Gương đồng thời Thương, Tây Chu và Xuân Thu, các nhà khảo cổ Trung Quốc nhiều lần phát hiện gương đồng lẻ tẻ, tới thời Chiến Quốc mới thịnh hành hơn, số lượng tăng nhiều.
Đến thời đại nhà Hán, bởi vì nhu cầu sinh hoạt hàng ngày tăng lên, đến thời kỳ Tây Hán thì càng phồn vinh, kỹ thuật chế tác gương đồng tăng vọt, công nghệ chế tác gương đồng tăng lên, tính chất tốt hơn, ở mặt sau khắc chữ và đồ án phong phú đa dạng hơn, đến thời kỳ nhà Đường, Tống thì phát triển tới cao điểm.
Kỹ thuật phát triển cho tới thời kỳ Minh, Thanh, đến thời đại thủy tinh sinh ra, gương đồng từ từ biến mất khỏi sân khấu lịch sử.
Thời điểm cổ đại, gương đồng là đồ vật có quan hệ mật thiết với sinh hoạt hằng ngày của mọi người, là dụng cụ không thể thiếu trong sinh hoạt, đồng thời là mặt hàng mỹ nghệ, hiện tại có một ít gương đồng cất chứa trong các bảo tàng, đều chế tác tốt, hình thái xinh đẹp, đồ vân hoa lệ, chữ khắc và đồ vật trên đó rất phong phú, chính là di sản văn hóa cổ đại trân quý.
Thời kỳ Xuân Thu chiến quốc của Trung Quốc cổ đại, gương đồng một mực phát triển cùng với thời đại, gương đồng vào thời kỳ cổ đại này giống như một đứa trẻ con, bước vào giai đoạn quá độ và thành thục, do đó cách chế tạo gương đồng, đã di chuyển từ bắc xuống nam, đây là thời kỳ trọng yếu nhất.
Thời kỳ Xuân Thu chiến quốc lấy cơ sở là ba đời: Hạ Thương, Chu, đó là giai đoạn phát triển tăng mạnh, dù là công nghệ chế tác gương đồng, hay là số lượng, đều vượt qua trước kia rất nhiều.
Tới Tần Hán, số lượng gương đồng được khai quật tăng nhiều, sử dụng phổ biến, số lượng gương đồng thời nhà Hán không chỉ tăng nhiều, hơn nữa hình thức chế tác, nghệ thuật biểu hiện, thủ pháp làm ra cũng phát triển rất lớn.
Về phần gương đồng nhà Tùy Đường, đều đã phát triển hơn so với trước kia, cũng có nhiều hợp kim luyện chung với đồng tạo ra gương đồng hơn, mà tính chất trong gương đồng cũng lộ ra ánh sáng bạc, đã đẹp hơn so với trước kia.
Đến thời Tống Kim Nguyên, công nghệ chế tác gương đồng không có gì đột phá, phần lớn đều chỉ là thời nhà Đường kéo dài mà thôi, cũng chỉ nhiều ra một ít câu chuyện lịch sử liên quan tới gương đồng mà thôi.
Mấy năm gần đây, số lượng người cất chứa gương đồng tăng lên, giá cả cũng tăng theo từng năm, chỉ cần một cái gương đồng có phẩm chất không tệ, bán ra trên trăm vạn là chuyện bình thường, mà có một ít tấm gương có truyền thừa, càng có giá trên ngàn vạn.
Nếu như ai có thể đem hai nửa vỡ nát của tấm gương hợp lại thành một cái gương đồng nguyên vẹn, chỉ sợ sẽ biên tạo một câu chuyện liên quan tới nó, giá trị của nó không thể đo lường.
Dựa theo lịch sử phát triển của gương đồng, Trang Duệ cơ hồ có thể kết luận, cái gương đồng này tuyệt đối là thuộc thời đại Tùy Đường, nguyên nhân rất đơn giản, Phật giáo truyền lưu vào Trung Quốc sau thời kỳ Hán mạt, hơn nữa vào thời Tùy Đường đã phát triển tới đỉnh cao.
Có thể đem hình ảnh Quan Thế Âm Bồ Tát Phật, lại tốn sức và tâm cơ ẩn chứa vào trong gương đồng, chỉ sợ trừ thời kỳ Phật giáo phát triển mạnh ở thời Tùy Đường ra, không có người nào hao tốn tâm trí lớn như vậy cả.
