- Lão Từ, lão Từ, nhanh mở cửa.
Sau khi dừng xe ở ngoài cửa nhà máy, Vu Chính Quân đưa tay đập lên cái cánh cửa lớn loang lổ vết rỉ sét, nhất thời vài tiếng động lớn kêu lên, nhưng mà khi nghe được thanh âm của Vu Chính Quân thì bên trong lại vang lên thanh âm nức nở.
- Tên gia hỏa này, ngay cả đi nhanh cũng không nổi nữa rồi, ôi!
Vu Chính Quân vẫn còn xách một gói thức ăn thừa lúc vừa rồi, bây giờ Trang Duệ mới hiểu được ý tứ của Vu lão bản khi bảo người phục vụ gói thức ăn thừa lại.
- Tên gia hỏa này, lại đang làm gì rồi, Trang lão bản đừng để ý, lập tức tôi sẽ gọi điện thoại cho hắn ra mở cửa.
Đợi đến năm sáu phút sau, cửa trước vẫn không có động tĩnh gì, Vu Chính Quân vội vàng lấy điện thoại ra gọi, khi bên kia nhấc máy, anh bạn này liền trực tiếp rống lên, bảo Từ Quốc Thanh nhanh ra mở cửa.
- Lão Vu, đồ ăn cho Đại Hoàng thì cứ để ở ngoài cửa không được sao ? Còn gọi toi ra mở cửa làm gì ?
Sau khi Từ Quốc Thanh nghe điện thoại xong, vẫn phải đợi bảy tám phút sau mới nghe thấy từ bên trong cửa truyền đến tiếng bước chân và tiếng nói chuyện.
Cánh cửa sắt han rỉ kia vang lên một tiếng rồi mở ra, một người đàn ông trung niên râu tóc dài lôi thôi, còn đeo một cặp kinh thật dày xuất hiện ở trước mặt mọi người.
Bộ tóc của người đàn ông trung niên này cũng có chút đặc sắc, từ trên xuống dưới được chia làm ba loại màu trắng hồng lam. Trang Duệ đánh giá cẩn thận mới hiểu được, thì ra đây chính là vì lây nhiễm màu sắc của nguyên liệu, xem ra người này hẳn là đang bận bịu cái gì đó.
Nhưng mà hình tượng này so với vị đại sư trong lòng Trang Duệ còn kém nhau rất xa. Đây là một lão nhân suy sút, cái hình tượng và cách ăn mặc này, so với đám híp pi của nước Mĩ trong những năm bảy tám mươi cũng có thể liều mạng.
Người đàn ông trung niên kia đưa mắt đánh giá đám người Trang Duệ một chút rồi quay đầu nhìn về phía Vu Chính Quân, nói:
- Lão Vu không phải tôi đã nói với anh rồi sao, cái nàh máy này chỉ cho thuê chứ không bán, cái phòng thì nghiệm của tôi thì không được động, Còn nữa có cho thì cũng không cho người Nhật Bản thuê, công nghệ chế tạo đồ sứ của Nhật Bản bây giờ chính là ăn cắp từ nơi này của chúng ta.
Đám người Trang Duệ nghe thấy vậy thì đều bị Từ Quốc Thanh làm cho vui vẻ. Hóa ra đây chính là một người yêu nước.
- Lão Từ, ngươi, thời gian nung đồ sứ thì bình thường, còn lúc bình thường thì có thể bình thường một chút hay không?
Vu Chính Quân cũng có chút bất đắc dĩ đối với người bạn này của mình, sau khi đưa gói đồ ăn vào cho hắn, nói:
- Lão Từ, tôi và anh đã đề cập qua, vị này chính là Trang Tổng, đặc biệt từ Bắc Kinh tới chỗ này, lão tiểu tử ngươi chẳng lẽ lại không mời chúng tôi vào ngồi hay sao?
- Trang tổng? Vị kia chính là Trang tổng? Tôi không biết.
Từ Quốc Thanh hiển nhiên đã quên mất chuyện tình hắn và Vu Chính Quân đã thương lượng. Tuy rằng người này si mê gốm sứ, nhưng mà những lễ tiết cở bản nhất của con người thì vẫn biết, lập tức mời mấy người vào trong.
