Mục lục
Hoàng Kim Đồng - Trang Duệ (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Tần tiểu thư, trước kia từng mời cô vài lần nhưng đều từ chối, lần này tôi sẽ đưa cô đi dạo một vòng, không phải nói khoác, trên thế giới cũng không có được mấy chiếc du thuyền tốt thế này...

Người kia sau khi bắt chuyện với Trịnh Hoa thì không quan tâm đến Trang Duệ mà trực tiếp đi đến bên cạnh Tần Huyên Băng dùng giọng ân cần nói, vẻ mặt Trang Duệ không khỏi trầm xuống, đối phương chính là Ngưu công tử, thật sự quá vênh váo tự đắc, dám coi hắn là không khí, đồng thời còn muốn ra tay với bạn gái của mình.

- Con bà nó, làm thế nào để đẩy thằng khốn này đi chỗ khác nhỉ...

Trịnh Hoa thấy tình cảnh này thì thiếu chút nữa đã không cho mình một bạt tai, mình và Ngưu Hồng có chút quan hệ, tất nhiên cũng hiểu nhau. Nhăc đến những người trong tầng lớp phú hào Hongkong, tuy không phải ai cũng có học vị tiến sĩ ở nước ngoài nhưng ít nhất cũng có bằng đại học.

Nhưng vị Ngưu công tử này thì khác, rất bất hảo, hơn nữa còn nhận được sự sủng nịnh của Thuyền Vương, sau khi Thuyền Vương qua đời còn để lại cho một gia sản lớn, thậm chí còn nhiều hơn cả phần của cha mẹ. Mà Ngưu công tử xưa nay rất không thích học, chỉ thích đánh bạc và chơi gái mà thôi.

Ở Hongkong ngoài những vương tử trên thị trường chứng khoán thì Ngưu Hồng này có danh tiếng rất lớn, những năm qua đã truyền ra ngoài không ít chuyện với ngôi sao ca sĩ, năm xưa còn không biết lượng sức theo đuổi Tần Huyên Băng, kết quả là sao? Tất nhiên là bị lạnh nhạt, trở thành chuyện cười trong tầng lớp thượng lưu.

Con thuyền đánh bạc này hạ thủy chưa đến một năm, Ngưu hồng còn chưa được phân chia tiền lãi, nhưng hắn xem như tìm được một chỗ tốt để đi chơi, cả ngày không có việc gì làm đều ở đây, bình thường cũng hay đánh bạc, thắng nhiều thua ít, rất vui vẻ.

Sau khi tham gia bữa tiệc đấu giá từ thiện thì Ngưu Hồng về lại đổ thuyền, Trịnh Hoa vừa vặn muốn mời cả Ngưu Hồng, nhưng Trịnh Hoa lại quên tên này từng theo đuổi Tần Huyên Băng, hơn nữa ngày đó cũng có ý nhắm vào Trang Duệ, vì vậy nếu hai người này đụng mặt nhau sẽ phát sinh tình huống gì?

Trịnh Hoa không biết lần này Ngưu Hồng là cố ý, hắn muốn làm khó Trang Duệ, hôm trước ở đấu giá vì có quá nhiều trưởng bối nên hắn không dám mạo phạm Trang Duệ, nhưng vấn đề mặt mũi vẫn là thứ luôn được hắn khắc ghi trong lòng.

Ngưu Hồng không quá quan tâm đến bối cảnh của Trang Duệ, hắn bây giờ cũng chưa từng đến nội địa, hắn nghĩ rất rõ, dù Trang Duệ có quyền thế ngập trời thì cũng không liên quan gì đến mình. Khi tài sản lên đến con số như lúc này thì kinh doanh sẽ có thể tỏa ra khắp thế giới, đã không sợ bị người chèn ép, vì vậy vừa rồi hắn không quan tâm đến Trang Duệ, chủ yếu làm cho Trang Duệ cảm thấy khó khăn.

Khi thấy vẻ mặt âm trầm của Trang Duệ ở bên cạnh thì Ngưu Hồng vui đến mức thiếu chút nữa cười phá lên, hắn chuẩn bị nắm tay Tần Huyên Băng, coi như hôn một cái theo đúng nghi lễ, coi như làm mất hết thể diện của tên khốn nội địa kia.



- Thật xin lỗi, tôi không biết anh, mời anh nhường đường.

Tần Huyên Băng nói làm cho nụ cười trên mặt Ngưu Hồng chợt đông cứng, bàn tay vươn ra giữa không trung chợt khựng lại, không biết nói sao cho phải, cũng không thể nào cưỡng chế bắt tay với Tần Huyên Băng được? Ngưu Hồng tuy ngang ngược nhưng còn chưa đến mức bỉ ổi như vậy.

- Trang Duệ, đi thôi, chúng ta vào trong thuyền đi dạo, không ngờ bên ngoài gió lớn còn có nhiều ruồi bọ, thật sự chán ghét.

Tần Huyên Băng nói câu tiếp theo làm cho Ngưu Hồng giống như cắm đầu xuống đất, hắn quen biết Tần Huyên Băng từ lâu, chưa từng nghe thấy nàng nói ra những câu như vậy, nhưng bây giờ được nghe thì lại làm hắn tức đến mức thiếu chút nữa đã ói máu, người phụ nữ này mắng người không phải thô tục theo kiểu thông thường.

