Sáng sớm, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu vào phòng bệnh. Ngô Đức Cường đang thu dọn đồ đạc, Hoắc Kiến Phong và Vân Thiên thì được Tiêu Nhi và nhân viên y tế đặt lên xe lăn. "Cô Tiêu Nhi, đây là kết quả kiểm tra toàn diện của hai người bọn họ và ý kiến hội chẩn của chuyên gia. Từ đó xác định được tình trạng sức khỏe hiện tại của bọn họ đã hoàn toàn phù hợp với tiêu chuẩn xuất viện." Bác sĩ Hồ giao bệnh án, hồ sơ xuất viện và các loại giấy tờ khác cho Tiêu Nhi và dặn dò: "Nhưng cả hai đã trải qua cuộc phẫu thuật thay máu vô cùng khó khăn nên dù xuất viện cũng không được ý y. Bọn họ vẫn cần phải được theo dõi sát sao, chú ý hơn và nghỉ ngơi thật nhiều. Trong khoảng thời gian ngắn không được vận động quả sức."
Tiêu Nhi nhận lấy báo cáo, trịnh trọng khom lưng củi đầu với mấy người nhân viên y tế: "Cảm ơn mọi người! Tôi vô cùng biết ơn mọi người vì đã vất vả giúp đỡ. Công việc sau này cứ giao lại cho tôi, tôi nhất định sẽ trông nom bọn họ nghiêm ngặt hơn nữa, cam đoan sẽ không phụ lại tâm huyết của mọi người."
Bác sĩ Hồ vội vàng đỡ cô dậy: "Cô Tiêu Nhi khách sáo rồi! Tất cả mọi người đều là bác sĩ nên chúng tôi phải hoàn thành trách nhiệm của mình. Lần này làm việc chung với cô, chúng tôi cũng được lợi rất nhiều. Hy vọng rằng sau này chúng ta sẽ có cơ hội trao đổi với nhau ở trình độ sâu hơn, cùng nhau khám phá thêm nhiều khả năng của y học hơn nữa." "Đương nhiên rồi! Nếu mọi người có cần gì thì có thể tìm tôi bất cứ lúc nào." Tiêu Nhi sảng khoái đồng ý.
Bác sĩ Hồ suy nghĩ một chút rồi nói thêm: "Về phía ông
Nam, chủ nhiệm Vương đã trực tiếp phụ trách nên mọi người có thể yên tâm. Mấy ca phẫu thuật kết hợp của khoa chinh hình gần đây cực kỳ thành công, các chức năng cơ thể cũng đang dần dần hồi phục. Nhưng ý thức vẫn chưa hoàn toàn rõ ràng, khi thì tỉnh táo, khi thì mơ hồ, vả lại vẫn chưa thế nói chuyện một cách thuận lợi" "Tôi biết rồi. Có thời gian tôi sẽ tiếp tục đến đây châm cứu cho ông ấy. Nếu tôi không đến được thì sẽ để các đàn anh khóa trên của tôi làm thay. Chúng ta sẽ cùng nhau cố gắng cho đến khi bác trai có thể hồi phục đến tiêu chuẩn xuất viện."
Tiêu Nhi không hề trốn tránh, thậm chí còn tự động gánh vác trách nhiệm trên vai mình, đây chính là đức tính đáng quý của một lương y. Bất kể bệnh viện, loại hình nào, có phải công việc hay không, thì mọi thứ đều phụ thuộc vào nhu cầu của bệnh nhân và luôn đặt việc chữa bệnh cứu người lên hàng đầu.
Bác sĩ Hồ vui mừng gật đầu: "Dù là bệnh viện hay cơ sở y tế nào, nếu có thể mời được cô Tiêu Nhi thì đó tuyệt đối là may mån của bệnh nhân."
Thấy mọi người thu dọn đồ đạc gần như ổn thỏa rồi nên ông ta lễ phép chào tạm biệt: "Vậy chúng tôi không trì hoãn mọi người về nhà nữa, chúc hai người sớm ngày bình phục.
