- Nhìn tôi làm gì, trên mặt tôi cũng không có mọc hoa.
Tần Huyên Băng thấy Trang Duệ nhìn chằm chằm vào mình thì trong lòng tuy rất vui nhưng lại làm ra vẻ nổi giận.
- Mặt của cô còn đẹp hơn cả hoa ấy chứ?
Trang Duệ không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà lại nói ra như vậy, trong lòng thật sự hối hận, rõ ràng là những lời "muốn ói" thường thấy trên tivi.
Điều làm cho Trang Duệ cảm thấy bất ngờ chính là Tần Huyên Băng lại cười, trên mặt không khỏi có chút đỏ ửng, hai mắt vốn nhìn thẳng Trang Duệ lại có chút né tránh.
- Mẹ kiếp, quả nhiên nghệ thuật đến từ cuộc sống.
Trang Duệ lại ngây cả người, cũng biết là nên rèn sắt khi còn nóng, vì vậy vội vàng móc từ túi áo trong ra một viên Phỉ Thúy, sau đó hắn đưa đến trước mặt Tần Huyên Băng rồi nói:
- Huyên Băng, đây là lễ vật của anh cho em, em xem có thích không?
Viên Phỉ Thúy này đã được Trang Duệ dùng giấy nhám chà phần đá bên ngoài, lớp tinh thể đá bên ngoài đã không còn, bây giờ viên Phỉ Thúy như quả trứng trở nên trong suốt long lanh, màu xanh dào dạt, làm cho người ta nhìn qua sẽ không thể nào không bị thu hút.
- Phỉ Thúy sao? Ha ha, Trang Duệ, cám ơn anh, tôi rất thích lễ vật của anh.
Tần Huyên Băng nhìn viên Phỉ Thúy trong lòng bàn tay của Trang Duệ, nàng nói với vẻ mặt tươi cười như hoa. Vì viên Phỉ Thúy kia có màu xanh và khá lớn, dù là cửa hàng đá quý lớn nhất ở Nam Kinh cũng sẽ coi thứ này là bảo vật, Tần Huyên Băng đoán rằng Trang Duệ vì chính mình là nhà thiết kế đá quý mới đi mua Phỉ Thúy làm lễ vật, vì vậy mà cảm thấy ngọt ngào và hưng phấn với tâm ý của Trang Duệ.
- Em thích là tốt rồi.
Trang Duệ nở nụ cười ngây ngô, cách xưng hô cũng biến đổi, nhưng câu nói kế tiếp của Tần Huyên Băng thật sự làm cho hắn cười không nổi.
Tần Huyên Băng tiếp nhận viên Phỉ Thúy trong tay của Trang Duệ, sau đó nàng cầm nó trong tay ve vuốt, lại nói:
- Trang Duệ, dù em làm nhà thiết kế đá quý nhưng những thứ như kim cương hay Phỉ Thúy đều được làm giả rất nhiều, chỉ cần không chú ý sẽ bi người ta lừa gạt, hơn nữa Phỉ Thúy giả đeo lên người sẽ phóng xạ và có hại cho cơ thể. Vật này anh mua không ít tiền, ha ha, lần sau em sẽ dạy cho anh cách phân biệt thật giả.
- Không có, không tốn tiền, thật sự không tốn tiền...
Vẻ mặt Trang Duệ lúc này thật sự là cười mà khó coi hơn khóc, hắn dùng biết bao nhiêu sức lực mới lấy viên Phỉ Thúy kia ra từ tảng đá, không ngờ lại còn bị Tần Huyên Băng cho là hàng giả, lại còn muốn dạy mình phân biệt Phỉ Thúy, vì vậy mà hắn chợt cảm thấy có chút "xúc động" muốn rơi nước mắt.
- Không có gì, dù là giả thì em cũng rất thích.
Tần Huyên Băng nói lời thật lòng, tuy viên Phỉ Thúy là thật hay giả rất quan trọng nhưng quan trọng hơn chính là tâm ý của người tặng quà.
- Nếu giả thì trả lại cho anh được không?
Trang Duệ mơ hồ lẩm bẩm một câu, hắn chỉ sợ Tần Huyên Băng không coi trọng mà vứt đi thì thật sự là thua lỗ lớn, dù sao thì cũng có giá vài trăm ngàn, chính mình lại khổ công lấy nó ra, trong lòng tất nhiên sẽ có chút bức bối.
May mà Tần Huyên Băng không nghe rõ, lúc này ánh mặt trời về chiều chợt chiếu vào kho hàng, Tần Huyên Băng cầm lấy viên Phỉ Thúy đưa lên che ánh sáng và nhìn vào, vài chục giây sau nàng chợt há hốc mồm.
