Mùa xuân thời tiết hơi se lạnh, anh ta mặc quần đùi ngắn cũn cỡn nhưng mồ hôi vẫn chảy nhễ nhại, đường nét bắp thịt trên tay chân nổi rõ, rõ ràng là vừa mới tập thể dục xong..
“Về thì về, hô to hô nhỏ làm gì?”
Hoắc Phương Nam liếc nhìn anh ta một cái: “Không có quy củ gì cả.”
“Con chỉ vội về hóng chuyện thôi mà.”
Hoắc Tuấn nghĩa phun ra một câu cợt nhả, ánh mắt như Rada dò xét trên người Ôn Thục Nhi..
Đồng phục học sinh, tóc đuôi ngựa, mụn nhọt khắp mặt… cay mắt, thật sự quá cay mắt..
Hoắc Tuấn nghĩa quay đầu nhìn về phía Hoắc Kiến Phong, bày ra vẻ mặt khó tin: “Đây là vợ mới cưới của cậu sao?” Hoắc Kiến Phong không trả lời anh ta mà nhìn về phía Ôn Thục Nhi: “Đây là anh hai.” Ôn Thục Nhi cảm thấy không được tự nhiên trước cái nhìn chằm chằm của Hoắc Tuấn Nghĩa, cô khẽ hạ đầu xuống..
Hoắc Tuấn nghĩa lập tức cười ha hả: “Em trai yêu quý của tôi, nếu cậu muốn kết hôn thì cũng phải lấy người bình thường, đằng này lại lấy một cô gái vị thành niên như thế này, ban đêm không sợ gặp ác mộng sao? Hơn nữa nếu cưới một người vợ xung hỉ là có thể chữa hết bệnh cho cậu, vậy thì còn cần bác sĩ làm gì nữa? Cậu cũng không phải là người mê tín mà, sao lại để người trong nhà làm những chuyện hồ đồ như thế này?”
Nói ra nói vào thì chỉ toàn là những lời châm biếm mỉa mai..
Ôn Thục Nhi cắn môi, thầm siết chặt nắm đấm nhỏ..
Sắc mặt của Vũ Tuyết Như cũng trầm xuống, tủi thân liếc nhìn Hoắc Phương Nam một cái, nói trong im lặng: Nhìn xem đứa con ngoan của ông đi, nó đang ức hiếp em trai đấy..
Hoắc Phương Nam lại coi như không thấy gì nên cúi đầu nhấp một ngụm trà..
Hoắc Kiến Phong bất động thanh sắc, giọng điệu không hề gấp gáp: “Đều là sự chăm sóc yêu thương của các vị trưởng lão, không thể làm trái.” “Đúng vậy, bộ dạng của cậu bây giờ cũng chỉ có thể để các vị trưởng lão tùy ý quyết định thôi.”
Hoắc Tuấn Nghĩa dùng ánh mắt đồng cảm dừng lại trên đôi chân của anh..
Anh đang suy nghĩ có nên rời đi hay không, vừa quay đầu lại đã nhìn thấy Ôn Thục Nhi trừng mắt phồng má, lập tức chuyển mục tiêu công kích: “Đồ xấu xí, anh nhìn tôi như vậy làm gì? Muốn mắng tôi sao?” Nhưng những lời đó cô chỉ giữ trong lòng, bên ngoài cô vẫn cố gắng căn môi trừng mắt với anh ta mà không nói lời nào..
“Chẳng lẽ cô không những xấu mà còn điếc nữa sao?”
Hoắc Tuấn Nghĩa nhướng mày, trong mắt tràn đầy sự hứng thú..
“Tuấn Nghĩa, con là anh hai, làm sao cho ra dáng anh trai đi.”
Hoắc Phương Nam khiển trách..
“Bố, chính bởi vì con là anh trai cho nên mới quan tâm Kiến Phong nè, con chỉ muốn hỏi rõ ràng thôi mà.” Hoặc Tuấn Nghĩa bày ra vẻ mặt vô tội: “Bố xem, em dâu không nói một câu nào luôn, thật là khiến con lo lắng mà..
Lo lắng cái đầu của anh! Ôn Thục Nhi thầm nguyền rủa trong lòng, không nhịn được đi qua vài bước, cầm lấy lòng bàn tay của Hoắc Tuấn Nghĩa, nhanh chóng viết lên đó bốn chữ: Anh là người xấu! Ngón tay mềm mại chọc vào lòng bàn tay, anh ta sững sờ vài giây mới bật cười thành tiếng: “Hahaha, hóa ra không chỉ là bị câm mà còn bị ngốc nữa.
Kiến Phong, cậu thật có phúc đấy, ha ha ha.” Viết trong lòng bàn tay là điều mà chỉ một đứa trẻ ba tuổi mới có thể làm được.
Không thể hơn thế..
“Tuấn Nghĩa, cháu câm mồm cho bà.” Bà cụ cầm cây gậy chống dậm xuống đất và nói: “Thục Nhi là vợ của Kiến Phong, từ nay về sau sẽ là người nhà họ Hoắc của chúng ta, cũng chính là em dâu của cháu.
Kiến Phong hào phóng và không tính toán so đo với cháu, nhưng ở chỗ này, cháu không được phép làm càn.
Cháu lập tức xin lỗi họ ngay đi.” “Bà nội, cháu chỉ đùa thôi, đừng nghiêm túc như vậy chứ.”
Hoắc Tuấn Nghĩa cười khúc khích..
“Không được, nhất định phải xin lỗi.”
Bà cụ nghiêm túc nói..
“Tuấn Nghĩa, hôm nay con thật quá đáng, nghe lời bà nội, xin lỗi nhanh đi“Hoắc Phương Nam ở phía sau cũng tạo áp lực..
Hoắc Tuấn Nghĩa đảo mắt một vòng, trong phòng thật sự không tìm được đồng minh, anh ta đành phải bất lực nhún vai: “Được rồi, xin lỗi, con sẽ xin lỗi bọn họ.” Anh ta bất đắc dĩ khom cổ về phía Hoắc Kiến Phong và Ôn Thục Nhi: “Kiến Phong, thật xin lỗi! Em dâu, thật xin lỗi Tôi không nên đùa với hai người, xin hãy thứ lỗi.” Không đợi bọn họ mở miệng, anh ta đã xoay người bước ra ngoài: “Nơi này không phù hợp với con nữa, con quay về tắm rửa đây.” Vừa mới đi ra hai bước, Hoắc Tuấn Nghĩa liền dừng lại..
Trên lưng có cảm giác ngứa ngáy kỳ lạ, giống như có nhiều con kiến bò đang trên người, và nó lan ra toàn thân gần như ngay lập tức..
Hai chân của Hoắc Tuấn Nghĩa bắt đầu run lên trong vô thức, cả cơ thể anh ta run lên như cầy sấy..
Anh ta đưa tay ra định gãi, nhưng càng gãi càng ngứa, tay lại đau rát vì ngứa, anh ta hét lên: “Ngứa quá! Ngứa quái”