Ông ta nở nụ cười với Hoắc Kiến Phong và Vân Thiên rồi rời khỏi phòng bệnh cùng với nhóm nhân viên y tế.
Ngô Đức Cường kiểm tra mọi thứ xong xuôi thì chỉ huy Đới Quốc Kiến và các vệ sĩ chia nhau mang đồ đi, đồng thời hỏi ý kiển của Tiêu Nhi: "Mợ ba, mọi thứ đã được thu dọn xong xuôi rồi, chúng ta về nhà luôn bây giờ chưa ạ?" "Vê!"
Tiêu Nhi mỉm cười, chỉ một chữ đơn giản nhưng đã thể hiện được sự bức thiết và niềm vui sướng khi được tai qua nạn khỏi.
Ngô Đức Cường đẩy Hoắc Kiến Phong, Tiêu Nhi đẩy Vân Thiên. Cá đoàn người vô cùng vui vẻ ra khỏi phòng bệnh.
Bên ngoài phòng bệnh, một bóng người khá xinh đẹp đang lặng lẽ đứng trên hành lang, tình cờ đó lại là lối đi duy nhất của bọn họ.
Khi mọi người còn đang sửng sốt giật mình, khế đua mắt nhìn nhau thì bóng dáng đó đã cười khanh khách chào hỏi bọn họ. "Kie... Tổng giám đốc Kiến Phong, cô Tiêu Nhi, chào mọi người" Tổng Phi Phi mặc một bộ váy đỏ, nở nụ cười dịu dàng quyền rũ: "Sao rồi? Sức khỏe đã hồi phục ổn chưa?"
Cô ta dùng từ "mọi người" nhưng ánh mắt lại dính chặt vào Hoắc Kiến Phong, sóng tình miễn man.
Ho Kiến Phong rũ mi mắt xuống, không thèm nhìn cô ta lấy một lần, chỉ lạnh lùng nói: "Không phiền cô Phi Phi lo lắng."
Anh vừa dứt lời, Ngô Đức Cường đã giúp anh đẩy xe lăn đi tiếp, vượt qua Tống Phi Phi mà rời đi.
Ngô Đức Cường đã đi theo Hoắc Kiến Phong nhiều năm, biết rất rõ ẩn ý trong lời nói của anh. Anh không muốn lãng phí thời gian với người phụ nữ này dù chỉ là một giây.
Tiêu Nhi vô cảm đẩy Vân Thiên đuổi theo.
Những người khác thấy thế cũng yên lặng theo sau.
Tổng Phi Phi bất ngờ bị ăn chè bế môn, nói chính xác hơn là bị người ta trực tiếp đập thẳng cửa vào mặt.
Cô ta thầm cắn răng, nhấc giày cao gót đuối theo, chặn trước mặt Hoắc Kiến Phong: "Tổng giám đốc Phong, phiền anh theo tôi đến một phòng bệnh, sẽ không mất quá nhiều thời gian của anh đâu. Chỉ là có một người rất quan trọng muốn gặp mặt anh." "Người đó muốn gặp tôi thì tôi sẽ đi à?" Hoắc Kiến Phong nhướng mày, giọng điệu hời hợt lạnh nhạt: "Tránh ra!" Không có lời từ chối nào phũ phàng hơn thế này. Ở trước mặt nhiều người như vậy mà người đàn ông này thật sự không nể tình chút nào.
Sắc mặt Tổng Phi Phi trắng bệch, đôi mắt hạnh của cô ta hiện lên vẻ tủi thân: "Kiến.. Tổng giám đốc Phong, anh không đi thì sẽ hoi hận đó. Bây giờ tuy bổ nuôi đã tỉnh lại nhưng không thể mở miệng nói chuyện được. Anh rất muốn nhận được đáp án từ chỗ bố nuôi mà, đợi đến khi anh nhìn thấy người đó thì người đó sẽ nói cho anh biết."