- Mẹ nó, cũng đừng có trở về nhanh như vậy chứ.
Tục ngữ nói: Có tật giật mình, hiện tại Trang Duệ đúng là có tâm tình như vậy, cúi đầu phóng ra một đạo linh khí vào trong ba lô, để làm yên lòng tiểu tử đang có ý muốn kêu lên hưởng ứng cha của mình. Hắn vội vàng hướng về đỉnh núi tiến đến.
Thời gian báo tuyết xuống núi cần phân biệt đường xa, vì vậy cũng không thể đi nhanh được, hiện tại Trang Duệ đang chạy như điên, một đường chạy thẳng lên núi, gián tiếp đã cấp cho tiểu tử kia rất nhiêu ưu đãi.
Qua đại khái hơn nữa canh giờ sau, hắn nghe thấy ở phía trước truyền đến tiếng gầm của bạch sư, mà tiếng gầm so với lúc bình thường không giống nhau, dường như có chút áp lực.
- A! Bạch sư!
Trong miệng phát ra một tiếng gầm lớn, thân hình của bạch sư và đại Tiểu Tuyết nhất thời xuất hiện ở trước mặt Trang Duệ.
Nhưng mà khiến cho Trang Duệ kinh ngạc và đau lòng chính là bạch sư lại có thể bị thương, ở trên tấm lưng trắng như tuyết của bạch sư có một vết trảo sâu thấy xương, máu tươi đã nhuộm đỏ lông trắng trên lưng của bạch sự.
Có thể do nguyên nhân là thường xuyên được Trang Duệ dùng linh khí tẩy luyện, lúc Trang Duệ nhìn thấy bạch sư thì miệng vết thương đã hơi khép lại, nhưng mà thỉnh thoảng vẫn có máu rỉ ra, miệng vết thương đỏ lòm, khiến cho người ta nhìn vào có cảm giác ghê người.
- Bạch sư, đừng nhúc nhích.
Trang Duệ bảo bạch sư nằm sấp ở trước người chính mình, luống cuống tay chân lấy thuốc sơ cứu ở trong ba lô, đối với miệng vết thương vẫn còn rỉ máu thì sau một thời gian được linh khí trong mắt chữa trị, khiến cho miệng vết thương điên cuồng khép lại.
Linh khí màu vàng tím, hơn nữa lại còn có thuốc trị ngoại thương của Vân Nam khiến cho miệng vết thương trên người bạch sư nhanh chóng khép lại, bạch sư phát ra một tiếng gầm nhẹ ở trong cổ họng, từ đau đớn biến thành thoải mái.
Linh khí của Trang Duệ so với thuốc phiện còn thần kì hơn, lúc nào cũng có thể khiến cho con người và đông vật rơi vào cảm giác thỏa mãn.
Nhưng mà Trang Duệ cũng chỉ dám ở trên người động vật mới có thể dùng linh khí mà không kiêng nể gì. Nếu đổi thành con người, không nói đến việc sợ lộ, mà còn có thể gây ra biến dị hay không cũng là một vấn đề.
Điều trị cho bạch sư, Trang Duệ chính là không tiếc vốn liếng, cho vết thương trên người bạch sư đã khép lại, nhưng linh khí vẫn cuồn cuộn không dứt được truyền vào, mãi đến khi Trang Duệ cảm thấy trong mắt cay cay, cảm giác thấy có chút đau đớn, hắn mới ngừng lại.
- Tốt rồi anh bạn già, xin lỗi ngươi, đều là tại ta không tốt.
Trang Duệ ôm lấy cái cổ của bạch sư, bây giờ hắn cũng không còn tâm chí nào mà để ý tới tiểu tử đang kêu “ Chiêm chiếp” ở trong lồng ngực của mình. Vừa rồi chứng kiến vết thương dọa người trên lưng bạch sư kia, thiếu chút nữa Trang Duệ rơi cả nước mắt. Tất cả những chuyện này đều vì Trang Duệ mải bắt chim non mà tạo thành.
Ô ô…Ngao ngô.
Trong mắt bạch sư hiện lên một tia quang mang ôn nhu, cổ họng phát ra từng tiếng gầm nhẹ, dường như là đang an ủi Trang Duệ vậy, vươn cái cổ lên, nhẹ nhàng liếm liếm khuôn mặt Trang Duệ, sau đó rúc cái mặt sâu vào trong lòng Trang Duệ, đây chính là chuyện tình trước đây nó thích nhất khi ở với mẹ.
