Khi thấy tất cả mọi người đã chuẩn bị xong thì ông chủ Lữ lên tiếng:
- Hôm nay Tiểu Hứa và Tiểu Trang xem như là người ngoài, nhưng giám đốc Hứa là khách, chúng ta cho cậu ấy một cơ hội chọn vật để giám định trước, mọi người thấy thế nào?
- Giám đốc Hứa xem như chiếm tiện nghi, cậu chỉ cần tùy tiện chọn một vật, chỉ có thể phân biệt thật giả, đại khái nói ra chút lai lịch là vượt qua kiểm tra.
Vừa rồi biểu hiện của Hứa Vĩ khi bước chân vào quán trà làm cho Tống Quân có chút mất vui, nhưng đây là khách mà Lữ lão gia tử đưa đến, hắn ít nhiều cũng phải nể mặt, vì vậy mở miệng nói.
Hứa Vĩ khẽ gật đầu, hắn đưng lên bắt đầu đi đánh giá những vật phẩm trên bàn. Hắn trước nay chỉ hiểu rõ trang sức châu báu, cũng biết đại khái về phỉ thúy ngọc thạch hoặc khoáng vật quý giá nhưng mức độ thưởng thức và giám định bảo vật lại không hơn Trang Duệ bao nhiêu cả.
Nhưng Hứa Vĩ đã đến đây, bên cạnh lại có giai nhân, hắn không thể không biểu hiện một phen, ít nhất cũng không thể làm xấu mặt ở tình huống này. Hắn xem xét rất cẩn thận, muốn xem có thứ nào liên quan đến châu báu hay không.
- Thứ này.
Sau khi quanh bàn vuông một vòng mà không tìm ra vật phù hợp thì hai mắt Hứa Vĩ chợt tỏa sáng, hắn thấy trước mặt Tống Quân có một vòng tay màu đỏ, rất sáng bóng và đẹp đẽ, nhìn từ xa thì giống như được làm từ san hô hoặc ngọc thạch. Hắn cảm thấy mừng thầm, chính mình vì muốn bộc lộ tài năng trong gia tộc mà đã bỏ ra không ít công sức để học tập tri thức giám định và thưởng thức châu báu, cũng đã cầm qua tay rất nhiều loại, vì thế vòng tay được làm từ đá san hô kia hắn liếc mắt là đã nhận ra.
- Được.
Tống Quân cầm lấy vòng tay kia đưa cho Hứa Vĩ.
Hứa Vĩ tiếp nhận lấy vòng tay cẩn thận quan sát, đây là một chuỗi gồm mười hạt châu xâu vào với nhau, bề ngoài bóng loáng, màu sắc đỏ tươi, nhưng cũng có nông có sâu, nhìn mặt trên còn thấy những hoa văn phân bố khá đều.
Hứa Vĩ lúc này có thể xác định đây là một vòng tay mài ra từ đá san hô đỏ. Hắn nhìn kỹ một chút, sau đó lại lấy từ trong túi áo tây trang ra một chiếc kính lúp nhỏ như ngón tay cái, lại nhìn kỹ vòng tay một lần nữa. Lần này hắn phát hiện bên trong những hạt châu màu đỏ mờ hồ có lấm tấm điểm đen, cũng có một chút lỗ đen giống như những bọt khí.
Trang Duệ ngồi cách Hứa Vĩ hơi xa, cũng không nhìn rõ vòng tay kia, nhưng nếu nhìn vào đám người nơi đây thì xem ra nếu bàn về trình độ giám định bảo vật, Hứa Vĩ và mình là tương đối như nhau. Khốn nổi sau khi thấy Hứa Vĩ lấy ra kính lúp thì Trang Duệ có chút chột dạ vì mình không mang theo thứ này, cái gì gọi là chuyên nghiệp? Như thế mới là chuyên nghiệp.
Nhưng Trang Duệ cũng không biết kính lúp của Hứa Vĩ chẳng qua chỉ dùng để đi thị sát những cửa hàng châu báu trong công ty để lấy ra giả vờ giám định và thưởng thức châu báu, chỉ làm ra vẻ và nghe những lời nịnh hót của cấp dưới mà thôi, như thế mới thỏa mãn lòng hư vinh, thuần túy chỉ là một củ hành tây nhét vào mũi heo.
Hứa Vĩ lúc này thật sự có chút do dự bất định, dựa theo những tri thức lý luận mà hắn học được từ sách vở và những gì quan sát được, hắn thấy chất liệu chế tác vòng tay này hoàn toàn tương xứng với san hô đỏ, hơn nữa với thân phận của Tống Quân thì sẽ không thể sưu tầm một thứ hàng giả không đáng tiền. Đồng thời đối phương cũng không thể biết mình sẽ lựa chọn chiếc vòng tay này để giám định để đặc biệt lấy thứ hàng giả để mang đến. Hắn nghĩ như vậy mà ngẩng đầu nhìn thoáng qua Tống Quân, hắn phát hiện Tống Quân như đang nhìn vào mình, trong mắt giống như có chút vui vẻ.
