Trong núi có một dòng suối nhỏ, hai cô gái trợ lý mang phần thịt dê được chia ra chỗ dòng suối rửa sạch, sau đó dùng một cành cây to xuyên qua.
Mặt khác, mấy vị bác sĩ nam cũng đều hứng trí bừng bừng, bắt đầu thu thập củi để nhóm lửa, hơn nữa còn đào một cái lỗ không quá sâu ở trên mặt đất, dùng mấy tảng đá để lên làm một cái giá.
Đối với tộc người du lịch tự do mà nói, nướng thịt ngoài trời dường như chính là bản lãnh bẩm sinh. Chỉ sau mười mấy phút, ở trên cái sườn núi nhỏ bằng phẳng bên cạnh dòng suối đã có lửa trại nổi lên, từng chuỗi thịt dê đã được cắt nhỏ được treo lên.
Hàng năm Gia Thố đều ra ngoài hành tẩu, cho dù có muốn đi thâm sơn, cũng sẽ mang bên mình những trang bị dùng để nướng thịt. Một cái bình nước suối, trang bị đầy đủ dầu ăn, còn có một cái bàn chà nho nhỏ, dùng để quét dầu mỡ lên từng miếng thịt dê.
Thịt dê rất nhanh được nướng vàng, sau khi được quét đều dầu mỡ, phát ra thanh âm lép bép, mùi hương nồng đậm cũng xông vào mũi, còn đám người Tác Nam ở bên cạnh thì rắc bột ớt lên trên những miếng thịt dê đã chuyển sang màu vàng.
- Tốt lắm, thừa dịp vẫn còn nóng thì mọi người hãy thưởng thức đi. Bình thường thì thịt dê rừng chính là mỹ vị cầu cũng không thấy đâu.
Trước mặt mỗi người đều có một tờ giấy dầu hoặc là túi nhựa. Gia Thố thuần thục dùng con dao nhỏ cắt từng miếng thịt dê cho vào miệng. Cỗ mùi thơm này khiến cho bạch sư đã ăn uống no say cũng không nhịn được mà chun cái mũi vào để hít mùi thơm.
Có một vài miếng thịt từ trên giấy dầu rơi xuống cỏ, các vị bác sĩ cũng không thèm để ý, dùng những con dao nhỏ cắt thịt cho vào miệng, bắt đầu ăn. So với việc dùng dao nĩa ăn uống văn nhã ở khách sạn, thì loại trường hợp này không thể nghi ngờ là càng thêm thoải mái, khiến cho người ta ăn uống càng thêm thoải mái.
- Tốt, ăn ngon!
Trang Duệ cắn một miếng thịt dê màu vàng tươi, nhất thời thiếu chút nữa thì nuốt mất cả lưỡi của mình. Cái loại hương vị ngon lành như thế này, hắn chưa từng được nếm qua.
Không biết Gia Thố làm như thế nào mới có thể nướng được miếng thịt dê ngon như vậy. Một chút cũng không dư thừa gia vị, chất tươi của thịt hòa trộn với vị se cay, lại còng mang theo một chút hương thơm nhàn nhạt.
Đáng tiếc rượu Mao Đài ngày hôm qua đã uống hết, chỉ còn thứ rượu lúa mì Thanh Khoa của Tác Nam mà thôi. Tuy rằng uống không quen hương vị của loại rượu này, nhưng mà vì uống với thịt dê, Trang Duệ vẫn uống hết hơn nữa lít.
Qua hơn một giờ, mười một người này lại có thể khiến cho một con dê nặng khoảng bốn năm mươi cân chỉ còn lại cái khung xương.
Cuối cùng Gia Thố còn lấy cả não của con dê ra uống. Vốn là muốn đưa cho Trang Duệ, nhưng Trang Duệ thật sự là không hưởng nổi loại đãi ngộ này, cuối cùng lại tiện nghi cho Gia Thố.
No bụng thì làm việc cũng không mệt mỏi, trên đường xuống núi tất cả mọi người đều bước nhanh hơn. Sau khi lướt qua một cái khe sâu và vượt qua một cái sườn núi không cao lắm, đến khoảng chừng hơn ba giờ chiều, thôn Cát Mã cũng xuất hiện trước mắt mọi người.
