Ngoài của sổ truyền đến tiếng la của bác Vương dưới lầu, bọn họ ở cùng nhau một khu nhà đã vài chục năm, tục ngữ nói bà con xa không bằng láng giềng gần, lại là những người nhìn Trang Duệ lớn lên từ nhỏ, vì vậy mà nói chuyện cũng không có gì kiêng kỵ.
- Bạch Sư, đi ra, đừng đùa nữa.
Trang Duệ thét xuống gầm giường, Tiểu Bạch Sư nghe được âm thanh của Trang Duệ thì lập tức hưng phấn chui từ dưới gầm giường ra ngoài, nhưng hai chân trước vẫn còn đẩy theo một hòn đá, tảng đá va chạm vào sàn nhà phát ra những âm thanh rầm rầm.
Trang Duệ biết bác Vương dưới lầu nghe được âm thanh này, chỉ là tiếng đá lăn mà thôi, nhưng có vật gì rơi trên lầu thì phía dưới lại nghe rất lớn.
- Đừng đùa nữa, đi tắm thôi.
Trang Duệ cướp lấy tảng đá, hắn thuận tay mở cửa sổ rồi hô lên với bên dưới:
- Bác Vương, cháu xin lỗi, tiểu tử kia nghịch ngợm, cháu sẽ dạy bảo nó. Đã lâu rồi không được ăn sủi cảo của bác, ngày mai cháu sẽ xuống ăn chực một bữa cơm mới được.
Bác Vương biết cả nhà Trang Mẫn đều đã dời qua, còn tưởng rằng Tiểu Niếp Niếp nghịch ngợm, vì vậy vội nói:
- Đừng...Đừng, Tiểu Duệ, con nít nghịch ngợm nói một lời là được, ngày mai tôi sẽ làm vằn thắn, cậu cứ xuống ăn.
Trang Duệ cũng không giải thích, hắn đồng ý và đóng cửa sổ lại. Hắn cầm tảng đá đen sì trong tay, trên mặt đá đã đầy tro bụi, hắn đặt xuống đất rồi chuẩn bị đi rửa tay.
Trang Duệ vừa xoay người thì Tiểu Bạch Sư lại tiếp tục nghịch, vì vậy hắn cướp lấy tảng đá đặt lên bàn. Hắn nhớ tảng đá này được mình lấy ra từ rương của ông nội, hình như có bốn năm cục như vậy, tất cả đều được hắn ném xuống dưới gầm giường, vì đề phòng tiểu tử kia gây chuyện nên hắn cúi người xuống định lấy những tảng đá kia ra, ngày mai sẽ vứt đi.
Dưới giường quá tối, nhưng khi Trang Duệ phóng linh khí trong mắt ra, tất cả trở nên sáng tỏ.
- Ủa, đây là thứ gì? Này, đau chết mất.
Trang Duệ sử dụng linh khí thì chợt phát hiện dưới gầm giường có hai chỗ phát ra những luồng sáng xanh sâu kín giống như mắt sói, điều này làm cho hắn bị dọa, hắn cuống quýt ngẩng đầu lên và đụng ngay vào thành giường. Hắn đau đến mức há hốc miệng, hắn bò ra ngoài, Tiểu Bạch Sư chợt nhào lên dùng đầu lưỡi liếm láp mặt hắn.
Có lẽ không phải là Tiểu Bạch Sư giở trò quỷ, Trang Duệ biết rất rõ chỗ phát ra hai luống sáng xanh cách xa nhau cả mét, không thể nào là hai mắt của Tiểu Bạch Sư. Hắn vuốt vuốt đầu đau nhức, sau đó đẩy Tiểu Bạch Sư ra, lại đi ra ngoài phòng tìm đèn pin.
- Quái lạ, ngoài những tảng đá nát kia thì có gì khác đâu?
Trang Duệ cầm đèn pin soi một lúc lâu, hắn phát hiện chỉ có những tảng đá mà vài ngày trước mình ném vào, không còn gì khác.
- Tiểu Duệ, con làm gì vậy? Dưới giường có bảo bối gì sao? Đứa nhỏ này, mau đi ra, coi chừng bẩn hết người.
Trang Duệ chuẩn bị lấy vài tảng đá ra thì đúng lúc Trang Mẫu quay về, sau khi nghe động tĩnh trong phòng hắn thì đẩy cửa đi vào, vừa đúng lúc thấy hắn đang bò dưới gầm giường.
- Mẹ, mẹ về rồi à, con không sao, dưới giường có vài tảng đá, Tiểu Bạch Sư nghịch phát ra tiếng ồn làm bác Vương dưới lầu mắng lên.