Cái sân nhà máy này vẫn còn lớn, nhưng mà ngoại trừ những cái đệm vôi nằm ở dưới đất thì những chỗ khác đều tràn ngập cỏ dại, đối diện cửa lớn là một cái phân xưởng, lại càng được khóa kín, cũng không biết là trong thời gian bao lâu rồi chưa từng được khởi công.
- Chỗ của tôi cũng chỉ có phòng thí nghiệm là có thể ngồi, đến phòng thí nghiệm của tôi đi.
Từ Quốc Thanh dẫn mọi người đi vòng qua cái phân xưởng này, Trang Duệ lập tức thấy được một cái ống khói màu trắng, tuy rằng không cao lắm nhưng mà cực kỳ to, ở bên trên còn có khói bốc lên, chỗ đó chính là phòng thí nghiệm của Từ Quốc Thanh.
- À, tôi nhớ rồi, lão Vu này, Trang tổng này có phải chính là người mà anh giới thiệu cho tôi, nói là người có thể nhìn ra đồ gốm ba màu của tôi là đồ giả, có phải không?
Vừa mới đẩy cửa lớn của phòng thí nghiệm ra, Từ Quốc Thanh giống như là bị tiểu quỷ ám ảnh vậy, lập tức xoay người lại khiến cho mấy người phía sau đều bị hoảng sợ.
- Đúng, Trang tổng chính là người nhìn ra đồ gốm ba màu của anh, lúc này mới tới để gặp anh, tôi nói cho anh biết, chúng tôi đi vào đây, không biết là chén nước cũng có được hay không?
Vu Chính Quân cũng rất quen thuộc với Từ Quốc Thanh, biết được người này có phần hành động thất thường, lập tức đẩy hắn ra, để cho đám người Trang Duệ tiến vào.
- Lão Vu, anh giúp tôi tiếp đãi khách khứa, Trang tổng, ngài là người trong nghề, chúng ta đi ra chỗ này bàn bạc.
Khi thấy Vu Chính Quân gật đầu đồng ý với mình, Từ Quốc Thanh lại kéo Trang Duệ sang một bên, hoàn toàn không để ý trên tay mình còn đang dính thuốc màu, việc này làm cho cái áo sơ mi màu trắng của Trang Duệ bị in dấu năm ngón tay.
- A! Trang tổng, thực xin lỗi, thật sự là thực xin lỗi, tôi vốn là muốn mời ngài nói xem một chút, đến tột cùng là tác phẩm của tôi có sơ hở gì, khiến cho ngài có thể nhìn ra được?
Tuy rằng Từ Quốc Thanh không hiểu lắm đạo đối nhân xử thế, cũng biết động tác của mình có chút không thích hợp, lập tức ngượng ngùng buông lỏng tay ra, nhưng mà bộ dáng trên mặt vẫn có chút vội vàng, cặp mắt sáng ngời kia xuyên thấu qua cả cái kính dày, gắt gao nhìn chằm chằm vào Trang Duệ.
Trang Duệ nhìn cái dấu tay ở trên áo mình, không khỏi nở nụ cười khổ, hắn cũng nhìn ra đầu óc của vị Từ Quốc Thanh này hoàn toàn không có bất cứ vấn đề gì, nhưng mà hắn đã đem lực chú ý của mình đặt lên công việc nghiên cứu gốm sứ, cho nên những người bên ngoài cũng cảm thấy người này có chút quái dị.
Nhưng mà, hế là một người có thành tựu kiệt xuất ở trong một lĩnh vực nào đó thì đều có tính tình quái dị như vậy. Giống như Picasso, chính là không thể không có nữ nhân, tới khi đã chín mươi tuổi, bên người vẫn có đủ mỹ nữ.
Mà càng nhiều là các khoa học gia, cũng có rất nhiều người, những người ngoài cũng chưa biết đến thói quen kỳ lạ của họ. Nhưng mà khi bọn họ nổi danh rồi, những tật xấu dở hơi đó cũng đều biến thành ưu điểm.
- Gọi tôi là Trang Duệ!
Trang Duệ cười nói.
- A? Tôi cũng đâu có nói ngài tên là Trang tổng đâu, chúng ta vào trong nói.