Cảm giác ở ngoài nhìn và ngồi bên trong chiếc Hummer có cảm giác hoàn toàn khác, khi chiếc Hummer chạy đến thì cực kỳ bá đạo như một chiếc xe ủi đất, khi xe dừng lại trước mặt thì mọi người đều dùng ánh mắt hâm mộ nhìn Trang Duệ.
- Sao cậu đến chậm như vậy, cậu chẳng phải không nói bốn năm giờ chúng ta sẽ rời khỏi Hợp Phì sao? Chẳng lẽ cậu ở khách sạn thật sự có làm chút chuyện kia?
Trang Duệ kéo cửa xe ngồi vào vị trí tay lái phụ, hắn đặt chiếc giỏ trúc vào ghế ngồi phía sau. Dù hắn biết những thứ được chạm khắc bên trong không sợ ngã vỡ, nhưng trong đó cũng có một vật đáng giá, động tác của hắn cũng không khỏi có chút dịu dàng, giống như ai cũng biết kim cương là một trong những vật cứng rắn nhất thế giới, nhưng dù ai cầm lấy nó cũng luôn rất nhẹ tay.
- Cút sang một bên, nếu đổi là cậu chạy xe một đêm, cậu không nghỉ ngơi tốt thì liệu có chịu được không? Chúng ta trước tiên đi tìm chỗ dùng cơm, sau đó tực tiếp chạy lên đường cao tốc. À, đúng rồi, Mộc Đầu, trong giỏ có bảo bối gì vậy, cho anh em xem mở rộng tầm mắt nào?
Lưu Xuyên vừa khởi động xe vừa lên tiếng với Trang Duệ, sau vài lần Trang Duệ mua được vật phẩm giá trị thì bây giờ hắn chợt sinh ra niềm tin mù quáng, giống như chỉ cần anh em của mình ra tay là tìm được bảo bối vậy. Bản thảo của Vương Sĩ Trinh và hồ lô dế Tam Hà Lưu cũng luôn là như thế, hắn cũng không thể không tin.
- Mua vài tượng gỗ điêu khắc, có một bức tượng được làm từ gỗ tử đàn, hôm nay còn gặp được một tên phiên dịch Nhị Quỷ...
Trang Duệ dùng giọng sống động kể ra những gì xảy ra ở chợ đồ cổ cho Lưu Xuyên nghe một lượt, đến giai đoạn tên khốn phiên dịch phá quầy hàng thì Lưu Xuyên thiếu chút nữa giẫm phanh lại. Sau này nghe nói tên khốn phiên dịch đã bồi thường hơn bốn ngàn thì hắn mới hùng hổ lái xe đến địa điểm dùng cơm trưa trước đó.
- Như vậy thứ tượng tử đàn gì trong giỏ kia cũng đáng giá vài trăm ngàn sao? Chúng ta coi như đi lần này không về tay không, cũng đáng giá đấy, mà tiểu tử cậu biến thành Hỏa Nhãn Kim Tinh từ khi nào vậy?
Hai người vào quán cơm, Lưu Xuyên mở to mắt nhìn, vẻ mặt có biểu hiện không thể tin.
- Cụ thể thì không biết, nhưng rõ ràng là giá cả cao hơn hồ lô Tam Hà Lưu, vì gỗ tử đàn là tấc gỗ tấc vàng, hơn nữa còn như bàn tay, phẩm chất và bảo tồn rất tốt, có lẽ giá cả là không thấp.
Trang Duệ nghe được bốn chữ Hỏa Nhãn Kim Tinh thì không khỏi cảm thấy tim đập mạnh hơn, mặc dù biết Lưu Xuyên là người bộc trực nhưng hắn cũng không khỏi có chút hoảng hốt. Hắn vội vàng lên tiếng giáo huấn người khác:
- Lưu Manh, không phải tôi nói cậu, nhưng cậu rõ ràng đã lăn lộn nhiều năm ở chợ đồ cổ, sao không đi theo và học tập những vị như ông chủ Lữ? Phải biết rằng từ thời xưa đến giờ truyền thừa ngàn năm, chỉ cần tìm được một cái bồn cầu của cổ nhân cũng đủ cho cậu ăn vài năm rồi.
- Hừ, cậu mới lấy bồn cầu ăn cơm, trước kia tôi cũng muốn tiến vào nghề này, nhưng tôi nhìn qua và thấy thứ gì cũng là thật. Lữ lão đầu nói tôi là kẻ kỳ đà cản mũi, chuyên phá người khác, tục xưng là kẻ ngốc. Con bà nó, ông lão kia thật sự là một kẻ thiếu đạo đức...
Lưu Xuyên dùng giọng tức giận nói, hắn chọc cho Trang Duệ thiếu chút nữa thì cười té ghế. Lữ lão gia tử kia thật sự có chút thú vị, nhưng lão miêu tả Lưu Xuyên cực kỳ đúng, vị huynh đệ này thật sự ngốc, lại là loại tốt bụng, nếu thật sự buôn bán đồ cổ, chỉ sợ không bằng cha của Dương Vĩ.
