Nhưng có một điểm, từ trên màu sắc của hai món đồ sứ này, đây tuyệt đối là đồ sứ mới sản xuất, hoàn toàn không có cảm giác tang thương của thời gian trên thân, Dã Hợp dám cầm tính mệnh của mình ra bảo đảm là không nhìn lầm.
Đúng, Dã Hợp cũng không nhìn lầm, tuy Trang Duệ có đủ thời gian làm tố cựu, nhưng hắn cũng không làm, bởi vì nếu hai món đồ sứ quá giống nhau, chỉ sợ bọn Nhật Bản không dám đáp ứng điều kiện của Điền giáo sư.
Bố cục của Trang Duệ là đại cục, sau khi thả tiếng gió ra, đến bây giờ là đối chọi gay gắt, đương nhiên đã tới khâu cuối cùng, cũng là điểm quan trọng nhất.
Đương nhiên, Trang Duệ cũng không cẩn thận như thế, nhưng tình thế phát triển, hoàn toàn đi đến một bước này, lúc này Trang Duệ ngồi trước TV, tâm tình còn kích động hơn so với người khác cả trăm lần.
- Dã Hợp tiên sinh, ý ngài là... Có thể dùng biện pháp phá hư đồ sứ, đi đổi lấy lần đánh cược với đối phương?
Sơn Mộc Quân nhìn thấy bộ dáng tràn đầy tự tin của Dã Hợp, lòng tin cũng tăng lên gấp đôi, hắn cũng hiểu gốm sứ, vừa rồi cũng nhìn ra, hai món đồ sứ của đối phương, có khiếm khuyết rất nhỏ, không có hoàn mỹ như của mình.
- Đương nhiên, Sơn Mộc Quân, ngươi phải biết rằng, chỉ cần đạp nát đồ sứ mà bọn chúng không tìm ra chứng cớ, đó chính là chúng ta thắng, ở trước mặt toàn bộ người trên thế giới, hung hăng tát vào mặt của bọn Trung Quốc, bản thân đồ sứ càng thêm trọng yếu, tin tưởng ngươi sẽ trở thành đại anh hùng dân tộc của chúng ta! Còn nữa, ngươi có thể báo ra một cái giá cao, như vậy, cũng có thể đền bù tổn thất do đồ sứ mang lại.
Dã Hợp nói xong cũng rất hưng phấn, hắn muốn nhìn thấy cảnh giới học thuật của Trung Quốc khóc lóc, nhin thấy lịch sử văn hóa mà dân tộc tự hào bị người ta chà đạp, bọn họ phải cúi thấp đầu xuống.
Sơn Mộc Quân bị lời này của Dã Hợp làm nhiệt huyết sôi trào, nhưng cả hai không ngờ là, nếu như đồ sứ là giả, hậu quả của hai người bọn họ là gì?
- Điền giáo sư, để chứng thực hai món đồ sứ này là lịch sử văn hóa của Nhật Bản chúng ta truyền thừa, ta nguyện ý tiếp nhận điều kiện của ngài.
Sơn Mộc Quân và Dã Hợp đi tới trước buổi công bố tin tức, sau khi tỏ vẻ đồng ý với điều kiện, Sơn Mộc Quân nhanh chóng nói tiếp:
- Nghệ thuật là vô giá, nếu như Điền giáo sư ngài không chứng thực được chúng là giả, ta muốn ngài bồi thường cho tôi năm tỷ yên.
Sau khi Sơn Mộc Quân nói ra lời này, hắn cảm giác da đầu run lên, máu tươi toàn thân như thiêu đốt, giống như muốn nhìn thấy những người Nhật Bản tung hô bọn hắn, sau đó cười vào mặt của những người Trung Quốc kia.
- Trời ạ, năm tỷ yên?
- Cái này quý vậy sao?
- Nhanh tính toán xem, năm tỷ yên tương đương với bao nhiêu tiền?
- Vâng, là năm ngàn vạn đô la, tuyệt đối vượt qua những món đồ sứ Nguyên Thanh Hoa đấu giá trước đây!
Sau khi Sơn Mộc Quân hô cái giá của hai món đồ sứ này, cả buổi công bố tin tức này sôi trào, tất cả phóng viên bị cái giá năm tỷ yên hù dọa, chuyển đổi thành đô la để tính toán.
Cuối cùng các phóng viên phát hiện, đây là số tiền cược lên tới năm ngàn vạn đô la!
Hai món đồ sứ này Sơn Mộc Quân dùng gần hai ức nhân dân tệ để mua được, hiện tại hắn báo cái giá, đại khái khoảng bốn ức nhân dân tệ, cho dù đập nát hai món đồ này, hắn cũng có thể thu lại thành phẩm.
Đây quả thật là chuyện danh lợi song thu, con mắt Sơn Mộc Quân nhìn chằm chằm vào Điền giáo sư, đến lúc này, hắn đúng là hi vọng Điền giáo sư đáp ứng.
