Mục lục
Hoàng Kim Đồng - Trang Duệ (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Tiết thị trưởng...

Nhìn thấy người từ trong xe bước xuống, con mắt Sầm thị trưởng không khỏi ngây dại. Sầm thị trưởng không cho rằng Tiết thị trưởng đến đây là để cùng với mình tranh đoạt chiến tích một tỷ đô la.

Chỉ là Sầm thị trưởng không ngờ được rằng sau khi Tiết thị trưởng xuống xe lại đi về phía chiếc xe phía sau, tự thân mình mở cửa. Một người từ trong đó bước ra, vừa ngày vừa xuất hiện lại khiến cho Sầm thị trưởng toát mồ hôi hột.

Hạ chủ nhiệm văn phòng tỉnh ủy, Sầm thị trưởng không có khả năng không biết. Đây là một người rất có quyền lực ở thành phố. Mỗi lần Tề bí thư xuất hiện ở trên truyền hình, đều có bóng dáng của Hạ chủ nhiệm ở phía sau. Có thể nói ở một mức độ nào đó Hạ chủ nhiệm giống như một vị quân sư cho Tề bí thư.

Tuy theo cấp bậc hành chính mà nói thì chắc vụ của Sầm thị trưởng và Hà chủ nhiệm không khác nhau là mấy. Thế nhưng Sầm thị trưởng biết rõ chính mình ngay cả thường ủy của thành phố còn không được bước vào thì làm sao có thể so sánh với Hạ chủ nhiệm được.

Sầm thị trưởng kiện định, vẻ mặt hớn hở nghênh đón:

- Tiết thị trưởng, Hạ chủ nhiệm. Hai vị sao lại tới chỗ này.

Hạ chủ nhiệm không thèm để ý tới Sầm thị trưởng, hắn đối với việc Sầm thị trưởng vươn tay ra làm như không thấy. Một mặt lại nhìn về phía Tiết thị trưởng hỏi:

- Nhà máy gốm sứ của Từ Quốc Thanh ở nơi này?

- Vâng! Đúng như vậy.

Tiết thị trưởng liếc mắt nhìn đội cảnh vệ được võ trang đầy đủ, sắc mặt vô cùng khó coi, hắn kkhẽ nói với Sầm thị trưởng:



- Tiểu Cử, ngươi đang làm cái gì vậy? Rốt cuộc những cảnh vệ này làm sao lại có mặt ở đây...

Trên đường đi tới đây, Hạ chủ nhiệm cũng đã nói cho Tiết thị trưởng một chút sự tình. Nghệ nhân gốm sứ tên là Từ Quốc Thanh này được Tề bí thư coi trọng. Thế nhưng lúc này lại phát hiện ra việc cảnh vệ vây xét nhà máy. Việc này nếu như mà rơi vào tai Tề bí thư thì Tiết thị trưởng cũng nhận nhận một phần trách nhiệm.

- Tiết thị trưởng. Ta...ta cũng không có biện pháp nào khác. Sơn Mộc tiên sinh không thiỉnh mời được Từ tiên sinh đi Nhật Bản trao đổi về nghệ thuật gốm sứ, cho nên muốn rút khoản đầu tư một trăm triệu năm ngàn vạn đô la khỏi thành phố chúng ta...

Sầm thị trưởng có chút ủy khuất. Hắn sở dĩ làm như vậy không phải là vì thành phố sao, không phải vì sự phát triển kinh tế của tỉnh sao. Như thế nào lại phảm phải sai lầm lớn cơ chứ.

- Kiến thiết kinh tế thì cũng phải xem sét hoàn cảnh mới được. Hi sinh lợi ích của dân chúng là sai rồi. Sầm thị trưởng đừng có nghe lời xằng bậy của người khác mà làm liều. Nếu không thì không gánh nổi trách nhiệm đâu.

Hạ chủ nhiện đem từng câu từng chữ trong ký thoại Tề thư rập khuôn nói ra. Sau khi nói xong thì đi vào bên trong nhà máy gốm sứ của Từ Quốc Thanh.

Hôm nay người tới thật sự quá nhiều. Vốn trước cửa nhà máy có một con chó săn, nhưng hôm nay nó thấy có nhiều người như vậy, đã thế người nào cũng đằng đằng sát khí, nên đã cụp đuôi trốn vào trong ổ rồi. Thành ra cuối cùng không có ai ngăn đón Hạ chủ nhiệm.