- Trang...Trang Duệ, anh...Viên Phỉ Thúy này của anh là thật sao?
Vẻ mặt Tần Huyên Băng có biểu lộ cực kỳ kinh ngạc, nàng không thể tin chính mình sẽ tiếp nhận một viên cực phẩm Phỉ Thúy là thủy tinh đế vương lục, phải biết rằng nàng đã làm nhà thiết kế châu báu bảy năm, dù là ở trong nước Anh thì cũng không có viên Phỉ Thúy tốt như vậy, công ty gia tộc của nàng cũng chỉ có vài trang sức được làm bằng đế vương lục mà thôi, trên cơ bản chỉ dùng để trưng bày.
Cách làm chỉ trưng bày mà không bán của gia tộc Tần Huyên Băng được gọi là "câu cá", đây là thủ đoạn của những vị chủ cửa hàng khôn khéo năm xưa, bọn họ cố ý đưa bảo vật của cửa hàng ra trưng bày nhưng không bán, chẳng qua chỉ muốn hấp dẫn người ta vào mua hàng mà thôi.
"Hừ, cuối cùng cũng là thật, thứ mà mình lấy ra từ đá chẳng lẽ lại là giả?"
Trang Duệ thầm nói, ngoài miệng lại nói:
- Phải là thật chứ, vì thứ này anh lấy ra từ đá?
- Anh đã đến đổ thạch(Đánh cuộc đá quý) sao?
Tần Huyên Băng lắp bắp kinh hãi, nàng không ngờ một người lỗi thời như Trang Duệ lại có thể biết về đổ thạch.
- Không phải được lấy từ đổ thạch, đây là thứ mà ông nội của anh để lại, anh xem nhật ký của ông thì biết đây là Phỉ Thúy nguyên thạch, vì vậy mà cắt ra, không ngờ bên trong có Phỉ Thúy.
Đây là lần thứ hai Trang Duệ được nghe hai chữ đổ thạch, xem ra trong nghề phỉ thúy thật sự có trò đổ thạch kia.
Còn câu trả lời Tần Huyên Băng cũng không phải Trang Duệ tự mình nghĩ ra, lúc đó hắn lấy được phỉ thúy ra, trước khi đi vài ngày không có chuyện gì mới lấy nhật ký của ông nội ra đọc một lượt, mới biết những khối đá kia đượ khai thác ở một căn hầm bên Myanmar nhưng không được xem trọng. Ông nội của hắn mang về Bành Thành làm vật lưu niệm, cũng không ngờ bên trong thật sự có phỉ thúy, dù sao thì phẩm chất của những tảng đá kia là rất kém.
Trang Duệ thật sự hối hận là vì sao mình không sớm xem nhật ký của ông, nếu không thì hăn có thể quang minh chính đại đi cắt tảng đá ra, cũng không cần tốn nhiều tâm tư như vậy. Nhưng lúc này hắn cũng có được một cái cớ để trả lời vấn đề của Tần Huyên Băng, nhật ký cũng còn trong nhà, không tin thì có thể lấy ra xem.
Tần Huyên Băng có chút ngây người, sau đó nàng chân thành đưa nó lại cho Trang Duệ:
- Trang Duệ, anh thật sự tặng nó cho em sao? Anh biết viên phỉ thúy này có giá bao nhiêu không?
Trang Duệ khoát tay áo nói:
- Muốn tặng thì cũng đừng nói đến giá, chủ yếu là tình cảm.
Trang Duệ nói làm cho gương mặt Tần Huyên Băng chợt đỏ ửng, nàng không khỏi nghĩ rằng "tên đầu gỗ" kia cuối cùng cũng biết nói đến chuyện tình cảm. Nhưng nàng cũng không biết lúc này Trang Duệ đang thầm tính toán:
- Hừ, tôi đã đi xem qua vài cửa hàng đá quý, những thứ như viên đá này chỉ hơn một trăm ngàn, viên phỉ thúy này quá lắm chỉ hơn ba trăm ngàn mà thôi.
Trang Duệ nghĩ đến vấn đề Tần Huyên Băng mua hồ lô dế của mình, còn cho Trang Duệ một chiếc điện thoại giá hơn một trăm ngàn, bây giờ hắn đưa lại cho nàng một viên phỉ thúy giá hơn ba trăm ngàn, hắn cũng không quá đau lòng.
