Bốn trăm cân vật liệu đá có thể cho ra bốn năm mươi cân kê huyết thạch, hơn nữa phần lớn đều là sắc đỏ, tuy phẩm chất không cao, thậm chí có những khối cho ra kê huyết thạch màu sắc hơi ảm đạm, thế nhưng nếu tạo thành con dấu và bán ở Tuyên Duệ Trai thì vẫn rất có thể. Dù sao thì nó cũng là kê huyết thạch thuần khiết của Xương Hóa, tất nhiên phẩm chất thì khác.
Sau này Trang Duệ chọn vật liệu đá kê huyết thạch đều vì mục đích làm con dấu bán ở cửa hàng, mà khối lượng kê huyết thạch như vậy cũng đủ cho Tuyên Duệ Trai bán trong thời gian vài năm.
Nhưng Trang Duệ cũng không định sẽ mang tất cả gần trăm tảng đá này về nhà, hắn muốn cắt đá ra, chỉ cần mang theo vài chục cân kê huyết thạch mà thôi, chia làm hai phần cho mình và Bành Phi xách về là được.
Những thương nhân đến Xương Hóa thu mua kê huyết thạch bình thường đều chọn thời điểm giải thạch là vào buổi sáng, vì cứ mỗi khi đến chiều lại có nhiều đá được đưa từ trên núi xuống, những người này sợ bỏ lỡ những khối đá tốt, vì vậy bây giờ là thời điểm mà vị thôn dân cho thuê máy cắt đang rất rảnh rỗi.
Nhưng buổi sáng cũng đã đủ đưa đến lợi nhuận cho hắn, chỉ riêng tiền thuê máy cắt đã thu vào được ba năm chục ngàn, cứ một lần cắt là một trăm đồng, dùng đá mài thì năm mươi đồng, vì thế mà chỉ vài giờ buổi sáng hắn đã thu lời vài chục ngàn.
- Các vị đến cắt đá sao? Ôi, là các vị à? Tôi sẽ giảm giá, một khối đá chỉ một trăm năm mươi đồng thôi.
Vị thôn dân kia thấy nhóm Trang Duệ kéo vài chiếc xe đẩy đến thì vội vàng tiến lên nghênh đón, hơn hai chục tảng đá của đám người kia hiện lên đỏ rực trong mắt hắn.
- 150 sao? Hôm qua không phải 100 à? Mà sao lại là mỗi tảng đá tính tiền một lần? Cái này không phải quá mức sao?
Trang Duệ còn chưa nói thì Dương Vĩ đã ồn ào, giá tiền này rõ ràng là đắt, Trang Duệ có tổng cộng 20 khối đá, nếu cắt hết sẽ phải bỏ ra ba ngàn đồng, đây thật sự là lợi nhuận còn cao hơn cả ông chủ mỏ đá.
- Này, vị đại ca kia cũng không thể nói như vậy được, bây giờ cái gì mà không tăng giá, nếu không phải nể mặt các người hôm qua đã từng tiêu phí ở đây, như vậy mỗi lần dùng là 200 mới đúng, tôi đã ưu đãi cho các người năm mươi đồng rồi.
- Mà nếu những khối đá của các anh cắt ra kê huyết thạch, còn phải quan tâm đến số tiền nhỏ trả cho tôi sao?
Nghe vị thôn dân này nói thì giống như là nhóm Trang Duệ đã thật sự có hời vậy, điều này làm cho bọn họ dở khóc dở cười, người trong núi này rõ ràng càng lúc càng quá.
Lúc Dương Vĩ cò kè mặc cả với vị thôn dân kia thì phía sau lưng ngoài cửa có một chiếc xe việt dã dừng lại.
- Lão Yêu, người này thật quá đáng, chúng ta đưa về Trung Hải, hai chiếc xe chở thêm bốn trăm kilogam đá cũng không là vấn đề...
Dương Vĩ nói một lúc lâu mà tên thôn dân kia vẫn khăng khăng giá như cũ, quyết không hạ giá, vì dù sao dàn máy cắt đá của hắn ở chỗ này vẫn là độc nhất vô nhị.
Vị thôn dân đã suy xét rất lâu, nói năng đầy lý lẽ hùng hồn, không thể vì nhóm người này mà hạ giá được, đây chính là chuyện tự đập bể bảng hiệu của mình.
Đối phương nói như vậy làm cho nhóm Trang Duệ thật sự bốc hỏa, còn nói mình đập bể bảng hiệu, đúng là tự cho mình là người kinh doanh lớn.
Trang Duệ lúc này cũng rất buồn bực, hôm nay làm sao vậy? Mua kê huyết thạch thì bị người ta cho rằng mình là kẻ ngốc, bây giờ cắt đá cũng bị đẩy giá lên cao, đúng là kỳ quái.
Trang Duệ cũng không phải tiếc chút tiền thế này, nhưng dù sao thì cảm giác bị người ta làm thịt cũng không thoải mái gì cho lắm.
- Dương Vĩ, thôi khỏi, chúng ta hay là...
- Tránh ra, tránh ra, không cắt thì đứng sang một bên, đừng đứng đây cho chướng mắt...
Trang Duệ cảm thấy không đáng để đứng đây nói này nọ với vị thôn dân kia, hắn đang định lên tiếng thì sau lưng vang lên âm thanh quen thuộc, không phải Nghiêm thiếu gia thì còn là ai?
- Còn nói mình là chuyên gia, tôi thấy chẳng qua chỉ là kẻ cùng khổ mà thôi, ngay cả hai trăm đồng cũng không thể bỏ ra, các vị, nếu vậy thì đứng sang một bên đi.
