Trang Duệ cũng không biết mẹ mình có sinh lòng hoài nghi hay không, mình cũng chưa nghe nói có loại thuốc linh nghiệm như vậy, cũng chỉ có thể thuận miệng mà bịa chuyện thôi.
Trang Duệ đi vào nhà vệ sinh rửa mặt, đợi đến khi hắn ra phòng khách thì Trang Mẫu đã từ trong phòng đi ra, nhìn thì thấy vết thương ở eo đã không còn vấn đề, bà đang cười tủm tỉm ôm cháu ngoại và nói chuyện với hai người Lôi Lôi và Tần Huyên Băng.
Điều làm cho Trang Duệ cảm thấy bất ngờ chính là vừa rồi Tần Huyên Băng còn tỏ ra lạnh lùng xa cách với chính mình, bây giờ lại có biểu hiện rất khéo léo, trên mặt cũng có nụ cười thản nhiên. Hắn không khỏi thầm than, phụ nữ xem ra là động vật cực kỳ khó nắm bắt.
- Tiểu Duệ, con mau gọi điện thoại cho Đại Xuyên, đừng tìm bác sĩ nữa, lúc này trời đổ tuyết lớn và rất lạnh, lại sắp đến tết, nào có thể tìm được bác sĩ. Con mau đi gọi điện thoại, gọi cậu ấy về dùng cơm.
Khi thấy Trang Duệ thì Trang Mẫu lập tức nói, nhưng còn chưa dứt lời thì tiếng đập cửa ầm ầm đã vang lên.
Trang Duệ vừa ra mở cửa thì Lưu Xuyên đã vội vàng xông vào, khi thấy Trang Mẫu đang vui vẻ ngồi trò chuyện với bạn gái của mình thì không khỏi có chút sững sốt. Lúc này hắn thật sự cảm thấy khó hiểu, Trang Mẫu vừa rồi còn đau đớn nói không nên lời sao bây giờ lại giống như người bình thường như vậy? Trang Duệ thấy sau lưng Lưu Xuyên còn có người, vì vậy mà tranh thủ tiến lên mời vào.
Lưu Xuyên cũng nhanh chóng thanh tỉnh trở lại, trước tiên hắn mời người ở sau lưng vào nhà, sau đó dùng giọng nghi hoặc hỏi:
- Mẹ nuôi, không phải đang đau lưng sao? Thế nào lại tốt rồi? À không, xem ra con đúng là mỏ quạ đen, khỏe thì quá tốt rồi. Đúng rồi, mẹ nuôi, đây là anh Vương, là đồng sự của bố con, có thể cho anh ấy xem vết thương trên lưng mẹ.
- Không có gì, Đại Xuyên, chỉ là không cẩn thận ngã uống có hơi đau một chút mà thôi, Tiểu Duệ đã lấy thuốc đặc hiệu mang về từ Trung Hải bôi lên vết thương, bây giờ thì tốt rồi. Đã gần đến tết mà làm phiền Tiểu Vương, Tiểu Vương, xấu hổ quá, cậu ăn cơm chưa, ở lại dùng bữa cơm rau dưa nhé?
Trang Mẫu buông cháu ngoại trong lòng ra rồi gọi Trang Mẫn mang thức ăn lên, nhưng lúc này đồng sự của bố Lưu Xuyên cũng nói không thể ở lại, nói trong nhà còn có việc, cũng không cần Lưu Xuyên đưa về. Trang Duệ vội vàng cầm hai gói thuốc vừa mới mua trong siêu thị kín đáo đưa cho anh Vương, lại tiễn đối phương xuống lầu.
- Này tiểu tử, anh Vương không phải làm bên pháp y sao? Chẳng phải cả ngày chỉ làm việc với xác chết à?
Trang Duệ vừa lên lầu thì kéo Lưu Xuyên đang nói chuyện với Lôi Lôi vào phòng của mình rồi tức giận hỏi.