Nhưng Trang Duệ không biết vì sao cái gương đồng trân quý như vậy, tại sao lại lưu lạc ra nước ngoài? Hơn nữa còn lưu lạc từng ấy năm, không có người phát hiện ra bí ẩn trong đó.
- Chạy ra nước ngoài đào được bảo bối của quốc gia mình...
Trang Duệ cười cười tự giễu, tuy từ cách bảo tồn của nó, nên bảo tồn nó ở trong nước, lưu ở nước ngoài khó có thể bảo tồn tốt được, bởi vì khoảng thời gian náo động mười năm ở trong nước, có không biết bao nhiêu bảo vật bị hóa thành tro tàn a.
Nhưng từ trên khía cạnh tâm lý, Trang Duệ tình nguyện cất chứa trong viện bảo tàng ở nước ngoài bị đốt thành tro tàn, cũng không muốn đi ra nước ngoài nhìn thấy con đường phát triển của quốc gia mình, bởi vì đó là một loại trào phúng, nhắc tới câu chuyện sỉ nhục trăm năm trước kia.
- Khối sắt này, giá bao nhiêu tiền?
Trang Duệ lắc đầu, thu hồi suy nghĩ, cầm gương đồng và dùng vẻ mặt dương dương tự đắc đi về phía Lenno, hắn đang khi dễ Lenno, cho rằng hắn không hiểu đồ chơi này, cố ý đem gương đồng nói thành một miếng sắt
- Ah, không, vị tiên sinh này, đây là gương đông của quý quốc a, ở quốc gia chúng ta, dù là kim loại chế tác ra gương đồng như vậy, giá cả thập phần quý, tuyệt đối không phải miếng sắt.
Trang Duệ không nghĩ tới Lenno cũng hiểu biết nhiêu như vậy, nhưng nghe lời nói của hắn, hiểu biết cũng không nhiều, lập tức nói ra:
- Cho dù mặt gương còn tốt, nhưng ngài có thể từ trong đó chiếu ra bản thân của mình sao?
Trang Duệ nói lời này làm cho Lenno nghẹn lời, tuy mặt gương đồng còn bóng loáng, nhưng do nguyên nhân ô xi hóa, mặt kính đã trở nên mơ hồ, tối đa chỉ có thể chiếu ra bóng người, so với những tấm gương đồng được chế tác từ thế kỷ mười bảy mười tám ở nước ngoài, đúng là khác nhau quá lớn.
Nói trung thực, định nghĩa nghệ thuật của người nước ngoài, trừ thi họa ra, rất chú ý tới giá trị thực dụng, mà tấm gương này hoan gỉ loan lổ, mặt kính mơ hồ không rõ, không có chút giá trị nghệ thuật hay giá trị thưởng thức nào, cả hai thứ này đều không có, đã làm cho nó mất giá, Lenno thật sự không thể tìm ra lời nào để phản bác cả.
- Lenno tiên sinh, nếu như ngài đem nó biến thành bảo bối, vậy thì ngài cứ giữ lại đi.
Trang Duệ nhìn Lenno đứng đó, sắc mặt do dự, cầm gương đồng trên tay ném xuống bàn, đương nhiên, không phải mặt kính hướng lên, bởi vì Trang Duệ sợ phá hư đồ hình Quan Thế Âm Bồ Tát.
- Hai ngàn Euro, nếu như ngài có thể mua nó, ta sẽ bán cho ngài.
Lenno khẽ cắn môi, nói ra giá cao nhất trong lòng của hắn.
- Hai ngàn Euro?
Trang Duệ nhíu mày, hai ngàn Euro tương đương với hai vạn nhân dân tệ, không nói chuyện huyền ảo trong tấm gương, chỉ nói tới phẩm chất trong tấm gương, có chút trân quý.
- Như vậy đi, nếu ngài có thể nói cho ta biết lai lịch của tấm gương này, cái giá hai ngàn Euro, ta nghĩ ta có thể tiếp nhận.
Trang Duệ hỏi lời này, chính là muốn biết xuất xứ của gương đồng, xem có thể hay không từ đó đoán được xuất xứ của tấm gương này.
Bởi vì tấm gương đồng này quá quý hiếm, có thể quan sát bằng mắt thường không thể nhìn ra trong tấm gương lại có đồ hình của Quan Thế Âm Bồ Tát, đây tuyệt đối không phải người bình thường có thể làm được.