- Nhưng này Mộc Đầu, tôi thấy cậu thì có thể ăn cơm của nghề này đấy, chưa nói đến những thứ khác, chỉ xem xét vào vận may của cậu, chỉ sợ không có ai hơn được. Trong mỗi chợ đồ cổ mỗi ngày đều có ít nhất vài chục ngàn người ra vào, như vậy chẳng phải những vật tốt đều rơi vào tay cậu sao? Thế nào, từ chối công tác ở Trung Hải, đến Bành Thành mở quán đồ cổ đi, như vậy anh em ta chẳng phải có thể chiếu ứng lẫn nhau sao?
Lưu Xuyên di chuyển chủ đề, hắn kéo sự việc đến người Trang Duệ, hắn thấy chỉ dựa vào vài triệu đồng của Trang Duệ bây giờ, cũng không cần phải đi làm cho người khác, chỉ cần dùng vài trăm ngàn đồng đi mở một tiệm đồ cổ, lại có đám người Tống Quân chiếu cố, như vậy sẽ mạnh hơn bất kỳ một ai khác.
- Mở quán đồ cổ?
Trang Duệ chợt cảm thấy động tâm, tuy bây giờ hắn có tiền nhưng vài ngày qua vẫn rất căng thẳng, căn bản không có thời gian cho hắn cảm nhận cảm giác có vài triệu đồng. Bây giờ nghe Lưu Xuyên nói như vậy, hắn thật sự cũng có chút động tâm. Với tư bản của hắn vào lúc này, dù là muốn thăng chức lên làm quản lý ở Điển Đương Hành thì công việc một tháng vài ngàn cũng không phải quan trọng như vậy.
Nhưng lúc này Trang Duệ xem xét lợi và hại, hắn vẫn lắc đầu, công tác đối với hắn vào lúc này thật sự không quan trọng, nhưng công tác ở Điển Đương Hành lại rất đặc thù, nói trắng ra thì nơi đó mỗi ngày có thể tiếp xúc được nhiều món đồ cổ, hơn nữa bây giờ chuyện thăng cấp linh khí của hắn là cực kỳ quan trọng, hắn cảm thấy nếu linh khí mà tiếp tục đến mức bão hòa, như vậy sẽ phát sinh biến hóa.
Vài ngày trước Trang Duệ đã từng đến bảo tàng của Bành Thành đi dạo một vòng, nhưng kết quả là rất đáng thất vọng, bên trong không thiếu những vật phẩm văn học nhưng phần lớn đều là binh khí, đồng xanh, có vài món thi họa, nhưng khốn nổi nó được một lớp thủy tinh rất dày bao quanh, mà linh khí trong mắt hắn thì không thể nào xuyên qua được.
Mà những vật liệu làm từ gỗ thì đều cách xa vài mét, không cho du khách đến gần, điều này chẳng khác nào trước mặt có miếng thịt béo mà không được ăn, lúc đó Trang Duệ cũng thật sự bực bội.
Còn có một nguyên nhân khác, đó chính là Trang Duệ cảm thấy mình có quá ít tri thứ về nghề đồ cổ này, hắn muốn quay lại Điển Đương Hành để tìm chút tri thức tương quan, ít nhất khi nhìn thấy một vật cũng nhờ vào ánh mắt của mình, cũng không phải tất cả đều chỉ dựa vào linh khí.
Trong quá trình thu mua vừa qua, bản thảo của Vương Sĩ Trinh đã đem đến cho Trang Duệ ba triệu tám trăm ngàn, trong lòng hắn thật sự chỉ là rung động và vui sướng, nhưng hai lần mua được đồ cổ trước đó đều quy công cho linh khí.
Nhưng hôm nay hắn mua được tượng phật Di Lặc lại làm trong lòng hắn bùng lên cảm giác thỏa mãn khó hiểu, vì hắn dùng ánh mắt bình thường của mình để nhìn ra mà không dùng linh khí, cảm giác này giống như anh đi thi làm bừa được một trăm điểm nhưng dựa vào bản lĩnh của mình tìm được một trăm điểm lại là hai sự việc có tâm tình khác nhau hoàn toàn.
Trang Duệ nghĩ đến đây mà thật sự muốn về công tác ở Điển Đương Hành, chỉ là ước nguyện lại khác trước, trước kia hắn vì tiền tài mà bây giờ là học tập. Đợi đến khi hắn có được tri thức, hắn sẽ làm một mình cũng không muộn.
Trang Duệ có quyết định như vậy và trong lòng cũng thoải mái hơn, vài ngày nay hắn có đôi khi cảm thấy bực bội, bây giờ xem ra đó là căn bệnh về tâm tình của mình.
- Đại Xuyên, bây giờ tôi chẳng qua là may mắn mà tìm được vài vật tốt, nhưng cũng không phải cả đời đều tốt như vậy, nếu sau này thất bại sẽ chẳng có cơ hội xoay người. Tôi cũng không hiểu rõ về nghề đồ cổ này cho lắm, vì vậy công tác ở Điển Đương Hành không thể bỏ được, còn có rất nhiều thứ để học, đợi đến khi tôi tích lũy đủ, sẽ đi ra cùng anh em phát triển...
Trang Duệ nói ra làm cho Lưu Xuyên thất vọng, nhưng hắn cũng thừa nhận Trang Duệ nói đúng, con người cũng không thể cả đời đi xem xét vận may. Nhưng hắn cũng hiểu lời của Trang Duệ, rõ ràng thời gian Trang Duệ đi ra làm riêng sẽ không kéo dài quá lâu nữa.