Y tá trường biết nhiều hiểu rộng nên chi sững người vài giây là lập tức đáp lời: "Được, cô Tiêu Nhi. Xin lỗi, chúng tôi đã lơ là rồi."
Vũ Tuyết Như vừa bị giật lại bát cháo, lại nghe thấy mấy lời đó của Tiêu Nhi thì lập tức hiểu ra, e rằng những gì mà bà ta vừa làm lúc nãy đã bị Tiêu Nhi nhìn thấy hết. Bà ta đảo mắt, rồi nói với vẻ mặt vô tội: "Cháu làm như thế là có ý gì? Lẽ nào đến bác cũng không được sao? Bác là vợ của ông ấy đấy, là người đầu ấp tay gối của ông ấy mà"
Tiêu Nhi đưa cháo và muỗng cho thím Kiểu đang đứng bên cạnh rồi rút khăn giấy ra, mặt không chút cảm xúc. Cô nhẹ nhàng giúp Hoắc Phương Nam lau sạch nước miếng và chảo ở bên mép rối lạnh lùng nói: "Đây là ý của Kiến Phong, anh ấy hi vọng bác trai có thể nghỉ ngơi thật tốt, người nhà cũng không cần phải quá vất và. Kể từ ngày mai, tất cả những người không giúp ích cho sự hồi phục của bệnh nhân đều không cần đến thăm nom nữa, đặc biệt là bác đấy, bác gái!"
Cô vứt khăn giấy vào sọt rác, giọng nói đấy ve đanh thép.
Hai mắt của Vũ Tuyết Như lập tức nổi đom đóm, mặt nóng lên bừng bừng, bà ta nói: "Cô cậy thế được Kiến Phong cứng chiều mà dám sỉ nhục tôi sao? Còn dám làm chủ cho nhà họ Hoắc? Hức, nếu như cô đã không biết kính trọng người lớn vậy thì hôm nay tôi sẽ dạy cho cô biết cái gì gọi là quy tắc!"
Bà ta vừa nói vừa giơ tay tát lên mặt Tiêu Nhi một bat tai thật mạnh.
Các y tá và thím Kiều đều giật mình, nhất thời đứng ngây ra tại chỗ.
Mùi nước hoa cuốn theo trong gió ập lên mặt Tiêu Nhi, Tiêu Nhi không hề chớp mắt. Cô bình tĩnh gio tay lên, nắm chặt lấy cổ tay của Vũ Tuyết Như và nói: "Ô đây là bệnh viện, là phòng bệnh, không phải là chỗ để bác muốn làm gì thì làm. Những việc mà lúc nãy bác đã làm với bác trai đã bị tôi dùng điện thoại quay lại hết rồi, nếu bác không muốn chuyện này bị công khai ra thì hãy dừng lại đi."
Ảnh mắt của Vũ Tuyết Như rụt lại rối lập tức xiu xuống như cà tím bị dầm sương.
Tiêu Nhi buông tay bà ta ra rồi dùng khăn giấy lau tay với về ghê tởm.
Vũ Tuyết Như nghiến chặt răng, cơ mặt giật giật trông rất căng thẳng. Nhưng cuối cùng bà ta vẫn cố nuốt cơn giận xuống, uất ức lau nước mắt và nói: “Bác cũng chỉ là quan tâm quả đâm ra loạn, không hề cố ý muốn nổi nóng. Gần đây trong nhà xảy ra nhiều chuyện như thế, thử hỏi có mấy người có thể hoàn toàn bình tĩnh mà không kích động cho được? Bác là vì nhìn thấy bộ dạng đó của ông ấy, muốn ông ấy nỗ lực, mau chóng bình phục lại..."
Tiêu Nhi chau mày rồi dùng ánh mắt ra hiệu cho y tá trường,
Y tá trường hiểu ý, mìm cười, tiến về trước khoác lấy cánh tay của Vũ Tuyết Như rỗi kéo bà ta ra ngoài và nói: "Bà Như, bà đừng kích động. Nào, chúng ta ra ngoài ngoi một lát trước, bà như thế này thật sự không có lợi cho việc nghi ngơi của người bệnh. Chúng ta có ghi từ từ nói, không gấp." Vũ Tuyết Như giang minh lại không chịu đi, bà ta khóc càng lúc càng dữ hơn rổi nói: "Rốt cuộc tôi sai ở chỗ nào? Chẳng phải chi là hdn mạnh tay chút thôi sao? Tôi..."
Y tá trường vội bit miệng bà ta lại, đồng thời nháy mắt với một y tá khác, y tá đó voi chay lên, hai người họ một người bên trái một người bên phải, kẹp chặt lấy hai cánh tay của Vũ Tuyết Như, kéo bà ta ra khỏi phòng bệnh,
Thím Kiều nhát gan, sợ sệt nói: "Mợ ba, chuyện này..."
Tiêu Nhi dịu giọng lại và nói: "Không sao, thím đi với bà ấy, chỗ này giao cho tôi."
Thím Kiểu thấy nhẹ nhõm, liền vội vã đặt bát cháo trên tay xuống rồi chạy ra ngoài và đuổi theo.
Phòng bệnh nhanh chóng yên lặng trở lại. tá cẩn thân thay thuốc cho Hoắc Phương Nam Y theo đúng trình tự. Tiêu Nhi nâng bát cháo lên, đút cháo cho Hoắc Phương Nam, rồi dịu dàng an ủi nói: “Bác trai, bác đừng lo lắng, cháu biết bác có thể nghe thấy hết mọi thứ, càm giác thấy hết mọi thử, thậm chí còn biết hết mọi thứ, chỉ là không nói ra được mà thôi. Chuyện hôm nay là do bọn cháu đã lơ là, bác yên tâm, sau này bọn cháu sẽ không cho những người không nên vào đây được vào dây nữa."
Hoắc Phương Nam cảm kích đến nước mắt chảy dài, ừ ứ nhưng nói không nên lời, chi cổ sức gật nhẹ cái đầu đang mưa bên cổ của y tá.