- Pháp y thì sao? Anh Vương cũng tốt nghiệp đại học y, cũng không kém hơn đám bác sĩ ở bệnh viện bao nhiêu. Tôi đây còn muốn hôm nào đó đặc biệt đi cảm tạ người ta, tiểu tử cậu cứ ở đó mà lắm miệng. Đúng rồi. cậu có thuốc gì mà hiệu quả như vậy? Mẹ tôi cũng luôn nói đau lưng, cậu sau này mang về cho tôi một ít thuốc, tôi sẽ cho mẹ dùng thử.
Thì ra Lưu Xuyên cũng nghe Trang Mẫu nói về loại thuốc đặc hiệu của Trang Duệ, tuy tính cách của hắn có chút xúc động nhưng lại là đứa con có hiếu, khi Trang Duệ không có ở nhà thì nếu Trang Mẫu có chuyện gì, nếu anh rể không có ở nhà thì Lưu Xuyên đều đến hỗ trợ.
- Thuốc đã dùng hết rồi, thứ đó do một lão Trung y sắc ra, quá trình rất phức tạp, khi tôi về thì chú Đức có cho một chút, vừa đủ dùng. Nhưng không sao, hai tháng sau tôi về Trung Hải sẽ lấy về một ít cho mẹ nuôi.
Trang Duệ bất đắc dĩ phải tiếp tục nói dối, vì sự việc phát sinh trên người hắn quá mức quỷ dị, thứ hai là tiểu tử Lưu Xuyên này lanh mồn lẹ miệng, chuyện của hắn nếu nói ra cho Lưu Xuyên biết, sợ rằng chỉ sau vài ngày thì cả địa cầu đều biết.
Còn chuyện chữa bệnh đau lưng cho mẹ Lưu Xuyên, Trang Duệ cũng đã nghĩ kỹ, chờ khi nào linh khí trong mắt hắn được bổ sung, hắn sẽ đến đưa thuốc cho mẹ Lưu Xuyên.
Nhưng những linh khí trong sách cổ kia chỉ có thể ngộ mà không thể cầu, Trang Duệ thấy mình may mắn lắm mới có thể được gặp hai câu đối của ông nội và bản thảo của bác gái kia, lần sau cũng không biết còn cơ hội tốt như vậy nữa hay không. Hắn nói sẽ về Trung Hải mới đi tìm thuốc, dựa theo suy nghĩ của hắn thì muốn thông qua những nhà sưu tầm cổ vật là bạn của chú Đức, hắn có thể có cơ hội hấp thu linh khí từ những món cổ vật của bọn họ.
- Trang Duệ, Đại Xuyên, ra dùng cơm, hai tiểu tử nói gì trong phòng vạy, nhanh lên.
Trang Mẫn đẩy cửa phòng Trang Duệ rồi nói, trước kia hai tiểu tử này trốn trong phòng thì thường sẽ làm ra những trò dở khóc dở cười, Trang Mẫn tất nhiên hiểu rõ tính tình và bản lĩnh của đứa em nhìn có vẻ chân thật của mình.
Bình thường trong nhà chỉ có hai mẹ con Trang Duệ nên khá quạnh quẽ, bây giờ có nhiều người đến, ngược lại có chút không khí mừng năm mới. Nhưng biểu hiện hôm nay của Trang Mẫu làm cho Trang Duệ và Lưu Xuyên cảm thấy có chút khó hiểu, gần đây Trang Mẫu rất hiền lành, nhưng lúc này trên bàn cơm lại biểu hiện ra một bộ mặt mà trước nay bọn họ chưa từng gặp. Trang Mẫu vẫn ăn mặc như bình thường nhưng trong lúc vung tay nhấc chân lại bùng lên khí chất quý phái, mà Lôi Lôi và Tần Huyên Băng lại có chút e dè giống như đi vào nhà danh môn, điều này làn cho Lưu Xuyên và Trang Duệ ăn bữa cơm không được tự nhiên.