Đối mắt Trang Duệ ửng đỏ, giơ tay lên xoa xoa đôi mắt, cảm giác thấy không còn cay mắt nữa, lại tiếp tục đưa linh khí vào trong cơ thể của bạch sư, đến khi nước mắt ướt cả hai gò má mới ngừng lại được.
Dường như có thể cảm nhận được tình nghĩ của Trang Duệ và bạch sư, bất kể là Đại Tiểu Tuyết, hai là con kim điêu non ở trong ba lô kia đều không phát ra bất kỳ thanh âm nào, chỉ lẳng lặng nhìn một người một chó đang ôm nhau này.
Két!
Một tiếng chim ưng bén nhọn vang lên, đánh vỡ bầu không khí yên lặng trên tuyết sơn này. Nguyên bản một ít động vật đang sôi nổi kiếm ăn ở trong bụi cỏ đều trốn vào trong hang động của mình, Trang Duệ đang chìm vào trong xúc động nghe tiếng cũng phải ngẩng đầu lên.
- Mẹ nó, lão tử đoạt của ngươi một con chim non, ngươi con mẹ nó làm bị thương bạch sư của ta, cái này cũng là huề nhau, nếu còn đến nữa, chớ có trách ta sát hại động vật được bảo vệ của quốc gia, lão tử còn chưa có được nếm thử thịt chim ưng đâu.
Nhìn thấy từ phía chân trời có hai con kim điêu bay tới, Trang Duệ nhất thời đỏ mắt, cũng sẽ không biết đến cái gì gọi là sợ, rút thanh Khai Sơn Đao ở trên lưng ra, chỉ vào hai con kim điêu ở phía xa mà mắng.
Nguyên bản báo tuyết và con tuyết ngao cái đang nằm ở một chỗ, cũng giống như lâm đại địch, thân thể đứng thẳng lên, trong cổ họng phát ra thanh âm trầm thấp, ý muốn cảnh cáo hai con kim điêu đang bay lại gần.
Một bên là chó ngao Tây Tạng và báo tuyết xung hùng lục địa, một bên là chúa tể bầu trời kim điêu, trên mặt đất cũng không có biện pháp tấn công trên trời, mà trên trời cũng không dám tùy tiện phát ra công kích, hai con kim điêu không ngừng lượn vòng tròn ở trên không cách đỉnh đầu Trang Duệ một hai trăm thước.
- Ừ? Bạch sư, tốt lắm, không phải hy sinh vô ích.
Trang Duệ ngưng tụ nhãn lực, chứng kiến con chim cái nhỏ hơn kia bay lượn vô cùng không ổn định, ở bên dưới cánh của nó cũng có một đạo vết máu thật sâu, chắc là bị một trảo của bạch sư.
Két!
Đột nhiên xảy ra một chuyện tình khiến cho Trang Duệ cảm thấy ngoài ý muốn, con kim điêu kia dường như không thể chịu đựng được thương thế trên người, từ trên không trung rơi xuống, rơi xuống vị trí cách Trang Duệ khoảng chừng bốn năm mươi mét.
Con chim cái giương cánh muốn bay lên, nhưng mà dù cố gắng nhiều lần, cuối cùng vẫn không thể thành công.
Chứng kiến bạn lữ của mình ngã xuống mặt đất, con chim đực cũng bất chấp mấy con mãnh thú ở dưới đất đang nhìn mình chằm chằm, lao mình phóng tới trước mặt con chim cái, trong miệng phát ra từng thanh âm thảm thiết, ánh mắt sắc bén không ngừng nhìn về phía Trang Duệ ở bên này.
- Bạch sư, không cần chạy sang đó.
Trong lúc bạch sư và Đại Tiểu Tuyết đang chuẩn bị chạy qua bên đó, Trang Duệ liền gọi chúng nó trở lại.
Bởi vì trong hai tiếng kêu của kim điêu lúc vừa rồi, Trang Duệ có nghe ra một loại bi thương đầu tiên là cảm giác mẹ mất con, hai là bi thương khi chồng mất vợ, loại cảm xúc này khiến Trang Duệ cảm thấy xúc động.
- Có phải ta đã làm sai hay không?