Tần Huyên Băng nghe được lời nói của Trang Duệ thì đặt viên phỉ thúy vào trong lòng, nàng dùng giọng động tình nói với Trang Duệ:
- Cám ơn anh, Trang Duệ, viên phỉ thúy này có giá vài triệu, nhưng em sẽ không bán nó đi, em muốn thiết kế nó thành một châu báu đẹp nhất, vĩnh viễn giữ lại. Trang Duệ, anh làm sao vậy, ủa, Lôi Lôi, mọi người đã về lại rồi à?
Tần Huyên Băng nói xong thì thấy Trang Duệ có chút không yên lòng, chính mình lại oán trách tên đầu gỗ kia không chịu nhân cơ hội để thổ lộ với mình. Nhưng khi thấy Lôi Lôi và Lưu Xuyên chạy xe về lại kho hàng, nàng cũng tranh thủ giấu viên phỉ thúy đi.
Trang Duệ thật sự có chút ngốc nghếch với chuyện nam nữ, nhưng vừa rồi cũng không phải là phản ứng chậm chạp, mà hắn bị những lời của Tần Huyên Băng làm cho sợ hãi. Hắn đã định giá viên phỉ thúy kia rất cao, nhưng hắn không ngờ giá trị của nó còn vượt qua dự đoán của mình.
Lúc này Trang Duệ thật sự ngây người, thứ nhất là ném vài triệu ra ngoài, hắn cũng không khỏi có chút đau lòng, thứ hai là cũng có chút chờ mong với đổ thạch như lời của Tống Quân. Chỉ là một viên phỉ thúy như quả trứng gà đã có giá vài triệu, nếu như quả bóng rổ thì không phải là vài trăm triệu sao? Lúc này trong ánh mắt hắn đều là ánh sao, ngay cả Lưu Xuyên đến bên cạnh cũng không chú ý.
- Mộc Đầu, làm gì vậy, xe thế nào, hay chúng ta đổi nhé, cậu mua chiếc Chiru kia đi.
Lưu Xuyên đi đến bên cạnh Trang Duệ định vung tay vỗ lên vai, nhưng hắn chợt thấy Tiểu Bạch Sư ở bên cạnh Trang Duệ, vì vậy mà rùng mình sợ hãi nhìn quần của mình, lại phẫn nộ hạ tay xuống.
- Đổi xe sao? Không có cửa đâu, chờ tôi chạy mười năm sẽ tặng cho cậu.
Trang Duệ bị lời của Lưu Xuyên làm cho bừng tỉnh, hắn chợt phát hiện mình mất đi một cơ hội tốt để tỏ tình. Trong phim khi những nhân vật nam chính tặng quà cho nữ, khi đó người phụ nữ thường kích động lao vào lòng người đàn ông, chẳng lẽ vì Lưu Xuyên quấy rầy mà xảy ra vấn đề? Vì vậy mà ánh mắt Trang Duệ nhìn về phía Lưu Xuyên có chút bất thiện.
- Được rồi, coi như tôi chưa nói gì, không đổi thì thôi, đừng trừng mắt như vậy.
Lưu Xuyên bị Trang Duệ trừng mắt mà có chút sợ hãi khó giải thích, hắn sợ Trang Duệ lại kêu Tiểu Bạch Sư lên xé quần mình, Hắc Sư của hắn lại không thể hỗ trợ, sợ rằng cũng sẽ cắn ngược lại mình.
- Thế nào, ông chủ Lưu, thỏa mãn chứ? Mời các vị vào lại văn phòng của tôi, tôi sẽ cho nhân viên lắp đặt các sản phẩm tặng kèm lên xe.
Quản lý Chu đi đến, khi thấy Lưu Xuyên thử xe xong thì mở miệng mời mọi người về phòng làm việc chờ đợi, thật ra mục đích chính là đòi tiền, chỉ là hắn thuộc hạng người khôn khéo nên không nói thẳng.
Sau khi quay lại phòng làm việc của Chu Dật Quần, Trang Duệ hỏi thăm chuyện làm biển số xe, hắn công tác ở Trung Hải mà chạy xe biển số Nam Kinh thì không tiện.
Quản lý Chu nghe vậy thì cười nói:
- Không có vấn đề, chúng tôi cũng có một chi nhánh nhỏ ở Trung Hải, tôi sẽ lưu lại số điện thoại của ông chủ Trang, khi đó anh chỉ cần gọi điện thoại là có người giúp giải quyết, sẽ không để anh phải chạy những thủ tục kia.
- Được rồi, chỗ này của các anh có thể quét thẻ chứ? Tối nay tôi còn có việc, bảo nhân viên làm nhanh lên cho tôi, lát nữa chúng tôi sẽ lấy xe.
Lưu Xuyên cũng không nhịn được, lần này hắn gặp Lôi Lôi sau một thời gian dài, cũng muốn hâm nóng tình cảm.