Trang Duệ vì vết thương trên đầu còn chưa tốt nên chỉ uống rượu vang, Lưu Xuyên thích uống rượu đế nhưng còn phải lái xe nên cũng không dám uống nhiều. Trang Duệ cố ý hỏi thăm, cuối cùng cũng hiểu rõ những năm qua em gái đeo kính làm gì ở đâu, có một số việc mà ngay cả Lưu Xuyên cũng lần đầu tiên được biết.
Thì ra vào những năm náo động trong nước thì ông ngoại của Lôi Lôi nhập cư trái phép đến Hongkong, trải qua hơn hai mươi năm làm việc gian khổ thì cũng lập nên một gia nghiệp không nhỏ, cũng cưới một cô vợ. Nhưng thật sâu trong lòng ông ngoại của Lôi Lôi vẫn rất lo lắng đến vợ và con gái vẫn còn ở trong nội địa, vì vậy mà thời điểm cuối năm tám mươi đầu những năm chín mươi, khi vợ qua đời thì ông có ý nghĩ quay về nội địa.
Mẹ của Lôi Lôi sau đó được gả cho một viên cảnh sát, vừa vặn là đồng sự của bố Lưu Xuyên, khi bọn họ học cấp hai cũng không biết mối quan hệ này. Về sau ông ngoại tìm được mẹ và Lôi Lôi, sau khi biết vợ của mình ở nội địa cũng đã qua đời thì muốn đưa con gái và cháu ngoại sang Hongkong. Mẹ của Lôi Lôi không muốn đi, nhưng muốn con gái tìm được môi trường học tập tốt hơn, bà quyết định đưa Lôi Lôi đến Hongkong, đó cũng là nguyên nhân mà năm xưa Lôi Lôi chợt biệt tăm biệt tích.
Những năm qua Lôi Lôi cũng thường quay về Bành Thành, nhưng mỗi lần như vậy nàng đều đến và đi vội vàng, đều chỉ về thăm cha mẹ rồi lại quay về Hongkong. Năm ngoái sau khi tốt nghiệp đại học và tiến vào thực tập một thời gian ngắn trong công ty vàng bạc đá quý của ông ngoại thì nàng quay về nước, nàng về vì muốn khảo sát thị trường châu báu trong nước, đồng thời cũng có ý ở lại nội địa một thời gian dài hơn, vì thế mới cố ý đến Bành Thành cùng ăn tết với cha mẹ.
Tần Huyên Băng chính là một người bạn của Lôi Lôi sau khi đến Hongkong, cũng là một người chị em thân thiết nhất của nàng. Làn này Tần Huyên Băng được Lôi Lôi mời đến nội địa để hưởng bầu không khí đón năm mới khác biệt một chút, mà hình như cả hai cũng có hợp tác trên phương diện kinh doanh. Nhưng hai nàng cũng không nhiều lời, tất nhiên cũng không đứng trước mặt người ngoài nói Tần Huyên Băng vì muốn tránh né sự theo đuổi phiền phức mà theo Lôi Lôi vào nội địa.
Mẹ của Lôi Lôi lo lắng cho chuyện hôn nhân đại sự của con gái, vì vậy mà con vừa về vài ngày thì đã sắp xếp ra mắt vài người, nhưng Lôi Lôi thật sự không có chút cảm giác với người nào.
Khi Lôi Lôi đã gần như mất kiên nhẫn thì bố lại giới thiệu một người con của đồng sự, khi hai người vừa gặp mặt thì nàng đã nhận ra Lưu Xuyên, đối với nàng thì người bạn học hồi cấp hai thường xuyên gây sự kia có ấn tượng rất lớn. Nàng đồng ý gặp mặt, không ngờ hai người ở cùng nhau vài ngày mà cảm thấy rất hợp ý, đặc biệt là Lưu Xuyên lại hay tỏ ra quan tâm chăm sóc, điều này nhận được sự ưu ái của Lôi đại tiểu thư. Ngay cả Lưu Xuyên cũng không tin, mình dễ dàng nắm bắt được trái tìm của mỹ nữ như vậy sao?