Trang Duệ nói một câu với Trang Mẫu, sau đó dùng đèn pin chiếu sáng để lấy bốn tảng đá dưới gầm giường ra đặt trên mặt bàn.
- Đứa nhỏ này đúng là, không có gì tự dưng lại ném đá xuống dưới gầm giường, ngày mai ném hết đi, lát nữa cởi quần áo bỏ vào máy giặt.
Trang Duệ không dám đáp lời, tuy mẹ không lải nhải như Lưu Mẫu nhưng khi làm giáo viên vẫn rất có bộ dáng. Quả nhiên khi không thấy Trang Duệ tranh luận thì bà đi ra ngoài.
Sau khi thấy mẹ đi ra thì Trang Duệ lại nằm sấp xuống dưới gầm giường, hắn phóng ra linh khí nhìn lại một lượt, lần này không thấy hai điểm sáng xanh vừa rồi. Hán đứng lên đi đến bên cạnh bàn đặt năm khối đá như nắm tay, trong lòng thầm nghi ngờ, chẳng lẽ hào quang phát ra từ những tảng đá này?
Rốt cuộc có phải hay không thì nhìn qua sẽ biết ngay, Trang Duệ cũng lười suy nghĩ, hắn giương mắt nhìn những tảng đá đặt trên bàn.
- Ủa, đây là thứ gì?
Hai hòn đá đầu tiên có kết cấu bình thường, đến khi Trang Duệ nhìn tảng đá thứ ba thì một vầng hào quang màu xanh thông qua sự truyền tống của linh khí xuất hiện trong mắt hắn.
Trang Duệ chợt tỉnh táo tinh thần, cũng không quan tâm hòn đá kia đầy tro bụi, hắn dùng hai tay nâng lên trước mặt, cũng không tiếp tục sử dụng linh khí, lần này hắn nhìn bằng mắt thường.
Tảng đá này có hơi nặng, chỉ sợ phải là hai ba cân, mặt ngoài đen sì, đặt trong lòng bàn tay thấy lạnh như băng. Hơn nữa vẻ bề ngoài của tảng đá không được bằng phẳng, trên mặt có nhiều hoa văn nhỏ, còn có vân đen nhìn qua như giun bò, cực kỳ xấu xí.
- Chẳng lẽ trong này có ngọc? Nhưng ngọc đều có màu trắng chứ?
Những hiểu biết của Trang Duệ về ngọc thạch chỉ dừng lại ở màu trắng mà thôi, lúc này hắn không biết trên thế giới này có một loại ngọc gọi là Phỉ Thúy bảo thạch, giá trị cũng không dưới Mỹ Ngọc.
Trang Duệ. chậm rãi rót linh khí vào trong viên đá, ba bốn centimet bên ngoài đều giống như những gì mắt thường hắn nhìn thấy, nhưng khi hắn nhìn sâu vào bên trong, một vòng sáng màu xanh động lòng người chợt đập vào mắt.
Trang Duệ đến bây giờ còn chưa từng được thấy một màu sắc thuần khiết như vậy, chính giữa tảng đá có một bộ vị như quả trứng gà lóe ra hào quang màu xanh, hơn nữa phân bố cực đều, mà hắn cũng cảm giác được có sự tồn tại của linh khí trong luồng sáng xanh đó. Nhưng linh khí của luồng sáng kia khác với linh khí của đồ cổ, Trang Duệ cảm thấy linh khí của đồ cổ khá nặng nề, bây giờ hắn cảm thấy luồng linh khí kia nhẹ nhàng phiêu dật, màu sắc cũng là màu xanh.
Trang Duệ thử hấp thu và phát hiện luồng linh khí này tuy khác biệt với linh khí của đồ cổ nhưng cũng không thể nào dung hợp với linh khí trong mắt mình, đến lúc này thì Trang Duệ mới xem như hết hy vọng, xem ra sau này không thể nào tiếp tục hấp thụ linh khí được rồi.
Thứ này không phải là Phỉ Thúy đấy chứ? Vô tình Trang Duệ thu hồi ánh mắt, trong đầu chợt lóe lên một từ, điều này cũng không trách được hắn, dù trước đó hắn công tác ở Điển Đương Hành nhưng chỉ là làm tài vụ, bình thường ít tiếp xúc với các vật phẩm xa xỉ. Tất nhiên hắn đã từng nghe nói qua về phỉ thúy, cũng tận mắt được thấy, nhưng hắn không biết Phỉ Thúy có thể nằm trong một viên đá nhìn có vẻ cực kỳ không thu hút kia.