- Tiểu Sầm! Ý tứ của Hạ chủ nhiệm chính là ý tứ của ta. Chúng ta không thể nhìn đơn thuần dùng chỉ tiêu phát triển kinh tế để nhìn nhận một vấn đề. Dân sinh cũng vô cùng trọng yếu. Phá hư nó thì rất dễ, nhưng muốn xây dựng lại nó thì khó vô cùng.

Tiết thị trưởng liếc mắt nhìn Sơn Mộc ở trong xe, rồi lại quay ra nói với Sầm thị trưởng vài câu. Sau đó mới chạy đuổi theo Hạ chủ nhiệm vào trong xưởng.

- Đứng dậy! Rốt cuộc là như thế nào...?

Sầm thị trưởng thất thần đứng trước xe, bản thân hắn hiện giờ không biết phải làm gì. Mấy ngày hôm trước ở trong văn phòng của Tiết thị trưởng, Tiết thị trưởng còn muốn cho mình làm phụ tá trong việc kiến thiết kinh tế. Mới có hai ngày, vậy mà sự việc bây giờ đã khác



Đây chính là một trăm tiệu năm ngàn vạn đô la, khoản đầu tư này rất có lợi cho thành phố. Cho dù ở một thành phố lớn đi chăng nữa thì đây cũng là một khoản đầu tư rất xa xỉ. Như thế nào mà Tiết thị trưởng cùng với Hạ chủ nhiệm lại không muốn. Điều này chẳng phải quyền đầu tư của Sơn Mộc trực tiếp bị tước bỏ hay sao.

Điều này đối với Sầm thị trưởng không hề trọng yếu. Khoản đầu tư này có hay không, không quan trọng. Cái chính là chiến công của hắn vậy mà lại bay mất. Điều này khiến cho tâm trạng của hắn cảm thấy bất mãn. Nếu như không biết được nguyên nhân trong đó, chắc chắn tối nay Sầm thị trưởng sẽ không ngủ ngon giấc.

- Sầm tiên sinh! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Ta cảm giác quý phương đối với việc đầu tư lần này cũng không hề xem trọng a...

Sơn Mộc Đại Lang cũng nghe loáng thoáng được cuộc đối thoại vừa rồi. Bản thân hắn không tinh thông tiếng Trung Quốc, nhưng đối với phương thức biểu đạt của mấy vị quan chức kia hắn hoàn toàn có thể đoán được phần nào.

- Ta không biết, Sơn Mộc tiên sinh. Chúng ta cũng vào xem một chút đi...

Sầm thị trưởng còn muốn tranh thủ một chút. Việc này đối với việc phát triển kinh tế vô cùng có lợi. Đương nhiên sẽ phải tổn hại đến lợi ích của một số người, nhưng chỉ cần làm tốt công tác đền bù thì sẽ không có vấn đề gì xảy ra cả?

Chỉ là Sầm thị trưởng cũng không biết trong ký thoại Tề thư có nói: Bảo vệ môi trường là một hạng mục vô cùng quan trọng, trong toàn tỉnh, các ngành nghề như làm giấy,...vân vân...chỉ cần là ngành nghề gây ô nhiễm môi trường thì đều phải ngừng mọi hoạt động kinh doanh lại.

Đương nhiên, Trang Duệ cũng không biết bởi vì một cuộc điện thoại của mình mà khiến cho trọng tâm kinh tế của một tỉnh phải điều chỉnh lại. Nếu như những nhà đầu tư kia biết rõ việc này là do Trang Duệ gây ra thì chỉ sợ nước miếng của bọn họ thôi cũng đủ để dìm chết hắn rồi.


- Từ tiên sinh, hầm lò Từ Châu là di sản văn hóa trọng yếu của Ký tỉnh chúng ta. Công nghệ gốm sứ của ngài có thể tu phục lại nghệ thuật gốm sứ từ xa xưa, điều này đối với sự nghiệp văn hóa của tỉnh có cống hiến rất lớn...


Hạ chủ nhiệm cũng là một người rất biết cách làm việc, chỉ thoáng một câu nói di sản văn hóa hầm lò Từ Châu cũng đã cấp cho Từ Quốc Thanh công đạo. Sự việc về sau có thể giải quyết một cách dễ dàng. Mà trong khi nói, ánh mắt của Hạ chủ nhiệm cũng nhìn về phía Bành Phi và Trang Duệ, không ngừng đánh giá hai người.


Dựa theo lời của Tề bí thư thì nên cư xử với người thanh niên tên Trang Duệ khách khí một chút. Thế nhưng trong gian phòng này lại có tới hai người trẻ tuổi. Hạ chủ nhiệm cũng không biết được ai mới là Trang Duệ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK