- Khụ, khụ, Trang tiên sinh, vị Ban Thiền thứ mười một này, mới chỉ có mười sáu tuổi thôi, nếu ngài không phải là tín đồ của phật giáo thì cũng không cần xưng hô như vậy.
Dương Khải Văn nghe thấy Trang Duệ gọi vị Ban Thiền này là lão nhân gia thì trên trán không khỏi xuất hiện một tia hắc tuyến. Hắn đã tiếp xúc với vị Ban Thiền này rất nhiều lần, tuy rằng Ban thiền ở trong lòng người dân Tây Tạng là tồn tại giống như thần thánh, nhưng mà Dương Khải văn như thế nào cũng không có biện pháp, liên hệ giữa người thiếu niên kia và vị có thể xưng hô là lão nhân gia.
- A! mới có mười sáu tuổi sao?
Trang Duệ nghe thấy vậy thì lắp bắp kinh hãi, địa vị của vị Ban Thiền này ở Tây Tạng còn cao hơn cả phật sống Ba Lạc Châu, Trang Duệ còn tưởng rằng vị kia còn già hơn cả phật sống chứ, không nghĩ tới lại có thể là một đứa trẻ mười sáu tuổi.
Trang Duệ không biết, khi vị Ban Thiền thứ mười ở Tây Tạng viên tịch, phải trải qua sáu năm tìm tòi gian khổ, lúc ấy mới có thể tìm được linh đồng do vị Ban Thiền thứ mười chuyển thế đầu thai. Lúc này liền đưa về kế nhiệm và trở thành vị Ban Thiền thứ mười một. Vị ban thiền này tên là Nhĩ Đức Ni, tới năm nay là vừa tròn mười sáu tuổi.
- Trang tiên sinh, địa vị của Ban Thiền ở Tây Tạng cực kỳ cao, cho nên ngài đi ra ngoài cũng phải biểu hiện ra sự tôn trọng đối với vị này.
Dương Khải Văn nhìn thấy bộ dạng có điểm không cho là đúng của Trang Duệ, vội vàng nhắc nhở một câu, phải biết rằng vị ban thiền thứ mười một này dù có đi đến Tứ Cửu thành thì các vị lãnh đạo tối cao của quốc gia cũng phải đích thân tiếp kiến, hơn nữa còn phải đỗi đãi ngang hàng nữa.
- Ừ, tôi biết ròi, Dương cục trưởng yên tâm đi, dù sao sau này tôi cũng không tiếp xúc với hắn, có chăng thì chỉ là ngày kia có thấy mặt một lần thôi.
Trang Duệ gật đầu đồng ý, thứ cuồng nhiệt nhất trên thế giới này, đúng là tín ngưỡng, hắn cũng không rảnh rỗi tới mức không có việc gì mà đi đắc tội với tồn tại giống như là Đồ Đằng ở trong mắt của vô số phật tử trong nước.
Nhìn thấy Trang Duệ đồng ý, Dương Khải Văn lại nhắc nhở Trang Duệ tiếp:
- Trang tiên sinh, công tác tìm kiếm hỏi thăm cũng không phải có thể hoàn thành trong nhất thời, có lẽ là một hai tháng liền tìm được linh đồng chuyển thế đầu thai, cũng có thể là ba năm, thậm chí là hơn mười năm mới có thể tìm thấy, ngài nên chuẩn bị tâm lý một chút.
- Cái gì?
Trang Duệ vừa nghe thấy những lời này thì ngồi không yên, lâp tứng đứng dựng lên, lớn tiếng nói:
- Cần ba đến năm năm? Xin lỗi, nhưng mà tôi không có thời gian, nhiều nhất tôi chỉ có thể ở đây ba đến năm tuần cũng đã là không tồi rồi.
Mở cuộc thi đùa vui quốc tế sao? Nếu vượt quá ba đến năm năm, chỉ sợ con của mình cũng đã trở thành thiếu nữ rồi, nói không chừng còn gọi người khác là cha cũng nên.
Hơn nữa, ở vùng đất Tây Tạng này mười ngày nửa tháng thì còn được, nếu ở thời gian dài, có khi nhiễm bệnh cao quyên trở về, không phải là bản thân sẽ chết rất oan uổng sao?
- Dương cục trưởng, không phải tiểu đệ không để mặt mũi cho ngài, chuyện này không thể thỏa thuận được, dù cho từ bỏ Thiên Châu, tôi cũng không thể ngây ngốc ở nơi này năm ba năm được.