Không chỉ là Trang Duệ, trên đời này đa số mọi người đều không phân biệt được sự khác biệt giữa ngọc thạch bình thường và Phỉ Thúy, khi nhìn qua thì đầu óc sẽ cảm thấy mơ hồ, đừng nói đến cái gì là Nguyên Thạch, Băng Thạch, Ngọc Lục Bảo. Dù đặt một hòn đá như vậy trước mắt một bô lão chuyên sưu tầm bảo thạch trong nước, sợ rằng sẽ bị cho rằng đó là rác rưởi và vứt đi.
Trang Duệ biết rõ Phỉ Thúy rất quý, nhưng ấn tượng của hắn chỉ là những vật trang sức bằng Phỉ Thúy ở quầy hàng vỉa hè hoặc trong cửa hàng, chỉ vài chục đồng một cái. Nhưng Phỉ Thủy trong tảng đá trước mắt thì thật sự làm cho Trang Duệ khó thể nào xác định được, dù sao hắn cũng chưa từng nhìn qua nhiều Phỉ Thúy, cũng không biết linh khí chứa trong Phỉ Thúy này là ít hay nhiều, nhưng màu sắc của nó thật sự động lòng người. Hắn vô thức cảm thấy Phỉ Thúy trong viên đá kia thật sự đáng giá.
Hơn nữa tảng đá kia chính là thứ mà vừa rồi Tiểu Bạch Sư chơi đùa, Trang Duệ dùng ánh mắt quái dị nhìn Tiểu Bạch Sư ở bên cạnh mình:
- Chẳng lẽ tiểu tử này cũng thấy thứ gì đó ở bên trong?
Trang Duệ lắc đầu và vứt bỏ ý nghĩ này ra khỏi đầu, hắn cầm lấy hai tảng đá còn lại và quan sát một phen, sau đó phát hiện bên trong một tảng đá trong số đó cũng có ánh sáng xanh, chính là có sự tồn tại của Phỉ Thúy. Nhưng nếu so sánh với viên Phỉ Thúy hình quả trứng gà vừa rồi thì chỉ nhỏ như ngón út mà thôi, đồng thời nhan sắc cũng hơi thuần túy.
- Ông sao lại có những thứ này?
Trang Duệ thật sự khó hiểu, không thể nói hắn tri thức bần cùng, vì những năm xưa gia cảnh nhà hắn cũng không giàu có, dù là hắn cũng không biết nơi nào sản sinh ra Phỉ Thúy, nhưng ông nội của hắn từng đến khảo sát địa chất ở Myanmar.
- Mẹ, mẹ có biết những tảng đá mà ông nội để lại có xuất xứ từ đâu không?
Trang Duệ thật sự không thể nào hiểu nổi, hắn mở cửa phòng hỏi Trang Mẫu đang xem tivi.
- À, con không nói thì mẹ đã quên, hình như mẹ có nghe cha con nói qua, những tảng đá kia được ông nội con đưa từ Myanmar về. Ông của con cả đời làm công tác địa chất, có lẽ là dùng nó để nghiên cứu. Đúng rồi, nếu nó là thứ ông để lại thì đừng ném đi, đặt vào trong rương đi, cũng đừng để cho tiểu tử này phá phách.
Tiểu Bạch Sư rõ ràng hiểu trong nhà này ai là người đứng đầu, vì vậy vừa ra khỏi phòng của Trang Duệ thì thân mật cọ xát lên người Trang Mẫu, thật sự khá đáng yêu.
- Làm sao để lấy những thứ kia ra?
Trang Duệ sau khi tìm được đáp án thì đi vào phòng và lại đau đầu, thứ kia đều bị đá bao trùm, muốn lấy ra cho hoàn hảo cũng không dễ dàng gì.
- Mẹ, con đi mua gói thuốc rồi về ngay.
Trang Duệ suy nghĩ một chút rồi chạy vào phòng tìm một cái búa, bỏ vào trong áo khoác, lại cầm một tảng đá trong tay đi ra ngoài.
- Đứa nhỏ này hình như càng lúc càng hút nhiều thuốc, Tiểu Duệ, hút ít lại mội chút.
Sau lưng vang lên âm thanh của Trang Mẫu.
Trang Duệ khoát tay áo và nhanh chóng xuống lầu, thời tiết tháng ba vẫn còn lạnh, lúc này mới chín giờ nhưng bên ngoài khu dân cư đã không còn ai. Hắn nhanh chóng đi đến một chiếc bàn đá mà các ông cụ trong khu hay dùng để chơi mạt chược.
Sau khi đánh giá một chút, hắn đặt tảng đá trong tay vào một khe của hai khối đá lớn, sau đó vung búa đập mạnh xuống.