- Lôi Lôi, cô quay về định khảo sát hạng mục gì? Cứ để cho Đại Xuyên chạy cùng cô, những năm này Bành Thành phát triển không tệ, bất kỳ nghiệp vụ gì cũng có thể phát triển ở nơi đây, bây giờ cô là thương nhân Hongkong, cũng cần phải kéo kinh tế nội địa đi lên mới được.
Trang Duệ rót một ly trà cho Lôi Lôi và Tần Huyên Băng, sau đó dùng giọng đùa giỡn nói.
Sau khi dùng cơm xong thì Trang Mẫu đưa Niếp Niếp đi ngủ trưa, vài người trẻ tuổi ngồi trên ghế sa lông tán gẫu với nhau, vì sắp đến tết, khoảng thời gian này mọi người bận rộn nhất, đồng thời cũng là nhàn rỗi nhất.
- Ông ngoại tôi kinh doanh đồ trang sức, đã mở vài cửa hàng cũng không tính là lớn ở Hongkong, vì vậy muốn nghĩ hướng phát triển những sản phẩm như ngọc Phỉ Thúy, nhưn sản phẩm này căn bản đã bị vài nhà châu báu lớn của Hongkong lũng đoạn thị trường, mà đại lục những năm này phát triển kinh tế khá mạnh, vì vậy ông ngoại đã nghĩ muốn điều chỉnh sách lược phát triển của công ty, chuẩn bị đưa trọng tâm kinh doanh về nội địa, tôi chỉ là một quân tốt đến dò đường mà thôi.
Lôi Lôi nói đến đây thì dừng lại một chút, sau đó thuận tay đẩy vài sợi tóc trên trán xuống vắt lên tai, nàng thoáng qua Lưu Xuyên rồi nói tiếp:
- Đúng rồi, Trang Duệ, nghe Đại Xuyên nói bây giờ anh công tác ở Trung Hải có phải không, nơi đó là trọng tâm khảo sát của tôi, đến khi đó đến Trung Hải thì anh nhất định phải chiêu đãi đấy nhé?
Tình huống công ty của ông ngoại Lôi Lôi thật sự là không quá tốt, vài năm qua giá vàng thế giới lên cao, kinh tế Hongkong lại phát triển kém, vì vậy mà sức mua của thị dân giảm xuống rất mạnh, cho nên lúc này chiến lược khai phá thị trường nội địa là cực kỳ quan trọng, mà trọng trách của Lôi Lôi lần này về nước cũng khá nặng.
Trang Duệ lúc này cũng không có hứng thú gì với châu báu, hắn nghe vậy thì đùa giỡn nói:
- Thì ra Lôi đại tiểu thư là nhà tư bản Hongkong, đến Trung Hải nhất định phải tìm tôi, nhưng nếu nam sĩ bên cạnh cô không phải là Đại Xuyên, tôi nhất định sẽ không tiếp.
- Không cần làm phiền Trang tiên sinh, chúng tôi có một công ty chi nhánh ở thành phố Trung Hải.
Tần Huyên Băng ngồi bên cạnh Lôi Lôi chợt nhàn nhạt nói một câu làm cho Trang Duệ có chút xấu hổ, nếu các người có chi nhánh ở Trung Hải còn tìm đến tiểu nhân vật như tôi làm gì? Hắn cũng không biết chúng tôi trong lời của Tần Huyên Băng thật sự không có liên quan gì đến Lôi Lôi.
Lưu Xuyên thấy Tần Huyên Băng giống như có chút chăm chĩa vào Trang Duệ, vì vậy mà hắn nhanh chóng chuyển hướng:
- Lôi Lôi, em cũng hiếm khi quay về được một lần, hay ngày mai chúng ta dứt khoát tổ chức họp lớp cấp hai, thế nào?
- Họp lớp cấp hai?
Lôi Lôi và Trang Duệ chợt ngây cả người, bọn họ cũng không ngờ Lưu Xuyên lại có đề nghị như vậy.