi mổ mổ cái áo của Trang Duệ mà chơi đùa.
Hai con kim điêu nhìn thấy Trang Duệ xoay người rời đi, thì giương cánh phóng lên tận trời cao, nhưng mà một con kim điêu thì hướng về đỉnh núi tuyết bay đi, mà con chim cái kia thì bay về chỗ hang động để trông coi ba đứa con còn lại.
- Bạch sư, chúng ta phải về nhà!
Sau khi thu thập song lều trại, Trang Duệ chất hết đống đồ lên trên người, sau đó còn dùng một đống quần áo, xếp thành một cái ổ ấm áp ở bên trong ba lô cho con chim non.
Đường trở về phải đi qua đỉnh núi tuyết, Trang Duệ cũng không tin được là tiểu tử mới sinh được hơn một tháng này, có thể chịu đựng được nhiệt độ cực lạnh ở trên đỉnh núi.
Nghe thấy tiếng kêu “Chiêm chiếp” của tiểu tử đang nằm ở trước ngực mình, tâm tình của Trang Duệ rất tốt, tục ngữ nói: Không phải đóa hoa nào cũng thơm, không có người nào là hoàn hảo. Tóm lại là phải rời đi, hơn nữa ở thế tục, còn có rất nhiều chuyện mình cần phải làm.
Trên triền núi cũng không có nhiều tuyết đọng, hơn nữa địa thế cũng tương đối bằng phẳng, Trang Duệ đi liền một mạch không hề nghỉ ngơi, tổng cộng chỉ dùng thời gian hơn hai giờ, đúng lúc đến mười hai giờ trưa là đã đi lên đến đỉnh núi.
Đứng ở trên đỉnh núi cao, tuy rằng có thể nhìn thấy những ngọn núi nhỏ ở xung quanh, nhưng mà dường như khoảng cách tới chỗ mặt trời cũng gần hơn rất nhiều, tia tử ngoại mãnh liệt chiếu thắng vào người khiến cho Trang Duệ cảm thấy rất không thoải mái. Hơn nữa áp lực của không khí cũng tương đối thấp khiến cho con chim non ở trước ngực cũng rất phờ phạc.
Nhưng mà thần thái của bạch sư và Đại Tiểu Tuyết thì lại rất nhàn nhã. Tiểu Tuyết khi thì đứng sát vào người Trang Duệ,hưởng thụ một chút đãi ngộ linh khí nhập vào cơ thể, khi thì lại chạy theo bạch sư và tuyết ngao để lấy lòng, khiến cho Trang Duệ nhìn thấy mà muốn bật cười, vị vua của tuyết sơn này cũng thật là giống như một đứa trẻ bướng bỉnh.
- Mang theo hay là không mang theo báo tuyết xuống núi?
Vấn đề này đã là lửa xém lông mày, chiều nay nhất định mình có thể trở về trong thôn, nhưng mà báo tuyết thì phải làm sao đây? Nó nguyện ý đi theo mình sao? Khi trở về thành phố nóng bức, nó có thể thích ứng sao?
Theo suy nghĩ của Trang Duệ, đương nhiên là hắn muốn mang con mèo loén này về, tuy rằng trong mắt người thường thì báo tuyết là một con dã thú hung mãnh, nhưng mà ở trong mắt Trang Duệ thì so với con mèo nuôi trong nhà thì nó chỉ lớn hơn một chút mà thôi, hơn nữa lại càng thông minh hơn loài mèo nhà.
Nhưng mà xuất phát từ góc độ của báo tuyết, đi với chính mình thì trăm hại mà không được một lợi, đã quen làm vua của tuyết sơn rồi, nó có thể thừa nhận tứ hợp viện nhỏ như cái nhà giam của mình hay không. Được nuôi nấng mỗi ngày, có thể làm hao mòn thiên tính hung mãnh tự nhiên của loài báo tuyết hay không?
- Ài, cứ xuống núi trước rồi nói sau.
Nhìn thấy Tiểu Tuyết vô ưu vô lo, đầu óc của Trang Duệ muốn nổ tung, rõ ràng cứ thuận theo tự nhiên đi, đến lúc đó để cho Báo Tuyết tự mình quyết định.
- Báo Tuyết! Báo Tuyết, cẩn thận, Gia Thố đại ca, anh lui về phía sau, tôi lấy thương đánh nó.
Đột nhiên có một tiếng hô từ bên dưới núi vang lên, theo sau tiếng hô đó còn có cả thanh âm của tiếng sung vang lên, nhưng khiến cho Trang Duệ hoảng sợ chính là hắn không sợ những người này làm tổn thương chính mình, mà là sợ bọn họ làm báo tuyết bị thương.
- Dừng tay, không được nổ súng, không cho phép nổ súng, Bành Phi, lăn ra đây cho ta.
Trang Duệ nhận ra đây đúng là thanh âm của Bành Phi, hắn cũng biết rõ tài bắn súng của Bành Phi rất lợi hại, nếu quả thật hắn nổ súng, đây tuyệt đối sẽ làm tổn thương chỗ yếu hại của Báo Tuyết, cho dù linh khsi trên người mình có mạnh hơn một trăm lần, chỉ sợ cũng không thể cứu được một con báo tuyết đã chết.
Nghe được thanh âm truyền ra từ dưới chân núi, báo tuyết cũng bị dọa cho chạy lên, nhưng mà nó thực sự là nhạy bén, lập tức liền chạy tới phía sau Trang Duệ, thò cái đầu ra ngoài quan sát, không có một chút bản lĩnh nào của vua tuyết sơn.
- Anh Trang?
Sau khi nghe được thanh âm của Trang Duệ, nếu không phải là đang leo trên một chỗ vách đá, Bành Phi thiếu chút nữa là cao hứng nhảy dựng lên, nhưng mà tốc độ tay chân thì nhanh hơn rất nhiều, thuần thục leo lên chỗ đỉnh núi.
- Anh Trang, sau này không được như vậy nữa đó, anh làm tôi sợ muốn chết.
Bành Phi đã trải qua rất nhiều trận chiến, nhưng mà vẫn còn nhỏ tuổi, sau khi nhìn thấy Trang Duệ, đôi mắt tự nhiên đỏ lên.
Cha mẹ của Bành Phi mất sớm, sau khi em gái Nha Nha đi theo Trang Duệ, được Trang Duệ chiếu cố như người một nhà, ở trong lòng Bành Phi Trang Duệ cũng giống như là anh của mình vậy. Nếu có thể làm gì để giúp đỡ Trang Duệ, chắc chắn hắn sẽ không do dự mà rút súng.
- Này tiểu tử kia, từ lúc nào mà cậu trở nên yếu đuối như vậy? Đúng rồi, thân thể thế nào? Chỗ bị thương ở ngực đã khỏi hẳn chưa? Ai bảo cậu lên đây?
Trang Duệ nhìn thấy Bành Phi thì cũng rất cao hứng, nhưng mà lại lập tức nghiêm mặt lại, hắn chữa thương cho Bành Phi, thì cũng chỉ dám chữa ở những lúc Bành Phi ngủ, hơn nữa cũng không dám dùng một lượng lớn linh khí. Có lẽ vết thương của Bành Phi mấy hôm trước đến hôm nay vẫn chưa hoàn toàn bình phục.
- Anh Trang, vết thương của tôi đã sớm khỏi rồi, anh xem.
Sau khi tìm được Trang Duệ, tảng đá lớn đè nặng trong lòng Bành Phi rốt cục cũng đã biến mất sạch sẽ, lại có thể giống như là đứa bé giơ quyền cước ở trước mặt Trang Duệ để chứng minh sự cường tráng của mình.