Nếu như vậy, hắn chính là đại anh hùng dân tộc, hắn sẽ trở thành truyền kỳ của Nhật Bản.
Đương nhiên, những chuyện này có điện kiện tiên quyết là đồ sứ là thật, nhưng nó giờ phút này bị đại anh hùng Sơn Mộc Quân bỏ qua, nói theo cách của giới học thuật, đây là tự thôi miên mình, biến đồ vật hư ảo thành sự thật.
Ánh mắt tất cả mọi người, đều nhìn về Điền giáo sư, mà ngay cả camera, lúc này cũng nhắm vào mặt của Điền giáo sư.
Sơn Mộc Quân đã hạ chiến thư, mà trước đó không phải Điền giáo sư ép hắn nghênh chiến sao? Mà khán giả ở trước TV, đều mong chờ.
- Ha ha, Trung Quốc có một câu ngạn ngữ, gọi là vàng thật không sợ lửa, Sơn Mộc tiên sinh, nơi này có chi phiếu của ngân hàng Thụy Sĩ, danh ngạch phía trên là tám ngàn vạn đô la. Mà tất cả các phóng viên ở đây và các khán giả đang theo dõi, cũng có thể làm chứng, nếu như không cách nào chứng minh đồ sứ là giả dối, ngươi lập tức có thể cầm năm ngàn vạn đô la!
Thời điểm Điền giáo sư móc chi phiếu ra, tay của hắn cũng có chút run rẩy, hắn chỉ là một vị học giả, bình thường cũng không đỏ mặt trước nhiều người, nhưng giờ phút này, vì danh dự tổ quốc, Điền giáo sư phải nói năng thật khí phách.
- Nhanh mở TV lên, đài Phượng Hoàng Vân!
- Xem đá banh gì chứ, đổi đài đi, nhanh lên, chậm trễ lão tử đánh ngươi đấy!
- Hôm nay có hội nghị, chung ta mau quan sát, hôm nay là đại chiến giữa Nhật Bản và Trung Quốc, ta tin tưởng, Nhật Bản tất thắng!
Mà ở Trung Quốc, vô số người dân địa phương, đều xem một màn này, vô số người canh giữ trước TV, đang đợi công bố đáp án.
- Tiểu Duệ, ngươi... Ngươi nói đồ chơi này rốt cuộc là thật hay giả?
Trang Duệ đang ở trong trang viên, tuy thời tiết tháng hai giá rét, trán của Tần Hạo Nhiên cũng đổ mồ hôi lạnh, tuy năm ngàn vạn đô la hắn không đặt vào trong mắt, nhưng đây là lấy tôn nghiêm quốc gia ra làm vốn đặt cược.
Nếu như Sơn Mộc Quân thắng, vậy thì không chỉ thua tiền, mà mặt mũi quốc gia cũng mất hết, mà Điền Phàm cũng đừng mong sống trong giới đồ cổ nữa, bởi vì sao khi đập nát chính phẩm, đây quả là trò cười cho người khác.
Trái lại, nếu như Sơn Mộc thua, như vậy cả giới học thuật Nhật Bản, thậm chí là cả Nhật Bản, đều biến thành hạ lưu, vô sỉ.
Cho nên làm xem xét đồ cổ này, đã liên quan rất lớn, không đơn thuần là học thuật nữa, đây là dùng mặt mũi quốc gia mà đánh cuộc, cho nên rất nhiều người vốn thờ ơ, cũng ngồi trước TV xem.
- Nhất định là giả, cha, ngài tin tưởng Nhật Bản hơn một ngàn năm trước, có thể đốt chế ra đồ sứ tinh mỹ như vậy sao?
Trang Duệ cười đáp, hắn cũng không muốn đem chuyện này náo lớn như vậy, ai bảo Nhật Bản được một tấc lại muốn tiến một thước.
- Nhưng mà...
Tần Hạo Nhiên vẫn có chút lo lắng.
- Không có gì đâu, xú tiểu tử, làm gì có nhiều vấn đề như vậy chứ? Mau nhìn, lập tức bắt đầu...
Tần lão gia tử trấn định hơn con mình nhiều, một bên chơi đùa với cháu cố, một bên răn dạy Tần Hạo Nhiên.
Ánh mắt mọi người một lần nữa nhìn vào TV, Trang Duệ nhìn thấy bảo vệ ở đây, đã cách ly mọi người ra một khoảng trống cỡ năm mét, mà hai món đồ sứ kia, đều bị bày trên bàn.
...
Tuy nhiên tin tưởng vững chắc, Trang Duệ sẽ không lừa gạt hắn, nhưng trong trường hợp này, trong lòng Điền giáo sư cũng có chút khẩn trương, bởi vì đồ sứ này xôn xao nhiều tháng qua, vào hôm nay sẽ có đáp án.