- Đây là thôn Cát Mã?
Đứng ở trên sườn núi nhìn về phía thôn trang ở không xa, trong lòng Trang Duệ không tự chủ được mà dần hiện lên một bức tranh thủy mặc.
Dòng suối trong suốt uốn lượn quanh co, chảy vào một cái hồ không lớn, bây giờ đang giống như một chiếc gương khổng lồ phản chiếu lại ánh sáng mặt trời, bầu trời xanh mây trắng cả vách núi tuyết phong thẳng đứng cũng được phản chiếu ở trong đó.
Từng bậc từng bậc ruộng bậc thang trên núi, đủ loại lương thực sắp đến lúc thu hoạch, gió nhẹ lướt qua nổi lên từng trận gợn sóng, giống như từng trận ba âm cộng hưởng với tâm linh của Trang Duệ.
Có chừng ba bốn mươi căn nhà gỗ, cao thấp không đồng đều ở bên bờ cái hồ nhỏ. xa xa có thể nghe được tiếng chơi đùa ầm ĩ của trẻ con và thanh âm của chó ngao Tây Tạng.
Đám trẻ đang chơi đùa ở trước cửa, nhìn thấy đám người Trang Duệ đi tới, lập tức hô lên khiến cho mấy người nông dân ở bên trong những căn nhà gỗ chạy ra, hướng tới bên này đi tới.
Một lão nhân đầu tóc hoa râm là người cầm đầu trong thôn đi tới, trên mặt có nếp nhăn phủ kín, dất vết tang thương của năm tháng đều biểu lộ rõ trên mặt lão nhân này.
Lão nhân đang nói chuyện với mấy người đứng ở đằng sau vài câu, sau đó lão nhân nở nụ cười sang sảng, rồi bỗng nhiên khoát tay áo về sau, lớn tiếng hét to vài câu, đuổi những người trẻ tuổi đi theo chạy về căn nhà gỗ, khiến cho Trang Duệ nhìn thấy không hiểu chuyện gì cả.
Nhưng mà Trang Duệ lập tức liền hiểu rõ, mấy người trẻ tuổi chạy về trong thôn, một lúc sau lại có càng nhiều người chạy ra hơn, có người cầm khăn han đa trong tay, có người cầm bơ trà, đây là cách nghênh đón khách quý.
Trong lúc này, ngôn ngữ đã trở nên dư thừa, Trang Duệ bị vài người vây quanh, trên cổ được bọn họ nhiệt tình quàng lên rất nhiều chiếc khăn han đa trắng như tuyết, mà bạch sư thì cũng nhận được đãi ngộ trương đương, khăn han đa trên cổ chỉ nhiều chứ không hề ít hơn Trang Duệ.
Thôn sơn xinh đẹp, người dân nhiệt tình, tuy rằng đường đi vất vả, nhưng mà Trang Duệ có cảm giác khi ở trong này, tâm linh của mình vô cùng an bình, hoàn toàn không có những tiếng động ầm ĩ như ở trong thành phố, cũng không phải là buồn tẻ chán nản như trong tưởng tượng.
Người dân ở nơi này hoàn toàn không biết tiếng Hán, Trang Duệ đứng trước mặt những người này, nghe họ nói chuyện với nhau một hồi, rồi được họ nghênh đón vào trong thôn.
Ban đầu những con chó ngao Tây Tạng trong thôn còn gầm nhẹ vài tiếng, nhưng sau khi nhìn thấy bạch sư, chúng đành phải thành thành thật thật đi ở phía sau bạch sư, hiển nhiên chúng cho rằng bạch sư là đầu lĩnh khiến cho Trang Duệ cười khổ.
Sau khi đi vào thôn, Trang Duệ nhìn thấy từ trong gia nhà gỗ có hai người nam nhân mặc trang phục leo núi, nhìn tướng mạo thì chắc không phải là người địa phương của Tây Tạng.
- Bọn họ là ai?
Trang Duệ quay đầu hỏi Gia Thố, ý bảo hắn đi hỏi người trong thôn.