- Cút đi, tiểu tử cậu đánh là thua con đòi chia cho tôi?
Nhưng lúc này không có việc gì làm, Mã Mập mới kéo cả Trang Duệ sang hỗ trợ, phân loại ra thành hai phần là "thắng" và "sụp".
Cuối cùng đếm lại và thấy có một trăm chín mươi người tham gia, nói cách khác thì ở chỗ này có hơn một ngàn người và cứ năm người thì có một tham gia đánh cược. Trang Duệ không khỏi mỉm cười, nếu Đái Quân này mà lên thuyền đánh bạc của Trịnh Hoa, sợ rằng sẽ có tương lai hơn cả công tác hậu cần ở công ty sắt thép.
- Sao lại có nhiều người chọn đánh "sụp" như thế?
Đái Quân vừa rồi dày mặt đến xin ban tổ chức một cái bao tải ném tiền vào bên trong, sau đó đặt mông ngồi bên trên, hắn xem xét những gì đã được phân loại, vi bên trong một trăm chín mươi lá phiếu có 65 người chọn đánh cuộc sụp, mà những người kia vốn không quan tâm đến số tiền này, chẳng qua chỉ muốn đặt cho vui mà thôi.
Vì vậy mà Đái Quân rơi vào tình huống khó xử, nếu mao liêu cắt "thắng" thì hắn sẽ phải bồi thường hai triệu sáu đồng, nếu như đánh cuộc "sụp" thì hắn cũng chỉ lời được mười ngàn mà thôi, thế cho nên nguy hiểm lần này là quá lớn, vẻ mặt hưng phấn của hắn cũng biến mất, chỉ có thể uể oải ngồi nơi đó.
- Các vị khách hàng, các vị bằng hữu, lúc này sẽ bắt đầu cắt nguyên thạch phỉ thúy, tiêu vương của đấu giá minh tiêu ngày hôm qua là mao liêu số một, lúc này chúng tôi xin cảm ơn quý công ty Cát Tường ở thành phố Trung Hải Trung Quốc đã ủng hộ, cầu chúc cho bọn họ năm mới đại cát, mở cửa đón chuyện mừng...
Ban tổ chức của công bàn phỉ thúy Myanmar lần này còn mời mời một người dẫn chương trình tinh thông tiếng Trung, người này lên tiếng với ý nghĩa là cổ vũ đám thương nhân mao liêu cố gắng ném tiền vào.
Công tác cắt nguyên thạch được đặt lên vai một người của công ty Cát Tường, bọn họ sở dĩ bỏ ra hơn năm triệu để mua khối mao liêu kia cũng vì đã xem qua nhiều luận chứng, dù nó chỉ nặng một trăm kilogam nhưng điều đáng quý chính là nó là khoáng của một hầm cổ.
Ai cũng biết mao liêu ở những hầm khoáng cổ thường thấy nhất chính là chỉ to như nắm tay, bảy mươi cân đã được coi là lớn, mà khối mao liêu này nặng cẩ trăm kilogam, tuy nó không thể so sánh với mao liêu có thể sinh ra phỉ thúy đỏ nhưng giá cả thì phải cao hơn nhiều, nếu như sắc xanh chỉ cần thấm sâu vào vài centimet nữa thì sẽ thấy lợi nhuận ngay trước mắt.
Vài người của công ty Cát Tường đứng bên canh máy cắt đá đang thương lượng với nhau, khối mao liêu này đánh cuộc thắng chẳng những có thể giải quyết vấn đề khó khăn của công ty, hơn nữa còn có thể có được tác dụng làm kinh sợ mọi người, chiếm trước định mức thị trường, có lợi lớn.
Sau khi đám người bàn bạc với nhau thì quyết định cắt từ phía sau, nếu như đi sâu vào vết nứt, cắt theo vết nứt có thể bao trì được đầy đủ ngọc thịt ở bên trong mà không sinh ra tình huống nguy hại.
Khi tiếng đá mài vang lên xoàn xoạt thì sân bãi vốn ầm ĩ chợt trở nên yên ắng, chỉ còn lại tiếng máy cắt ma sát vào đá mà thôi.
Hai mươi phút sau, đã thay đổi ba đá mài, đã cắt vào năm sáu centimet nhưng vết nứt vẫn tồn tại, hơn nữa vết nứt ngày càng sâu, giống như một cái miệng con nít đang cười chế nhạo kẻ cắt nguyên thạch.
- Khong ổn, vết nứt quá sâu...
- Đúng vậy, nhìn từ ngoài không rõ ràng, nhưng bây giờ xem xét thì rõ ràng là nứt ác tính...
- Mười phần là chín phần sụp, lần này công ty Cát Tường sụp nặng...
- Để xem một đao tiếp theo sẽ như thế nào?
Hiện trường cắt đá vốn yên tĩnh, bây giờ có nhiều âm thanh nghị luận vang lên, tất cả đều là người trong nghề, ai cũng có thể nhìn vào mặt cắt nguyên thạch để phán đoán bên trong có phỉ thúy hay không. Đến bây giờ dù là người thề thốt nói khối nguyên thạch kia sẽ có phỉ thúy cũng phải đổi ý, dù sao thì sự thật cũng thắng tất cả.
Khi thấy khối nguyên thạch kia sắp sập đến nơi thì mọi người đều cảm thấy hối tiếc nhưng Đái Quân lại tràn đầy hưng phấn, hắn trước nay đánh cuộc đều thua, bây giờ thì có thể thắng được một lần. Tuy niềm vui của hắn được hình thành trên sự đau khổ của công ty Cát Tường nhưng cũng không có vấn đề, vì dù sao hai bên cũng không có liên quan gì đến nhau.
Lúc này vẻ mặt vị chuyên gia cắt nguyên thạch của công ty Cát Tường đã cực kỳ khó coi, khối mao liêu dày hơn bốn mươi centimet, bây giờ đã vào sâu năm sáu centimet mà vết nứt vẫn chưa biến mất, hơn nữa còn chưa có dấu hiệu có phỉ thúy, xem ra vết nứt này rất sâu, không cần tiếp tục cắt xuống.
- Thầy Ngô, đừng mài nữa, anh cứ cắt một đường theo vết nứt, cẩn thận đừng để ảnh hưởng đến ngọc thịt.
Một người đàn ông trung niên đứng bên cạnh mở miệng nói, trong lòng hắn còn ôm vài phần hy vọng, nếu như có thể ra được vài kilogam phỉ thúy cấp thủy tinh thì có thể lấy được phần vốn quay về.