Suy nghĩ của Âu Dương Cương giống như gương sáng. Năm trước, buổi chiều Trang Duệ nhìn thấy lão Tống, buổi tối lão gia hỏa này lại có thể xuống giường. Liên hệ chuyện đã xảy ra với mình và trên người bạn già, nếu Âu Dương Cương còn không nhận rõ được điều này, vậy thật sự đã sống uổng phí.
- Chú ý một chút là được. Trước kia, ông ngoại có lỗi với mẹ cháu và hai chị em cháu. Tuy nhiên chỉ cần ngươi không nói toạc ra, thì trên mảnh đất này, không có người nào có khả năng động đến cháu...
Lúc ông cụ nói chuyện, trong mắt chợt hiện lên chút âm hàn, thắt lưng thẳng lên, dường như nghe được tiếng súng quân Thanh bắt đầu vang lên bên tai hơn nửa thế kỷ trước.
- Ông ngoại, chuyện đã qua thì không cần phải nói nữa....
Trang Duệ đỡ cánh tay của ông cụ. Từ trong lời nói của ông cụ, hắn nghe ra được tình cảm sâu sắc trong lời nói của ông.
Ông cụ đã kiên cường cả đời, cho dù hiện tại đã nhận lại con, cũng chưa biểu hiện sự yếu đuối đến thế. Nhưng giờ phút này, ở trước mặt Trang Duệ, nói ra những lời trong lòng, khiến Trang Duệ lập tức cảm giác có chút lo lắng.
Từ sau khi bệnh tình của Tống tướng quân được thuyên giảm, đã chuyển đến núi Ngọc Tuyền ở, còn thường xuyên đánh cờ với Âu Dương Cương. Tuy nhiên trong khoảng thời gian này thời tiết đã chuyển lạnh, bệnh tình ông cụ lại có phần nặng hơn. Đã gần một tháng nay, ông cụ không ra khỏi nhà.
- Sức khỏe ông tốt, nên đến đây để khoe khoang phải không...
Âu Dương Cương dẫn theo Trang Duệ, tất nhiên là đi đường thuận lợi không bị ngăn trở, trực tiếp đi tới trước giường bệnh ông cụ Tống. Ông cụ kia không chịu mất mặt trước mặt lão bằng hữu, nhờ con thứ là Tống Quân nâng đỡ, cố gắng ngồi thẳng dậy.
- Tôi một bữa cơm có thể ăn được năm bát. Thân thể vốn tốt hơn ông. Thế nào, không phục sao?
Điều khiến Trang Duệ không thể tưởng tượng được chính là, hai ông cụ vừa gặp mặt liền gây gổ. Còn đặc biệt lựa những lời nói khiến đối phương phải ấm ức.
- Lão đệ, sao cậu lại qua đây? Đừng để ý hai người bọn họ. Vừa gặp mặt là lại như vậy...
Trong khoảng thời gian này, Tống Quân vẫn luôn ở bên cạnh chăm sóc cho ông cụ Tống, nhân lúc hai ông cụ "nói chuyện", liền kéo Trang Duệ ra ngoài.
Trên mặt Trang Duệ hiện ra vẻ bất đắc dĩ, nói:
- Ôi, thời gian trước, tôi theo một bác sĩ có học được châm cứu, có khoe khoang trước mặt ông cụ một lần, thế là... bị ông cụ kéo qua đây, tính châm cứu cho ông cụ Tống một chút.
- Vậy thì không được rồi. Ông em, anh thực sự tâm phục khẩu phục trước khả năng giám định và thưởng thức đồ cổ của cậu. Tuy nhiên về việc chữa bệnh, hay là cậu thôi đi...
Tống Quân bị Trang Duệ nói liền cảm thấy hoảng sợ. Tuy rằng trong khoảng thời gian này ông cụ nhà bọn họ không khoẻ lắm, nhưng so với tình hình nguy kịch năm trước vẫn tốt hơn nhiều. Sống qua mùa đông này hẳn là không có vấn đề gì lớn. Đang không có việc gì, để Trang Duệ cắm mấy thứ đó, nhỡ gặp chuyện không may thì sao.
- Anh Tống, đây là phương pháp châm cứu trên cổ tay. Rất đơn giản. Hơn nữa, kết hợp châm cứu cùng với tác động của từ trường, có chút hiệu quả. Dù sao đi nữa, cũng không có hại gì đối với cơ thể. Nếu không ngại có thể để ông cụ Tống thử...