Trang Duệ thấy Dương Khải Văn muốn nói gì đó, vội vàng biệu lộ thái độ, ý tứ rất rõ ràng, ngài cũng không cần nói nữa, chuyện này ai nói cũng không được.
Không có đạo lý mà, dù cho Âu Dương lão gia tử cũng không khiến cho mình không được gặp con? Chứ đừng nói đến đại nghĩa quốc gia, dù cho mang cả an nguy của địa cầu ra thì ta cũng sẽ không đồng ý với ngài.
- Trang tiên sinh, xin ngài bình tĩnh nghe tôi nói hết câu đã.
Dương Khải Văn nhìn thấy bộ dáng xúc động, phẫn nộ, pha lẫn chút hoảng sợ của Trang Duệ thì có chút dở khóc dở cười. Trang Duệ cũng không phải là nhân viên công vụ của quốc gia, đừng nói là chính mình, cho dù là lãnh đạo của mình tới đây cũng không thể ra lệnh cho Trang Duệ, chỉ có thể dùng lời nói thương lượng mà thôi?
- Ngài nói, ngài nói đi.
Trang Duệ cũng biết phản ứng của mình có điểm quá khích, chính mình cũng không phải là nhi đồng vài ba tuổi, chỉ cần nói dối vài câu là sẽ ở lại. Chỉ cần gọi điện thoại một cái sẽ có máy bay tư nhân tới đón, còn ai dám ngăn cản không cho mình đi?
- Ý của chúng tôi là như thế này, chờ đến ngày kia, sau khi Ban Thiền gặp ngài xong, thì ngài sẽ theo một đội ngũ nào đó tìm kiếm trong vài ngày, sau đó nếu như ngài có việc vội vàng thì cứ ra về. Đợi cho tới khi phát hiện dấu vết của linh đồng chuyển thế đầu thai, thì chúng tôi sẽ báo cho ngài một tiếng để đi tới, như thế sẽ chỉ chậm trễ vài ngày mà thôi.
Trong lòng Dương Khải Văn có chút buồn bực. Ban đầu Đại Chiêu Tự cũng chỉ đưa ra yêu cầu lấy lại chuỗi Thiên Châu Thủ Liên của phật sống mà thôi. Không ngờ sau khi bọn họ biết được chuyện tình lúc Phật sống tặng Thiên Châu cho Trang Duệ thì liền nói Trang Duệ là người có duyên, muốn được gặp hắn, hơn nữa còn muốn Trang Duệ tham gia vào hành động tìm kiếm. Đây không phải là được voi đòi tiên sao?
Nhưng mà mọi chuyện trên thế gian này đều có cách giải quyết, trên có chính sách dưới có đối sách. Dương Khải Văn cũng biết Trang Duệ không thể luôn ở lại Tây Tạng, cho nên mới nghĩ ra biện pháp này, vừa có thể làm hài lòng Ban Thiền, cũng sẽ không làm Trang Duệ khó xử.
- Như vậy sao?
Trang Duệ nghe được lời nói của Dương Khải Văn thì bình tĩnh trở lại, trầm ngâm một chút, nói:
- Như vậy thì cũng không thành vẫn đề, nhưng mà cho dù tìm thấy linh đồng chuyển thế đầu thai, tôi cũng không dám cam đoan có thể chạy tới ngay lập tức, mà có thể sẽ chậm trễ vài ngày.
Trang Duệ đây là cứ nói thẳng trước, vạn nhất thời gian tìm thấy linh đồng chuyển thế đầu thai, thì con mình ra đời, hoặc là vợ mình sắp sinh. Lúc đó Trang Duệ nào còn tâm trạng quan tâm đến cái gì linh đồng chuyển thế đầu thai? Khẳng định việc chăm sóc vợ và con quan trọng hơn.
- Được, cứ như lời ngài nói.
Dương Khải Văn hoàn toàn đồng ý, dù sao quá trình tìm kiếm linh đồng chuyển thế đầu thai cũng sẽ tiêu phí thời gian vài năm? Chậm trễ một vài ngày hoàn toàn không thành vấn đề.
Hơn nữa trong ấn tượng của Dương Khải văn, đám đệ tử thế gia này có ai mà không phải con lừa kiệt ngạo bất tuần.