Hứa Vĩ kiên định phán đoán của mình, hắn đặt kính lúp vào trong túi áo và nói:
- Chiếc vòng tay san hô này của ông chủ Tống được chế tác từ san hô đỏ tinh khiết, hoa văn tinh tế, hơn nữa lại có chút vài tỳ vế tự nhiên, nói chỉnh thể thì sáng bóng diễm lệ, đẹp đẽ động lòng người, trong suốt long lanh. Chất liệu của vòng tay là san hô đỏ, đeo trên người có thể làm tăng quá trình tuần hoàn máu, nhưng những năm qua vì khai thác quá độ mà san hô hồng càng thêm thưa thớt, trên thị trường đều dùng đơn vị gam để tính giá trị, thứ nay của ông chủ Tống có giá trị khoảng hai đến ba chục ngàn.
Hứa Vĩ thật sự có tài ăn nói, không chỉ giám định vòng san hô, còn nói rõ cả tiện ích. Đám người nơi đây đều có trình độ về châu báu nhưng Lưu Xuyên thì nghe như lọt vào sương mù, cuối cùng Hứa Vĩ nói ra giá cả thì hắn mới thầm nghĩ, thứ kia xem ra là hàng chính phẩm.
- Hì, xem ra người anh em của mình thua chắc rồi, cũng không biết ăn cơm ở khách sạn Thiên Đô có dùng được cái thẻ này không?
Lưu Xuyên sẽ không có lòng tin với Trang Duệ, vì thế hắn khẽ cầm lấy tấm card vàng của ông chủ Tống mà thầm nghĩ.
Sau khi Hứa Vĩ giám định xong thì trả vòng tay trở lại, Tống Quân tiếp nhận vòng tay và nở nụ cười, đang định lên tiếng thì Lữ lão gia tử đã nói:
- Tiểu Tống, thứ này là của cậu, trước tiên cậu khoan nói ra thật giả, đợi mọi người giám định xong thì chúng ta sẽ cùng đánh giá.
Tống Quân khẽ gật đầu từ chối cho ý kiến, nụ cười trên mặt lại không giảm. Hứa Vĩ cảm thấy nụ cười của Tống Quân rõ ràng là lời khẳng định với mình, vì thế mà trong lòng càng đắc ý, ánh mắt không khỏi nhìn về phía Tần Huyên Băng ở đối diện. Nhưng hắn phát hiện Tần Huyên Băng lúc này đang nhận lấy vòng tay từ Tống Quân, đang cẩn thận đánh giá, có lẽ là vừa bị những gì mình nói làm cho hấp dẫn, vì vậy hắn tranh thủ mở miệng:
- Tần tiểu thư, nếu cô cảm thấy hứng thú với loại châu báu này, có thời gian tôi sẽ giới thiệu cho cô.
Tần Huyên Băng nghe vậy thì khẽ ngẩng đầu, nàng buông vòng tay nhìn Hứa Vĩ, trên mặt chợt lộ ra nụ cười hiếm thấy, nàng nói:
- Cám ơn ý tốt của Hứa tiên sinh, tôi tin với trình độ thưởng thứ và giám định của Hứa tiên sinh, quý công ty chắc chắn sẽ tài nguyên cuồn cuộn, thịnh vượng phát đạt.
Tần Huyên Băng bình thường luôn tỏ ra lạnh lùng như băng, nhưng lúc này nụ cười của nàng thật sự làm cho đám đàn ông trong phòng cảm thấy như mùa xuân về đến và nắng bừng lên ấm áp. Khoảnh khắc nàng bộc lộ ra vẻ phong tình làm cho tinh thần của Hứa Vĩ ở đối diện càng chấn động, giống như bị tác động quá mạnh, bộ dạng như Trư Bát Giới.
- Được rồi, lúc này đến lượt Tiểu Trang...
Lữ lão gia tử cũng không bị Tần Huyên Băng ảnh hưởng, lão mở miệng để tiếp tục tiến hành hoạt động giám định cổ vật.
Trang Duệ nghe vậy cũng đứng lên, thật ra khi Hứa Vĩ giám định vòng tay thì hắn đã đưa mắt đánh giá những vật phẩm trên bàn, điều làm hắn cảm thấy tiếc nuối chính là những thứ kia không có gì là tranh ảnh hay sách. Đồng thời ông chủ Vương và Tống Quân lấy ra những món gốm sứ đồng xanh hay ngọc thạch, đều là những thứ mà linh khí của Trang Duệ nhìn không thấu.
Trang Duệ quan sát một lúc lâu, giống như hắn chỉ có thể nhận biết một chút về những gì mà Lữ lão gia tử đưa đến.