Nghiêm Khải vênh váo tự đắc đi đến bên cạnh máy cắt đá, lúc này hai tên vệ sĩ cũng đang vận chuyển một khối đá xuống ở sau lưng đám người Trang Duệ, chính là khối vật liệu đá kê huyết thạch mà hôm qua Nghiêm thiếu gia đã mua với giá sáu trăm ngàn.
- Tiểu tử người muốn ăn đòn phải không?
Dương Vĩ trừng mắt, lúc này bên cạnh hắn có Bành Phi, vì vậy mà đàn ông Trung Hải chợt hóa thành đàn ông Đông Bắc, không ngờ lại xắn tay áo đi lên phía trước. Phải biết rằng trước nay hắn là người ít khi tham gia vào những chuyện ẩu đả.
Trang Duệ kéo Dương Vĩ lại rồi khẽ nói:
- Anh Vĩ, cứ để cho tên kia cắt đá, bỏ ra vài trăm ngàn mua khối đá vứt đi, có gì là đắc ý? Chúng ta cứ đứng xem náo nhiệt là được...
Trang Duệ hôm qua lừa gạt Nghiêm thiếu gia mua khối đá của lão Vương, trong lòng thầm tiếc nuối vì chính mình không được thấy Nghiêm Khải cắt khối đá kia ra, không ngờ bây giờ tiểu tử kia lại muốn cắt đá làm trò.
- Ba khối đá 600 đồng, thu vào đi, nói cho anh biết, đừng tìm những kẻ không có tiền, vài trăm đồng cũng lắm mồm...
Nghiêm Khải tỏ ra dương dương đắc ý, Trang Duệ thấy vậy mà thật sự dở khóc dở cười. Lúc này hắn nghĩ đến tình huống hôm qua mình phân cao thấp với đàn ông không biết là đúng hay sai, vì tên kia có chỉ số thông minh quá thấp, giống như là có chút vấn đề, mình hình như lại cảm thấy quá mức hài lòng rồi.
Hơn nữa đứng cùng Nghiêm Khải thì dễ dàng làm cho người ta vơ đũa cả nắm, nghĩ rằng mình cũng là loại ngu ngốc.
- Anh Tào, anh đến cắt đi...
Nghiêm Khải đưa đá lên bàn cắt, lại đi quanh vài vòng, nhìn bộ dạng thì giống như muốn khai đao nhưng trong lòng lại không dám, sợ cắt vào kê huyết thạch bên trong và mất mặt với mọi người, vì thế mới gọi anh Tào đến cắt.
Còn trong khối đá có kê huyết thạch hay không thì hôm qua anh Tào đã quan sát và cho ra kết luận tốt, thế cho nên Nghiêm Khải mới tin tưởng tràn trề như vậy, nhưng bây giờ gặp mặt nhóm Trang Duệ thì rõ ràng là trùng hợp.
Anh Tào rõ ràng là người lão luyện trong nghành kê huyết thạch, hắn tiến lên và động tác cực kỳ thành thạo, đầu tiên là cầm lấy phấn, dựa theo những đường tơ máu để vẽ lên nhiều vết sẽ không phạm vào kê huyết thạch bên trong.
Sau khi vẽ tốt những đường cần cắt, anh Tào cẩn thận xem xét lại một lượt, tuy khối đá này hơn ba mươi cân nhưng cũng chỉ là có hơi lớn mà thôi, anh Tào không định cắt ngay, thế nên mới làm công tác chuẩn bị cho thật kỹ.
- Anh Tào, sao còn chưa cắt đi?
Nghiêm Khải vừa rồi xem như hào phóng, sử dụng máy cắt chỉ cần ba trăm đồng nhưng lại bỏ ra sáu trăm, tất nhiên Nghiêm thiếu gia sẽ không quan tâm chút tiền như vậy, huống hồ lại đang ở trước mặt đám Trang Duệ.
- Nghiêm thiếu gia, trước tiên mài mặt bên cái đã, nếu bên cạnh cũng có xuất huyết, như vậy khối đá này không thể cắt...
Sau bảy phút, đến khi nhóm Trang Duệ phải ngáp dài thì anh Tào mới làm xong công tác chuẩn bị, bắt đầu cầm lấy máy mài.
- Dù anh ta có nghiền khối đá kia thành bột cũng đừng mong thấy được sự tồn tại của kê huyết thạch...
Trang Duệ ở bên cạnh nở nụ cười, khối đá kia trong quá trình hình thành đã bị một khối kê huyết thạch khác đồng hóa, vì vậy mà hai đầu có biểu hiện tơ máu nhưng bên trong chỉ là đá thường, thậm chí còn không tính là đá Xương Hóa thạch. Sáu trăm ngàn sao? Trong mắt Trang Duệ thì còn không đáng giá sáu mươi đồng.
Khi những tiếng xoẹt xoẹt vang lên, bàn tay của anh Tào rất ổn, chậm rãi mài theo đường đã vẽ trước đó.
Vật liệu đá khá xốp, vì quá trình hình thành kê huyết thạch làm cho đá có độ cứng giảm, tỉ trọng cũng chỉ thấp, vì thế mà tốc độ mài đá là rất nhanh, không bao lâu sau thì mặt đất đã có đầy một lớp bụi phấn màu trắng.
Lúc này anh Tào cũng vã mồ hôi, dựa theo suy đoán của hắn trước đó thì khối đá này cắt vào hai centimet sẽ có xuất huyết, nhưng bây giờ đã mài vào ba bốn centimet nhưng bột đá rơi xuống đất vẫn là màu trắng.