Trang Duệ quyết định nói sơ qua về tư tưởng chính một chút, không giải thích rõ ràng về hiệu quả. Nếu muốn tìm căn nguyên, vậy để bác sĩ nghiên cứu tìm đi!
- Không được. Điều này tuyệt đối không được...
Đầu anh Tống lắc như trống bỏi. Sở dĩ Tống Gia còn có thể duy trì được địa vị như hiện nay, hoàn toàn đều bởi vì sự tồn tại của ông cụ Tống.
Có thể nói thế này, từ sáng đến chiều, ông cụ Tống rụng thêm mấy sợi tóc, đều có thể khiến bọn họ nóng lòng như lửa đốt, càng không cần phải nói đến chuyện Trang Duệ là người ngoài ngành lại đi châm cứu cho ông cụ.
- Có gì mà không được ? Lão gia hỏa này có thể, đương nhiên ta cũng được!
- Trang tiểu tử, qua đây... Ông cụ Tống để cháu châm cứu. Ông cụ nhà các cháu thường xuyên khoác lác, ông ta đánh giặc dũng cảm hơn. Năm đó, lão tử cũng không phải khoe, đánh trận không hơn hắn, Thiếu Xuyên Tống nổi danh là nho tướng trong quân, trên phương diện học đại học, ách..., chưa học xong đại học, tuy nhiên khi ở trong đội quân, tuyệt đối được xem là phần tử trí thức.
Bình thường lão gia tử rất nho nhã, nói chuyện cũng rất khôi hài, nhưng chỉ cần gặp Âu Dương Cương, sẽ trở thành Hỏa Tinh đụng vào Địa Cầu, thô tục hết bài này đến bài khác.
- Ông Âu Dương...
Tống Quân không dám khuyên ông cụ nhà mình, liền chuyển ánh mắt nhìn về phía Âu Dương Cương. Người này là do hắn dẫn tới. Tiếng Tống Quân gọi ông chính là tiếng oán than dậy đất.
- Tiểu tử cháu đứng sang một bên. Ta đã châm cứu hai lần. Chẳng lẽ ông nội cháu đáng quý hơn ta sao?
Âu Dương Cương tức giận phất tay về phía Tống Quân. Hiện tại ông ta đã có chút hiểu được tâm tình của Trang Duệ. Đây là làm chuyện tốt cuối cùng lại bị người ta ngăn cản. Thật đúng là khiến trong lòng có chút khó chịu.
Thời gian nghỉ trưa này là tốt nhất, không có người chăm sóc đặt biệt ở bên cạnh. Sau khi nhìn thấy ông cụ Tống gật đầu, Trang Duệ tay chân lanh lẹ đốt đèn cồn, cầm ngâm châm trong tay hơ qua ngọn đèn cồn sát trùng, sau đó bảo ông cụ Tống gác tay lên trên giường, nhắm trúng huyệt Dương Cốc trên cổ tay đâm vào.
Mặc dù Tống Quân muốn ngăn cản, nhưng ở trước mặt hai ông cụ, căn bản sẽ không tới phần anh ta nói chuyện. Anh ta chỉ có thể gọi điện thoại cho lão đầu tử nhà mình, sau đó đứng ở bên cạnh, đôi mắt đầy trông mong nhìn.
Lần này Trang Duệ đã được giáo huấn, đưa linh khí vào trong cơ thể ông cụ Tống, gần giống với lúc dùng ở trên người bác sĩ Đậu. Hơn nữa chỉ dùng tới một dúm hải đạo như vậy, tin tưởng với các bộ phận trong thân thể ông cụ Tống đã thoái hóa như vậy, sẽ không có phản ứng rõ ràng.
Tuy nhiên Trang Duệ không phát hiện, ngay khi hắn thu ngân châm lại, con mắt già cả của ông cụ Tốngđã lộ ra chút khác thường, đồng thời ngẩng đầu thoáng nhìn về phía Âu Dương Cương. Khi nhìn thấy ông bạn già khẽ lắc đầu, ông cụ Tống lại khôi phục bộ dạng ban đầu.
Trang Duệ không biết, thân thể càng thoái hóa, hiệu quả linh khí lại càng rõ ràng hơn. Với bản thân Trang Duệ mà nói, hiện tại cho bản thân chăm sóc cho thân thể, loại khoái cảm đã không còn mãnh liệt như lúc ban đầu. Đây là do tạp chất trong cơ thể đã giảm.