Sự ấm áp gần gũi không chút che đậy, dường như đang chống chọi với cơn mưa lớn sắp tới..
Tống Phi Phi hoàn toàn sợ hãi bởi ánh mắt lạnh lùng của Hoắc Kiến Phong..
Cô ta cảm thấy mình như một con linh dương không còn nơi nào để trốn trên đồng cỏ, bị một con báo săn mồi nhắm lấy, căn vào cổ..
Ngay lúc cô ta tưởng rằng mình sắp bị cắn gãy cổ, cô ta nghe thấy giọng nói của Ôn Thục Nhi..
Tống Phi Phi hoàn hồn, nhanh chóng đứng lên, dịu dàng nhẹ giọng nói: “Kiến Phong, anh đã về.” Hoäc Kiến Phong không trả lời cô ta, cũng không trả lời Ôn Thục Nhị, chỉ lạnh lùng ra lệnh nói: “Ngô Đức Cường, tiễn khách!” Những lời ngắn gọn và mạnh mế đập vào tim mọi người như một nhát búa nặng nề..
Ôn Thục Nhi chậm rãi siết chặt bàn tay nhỏ bé đang buông thõng bên người..
Cô quay đầu lại và nhìn Tống Phi Phi vì không rõ lý do..
Tâm mắt của Tống Phi Phi luôn hướng về Hoắc Kiến Phong..
Tống Phi Phi từ từ gượng ra một nụ cười tao nhã và khéo léo, khóe miệng nhếch lên đầy chua xót, nước mắt lưng tròng: “Được..
Đã muộn rồi, vậy em cũng không làm phiền nữa, tạm biệt!” Người đàn ông nhìn cô ta, con ngươi đen tối và sâu thẳm, giọng điệu lạnh lùng: “Nếu thật sự không muốn quấy rầy, thì sau này đừng có đến nữa!” Thân hình của Tống Phi Phi ngây ra, và sau đó khẽ rung lên như thể không chịu nổi sự đả kích..
Cô ta nắm chặt chiếc túi xách trong tay, ổn định lại thân hình, trong nháy mắt nước mắt rơi xuống: “Xin lỗi! Đã làm phiền rồi!” Giọng nghẹn ngào mang theo sự yếu ớt và bất lực..
Lời nói vừa dứt, cô ta liền bước ra ngoài..
Hoắc Kiến Phong đẩy lăn đi thẳng, rời khỏi vị trí cửa..
Đồng tử Tống Phi Phi khẽ co lại, lòng như bị dao cắt..
Anh quả nhiên hận cô ta, đến cả cô ta đi ngang qua người anh, anh cũng phải tránh đi! Lòng chua xót, nước mắt không kìm được nữa, không ngừng tuôn rơi….
Cạch! Lại có một tiếng sấm nữa, và cơn mưa lớn như trút nước..
Ngô Đức Cường chán nản liếc nhìn bầu trời, trong lòng âm thầm lẩm bẩm..
Ông trời ơi, ông không thể đợi cô ta bước ra ngoài rồi mới mưa được sao? Anh ta đảo mắt và nói nhanh: “Cô Tống, cô chờ một chút, tôi đi lấy ô.” Tống Phi Phi dường như không nghe thấy, sụt sịt mũi đi ra ngoài mắt không hề liếc sang..
Đôi giày cao gót mảnh mai bước trên nền đá cẩm thạch trơn bóng, tiếng kêu chắc nịch như dùi đập vào trống..
“Cạch cạch’, tiếng kêu vang dội..
Ôn Thục Nhi khẽ nhíu mày, vội vàng đuổi theo..
Tống Phi Phi một chân bước ra khỏi cửa, lại bị Ôn Thục Nhi kéo lại..
Ôn Thục Nhi nắm lấy cánh tay cô ta, lo lắng nói: ‘Chị Tống, bây giờ mưa to quá, vừa sấm lại vừa chớp, không đi được.
Cho dù chị không sợ bị ngấm mưa, ngộ nhỡ bị sét đánh thì sao?” Tống Phi Phi loạng choạng vì bị kéo lại và gần như treo mắt cá chân, nghe vậy cả người bỗng sững lại, như thể đã bị sét đánh..
Cô ta khó tin nhìn Ôn Thục Nhi, khóe miệng khẽ giật..
Ôn Thục Nhi phản ứng lại, nhanh chóng tát vào miệng mình: “Thực sự xin lỗi, thực sự xin lỗi! Tôi không có nguyền rủa chị, tôi chỉ là sợ chị bị thương.” Nước mắt giàn giụa nơi khóe mắt, Tống Phi Phi vẫn nở một nụ cười nhạt: “Cảm ơn, tôi không sao.
Ở lại đây chỉ làm phiền người ta thôi, đi thôi!” Lời là nói với Ôn Thục Nhi, nhưng ánh mắt của cô ta lại nhìn về phía Hoäc Kiến Phong..
Người đàn ông đứng quay lưng về phía cửa, không động đậy..
Tống Phi Phi nghiến răng, quay người lao vào màn mưa..
Rõ ràng là hai người họ vẫn luôn nhớ nhung nhau, tại sao lại trở thành như thế này? Ôn Thục Nhi không hiểu, chỉ kéo chặt cánh tay Tống Phi Phi: “Chị đừng vội, sau khi tạnh mưa đi cũng không muộn.” Cô nói xong với Tống Phi Phi, lại quay đầu nhìn sang Hoắc Kiến Phong, sốt sắng nói: “Kiến Phong, anh mau nói đi! Mưa to như vậy, chị Tống đi ra ngoài như vậy, sẽ bị ngấm mưa ốm đấy.
Không phải anh nói anh vẫn luôn đợi chị Tống sao? Anh luôn vẽ chân dung chị ấy trong phòng sách.
Bây giờ chị ấy cuối cùng đã trở lại, anh mau giữ chị ấy ở lại đi!” Tay trên tay vịn của Hoắc Kiến Phong siết chặt..
Tống Phi Phi ngạc nhiên..
Sau bao nhiêu năm trôi qua, Kiến Phong vẫn giữ thói quen vẽ chân dung của mình! Hơn nữa còn là trước mặt vợ mới….
Một chút vui mừng nhanh chóng xuất hiện trong đôi mắt ngấn lệ của Tống Phi Phi, và nhịp tim của cô ta tăng nhanh..
Thấy Hoắc Kiến Phong không lay động, Ôn Thục Nhi sốt sắng giậm chân: ‘Anh đã nói rõ ràng là anh thích chị ấy, còn vẽ cho chị ấy nhiều bức chân dung như vậy, sao lại không giữ chị ấy lại…” “Câm miệng!” Hoäc Kiến Phong xoay người, ánh mắt xám xịt lườm Ôn Thục Nhi, trong con ngươi sâu thẳm tràn đầy vẻ tức giận..
“Về phòng đi!” Ôn Thục Nhi đụng phải đôi mắt đó, toàn thân cứng đờ, giọng nói đột ngột dừng lại..
Nếu như nói Hoắc Kiến Phong lúc trước nguy hiểm, vậy thì giờ phút này, lại khiến người ta kinh hồn bạt vía! Cảm giác ớn lạnh bao trùm, Ôn Thục Nhi đột nhiên buông tay Tống Phi Phi ra, nín thở, cô thậm chí không dám đi thang máy, mà lon ton chạy nhanh lên lầu.