Tần Huyên Băng tuy không thích giao tế nhưng như vậy cũng không làm nàng mất đi trí thức về đối nhân xử thế, Ngưu Hồng muốn thông qua nàng để làm nhục Trang Duệ, kết quả chỉ có thể là tự rước nhục mà thôi.

Trang Duệ vốn đầy bụng khó chịu nhưng cũng phải nở nụ cười vì lời nói của Tần Huyên Băng, hắn không ngờ Tần Huyên Băng lại có ngôn từ sắc bén như vậy. Hắn ôm lấy vòng eo của Tần Huyên Băng, sau đó liếc mắt nhìn Trịnh Hoa nói:

- Trịnh tiên sinh, chúng ta đi dạo trên thuyền thôi, tuy ruồi bọ ở đây không nhiều nhưng thật sự chán ghét.

Trang Duệ nói dứt lời thì gật đầu với Trịnh Hoa, cũng không quan tâm đến Ngưu Hồng mà ôm Tần Huyên Băng đi về phía buồng nhỏ trên tàu. Trung Hải vốn muốn đi theo nhưng lại thấy vẻ mặt Ngưu Hồng tím tái, đang vung vẫy nắm đấm giống như muốn cho Trang Duệ một trận vậy.

Trịnh Hoa sợ đến mức vội vàng ôm lấy cổ Ngưu Hồng kéo đi theo hướng ngược lại với Trang Duệ và Tần Huyên Băng, đồng thời cũng khoát tay cho người bên cạnh đuổi theo Trang Duệ. Gia tộc họ Ngưu các người không buôn bán kinh doanh trong nội địa, nhưng gia tộc chúng tôi trọng điểm đặt ở nội địa, cậu gây khó dễ cho Trang Duệ cũng đừng chọn lúc này, vì bây giờ Trang Duệ là khách của tôi.

Sau khi đi xa một chút thì Tần Huyên Băng ngẩng đầu nhìn Trang Duệ nói:

- Trang Duệ, anh đừng giận, người kia là như vậy đấy, từ nhỏ đã thiếu giáo dục, chút nữa em và anh làm vài ván bài thì tâm tình sẽ tốt hơn.



Trang Duệ nghe được lời của Tần Huyên Băng thì nở nụ cười nói:

- Không có gì, anh sẽ không so đo với người này, đúng rồi, anh còn không ngờ em biết đánh bạc đấy nhé? Ha ha, sau này nếu đánh mạt chược với mẹ chồng thì cũng đừng thắng hết tiền của bọn họ đấy nhé.

- Mẹ chồng? Anh xấu lắm, ai gả cho anh chứ?

Tần Huyên Băng bị lời nói của Trang Duệ làm cho sững sốt, nhưng sau đó nàng nhanh chóng có phản ứng, dùng tay bấm một cái bên hông Trang Duệ. Hai người đùa giỡn ầm ỉ và đi đến buồng nhỏ trên tàu, coi như tình huống không thoải mái trước đó đã không còn.

- Trang tiên sinh, tôi đưa các anh đi nghỉ ngơi một chút, phải đợi đến khi ra vùng biển quốc tế thì đại sảnh mới mở cửa cho bên ngoài.

Đi theo sau lưng Trang Duệ chính là một người than niên tên là Lưu Hùng, gia tộc của người này kinh doanh thực phẩm, có mối liên hệ chặt chẽ với nội địa, càng muốn có quan hệ thân mật với Trang Duệ.

- Được, cám ơn anh Lưu!

Trang Duệ khẽ gật đầu, hắn đi theo Lưu Hùng đến một tháng máy, hắn nhìn lên bảng số, có nút tầng trệt và năm nút số, còn có ba nút cho ba tầng gì đó ở bên dưới. Nói cách khác thì ngoài năm tầng bên trên, phía dưới còn có ba tầng nữa, có thể thấy du thuyền này lớn cỡ nào.


Trịnh Hoa sắp xếp cho Trang Duệ ở tầng thứ năm, tầng này tổng cộng có ba gian phòng xép, từng phòng đều có ba mặt hứng ánh sáng, không chỉ có thể thưởng thức cảnh biển, còn có thể thu trọn cảnh tượng con thuyền lớn vào mát. Đừng nghĩ Ngưu Hồng là một cổ đông mà tưởng bở, vì tên này cũng không có tư cách ở tầng năm.


- Trang tiên sinh, các anh nghỉ ngơi trước, khi đến vùng biển quốc tế thì tôi sẽ gọi. Đúng rồi, tiểu tử Ngưu Hồng kia anh đừng quan tâm, tính tình của hắn thường chó má như vậy...


Sau khi đưa Trang Duệ và Tần Huyên Băng đến phòng thì Lưu hùng biểu đạt thiện ý của mình, trong lời nói cũng nhắc nhở Trang Duệ. Hắn cũng không biết sâu về Ngưu Hồng, tiểu tử kia mà bị người ta không quan tâm, sợ rằng sẽ tiếp tục làm loạn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK