Rốt cuộc cũng là cháu ruột, cho dù lúc trước có gây ra lỗi lầm, bà cụ Hoắc cũng không nhịn được đau long
Bà đưa tay, vuốt nhẹ lên trên hai gò má gầy gò của Hoắc Tuấn Tú: "Trở về thì tốt, trở về là tốt rồi. Thật sự được phóng thích rồi sao?"
Hoắc Tuần Tủ gật đầu: “Dạ. Bây giờ thân thể không được tốt như lúc trước, nhưng cũng không phải vấn đề lớn gi, Bà nội, bà đừng lo lắng" “Đứa nhỏ ngốc, làm sao bà nội có thể không lo lắng chứ?"
Vẻ mặt của bà cụ Hoắc từ ái dịu dàng, không đợi anh ta mở miệng đã tiếp tục nói: “Nếu đã dưỡng bệnh, vậy thi cử dưỡng cho tốt, cũng đừng dính vào chuyện trong nhà. Đợi đến khi cháu chính thức trở về, thứ nên đưa cho cháu, thì người trong nhà đều sẽ cho cháu." "Như vậy không phải là bảo chủ ấy không nên nhúng tay vào, không cần quan tâm đến chuyện bây giờ sao?"
Hoắc Vân Hạo âm thẩm kêu oan thay cho Hoắc Tuần Tủ: “Tầm lòng che cho con hoang này của bà cố không khỏi quả rõ ràng rồi đó, ngay cả tình thân máu mù cũng không để ý đến hay sao?"
Về mặt của Hoắc Tuấn Tử bình thàn, không vui không buồn: "Bà nội, bà cho cháu hay không cho thi cháu cũng không có ý kiến gì. Nhưng cháu không thể để bà bị người ta che mắt mê hoặc được, những gì hôm nay cháu muốn nói, chỉ có sự thật"
Anh ta nói xong, nghiêng người lấy tài liệu từ trong túi cạnh ghế dựa bên bánh xe phụ ra, đưa đến trước mặt bà cụ: “Bà nội, trong này là ghi chép về tiền bạc mà Phong lần lượt gửi đi từ Hoắc Kiến. Những năm nay, Hoắc Kiến nhìn như càng ngày càng lớn mạnh, tiến lãi hàng năm mà cổ đông nhận được từ công ty cũng càng ngày càng nhiều, nhưng thực tế tiến vốn lưu lại trong sổ sách của Hoắc Kiến quả thật càng ngày càng it. Nếu như tất cả mọi người đều đang kiếm tiền, vậy thì hẳn là Hoắc Kiến cũng đang kiếm tiền, nhưng tiền đã đi đâu rồi?"
Nhìn thấy bà cụ Hoắc không có nhận những tài liệu đó, nhưng hai đầu lông mày vẫn dấy lên chút nghi ngờ, Hoắc Tuấn Tú tiếp tục rù ri nói: "Bởi vì tiền đều bị cậu ta chuyển đi hết rồi"
Vừa nói xong, ảnh mắt của anh ta nhìn thẳng về phía Hoắc Kiến Phong: "Công ty thuộc sở hữu của cậu ta càng ngày càng lớn mạnh, cho dù là vốn lưu động hay là quy mô đều xếp top đầu trên thế giới. Nhưng Hoắc Kiến của chúng ta thì lại trở thành một nơi tô vàng nạm ngọc bên ngoài còn bên trong chì là một cái xác rỗng. Bà nội, bà có còn nhở rõ không? Đứa con trai kia của cậu ta vừa về đến đã thành lập một công ty mới, đoạt hết các hạng mục lớn của Hoắc Kiến. Hai bố con bọn họ vốn đã sớm biết mình không phải là người nhà họ Hoắc rổi, vậy mà vẫn luôn mượn đồ danh nghĩa từng bước xâm chiếm nhà họ Hoắc của chúng ta."
Cuối cùng cũng tìm được đồng minh, Hoắc Vân Hạo lập tức kích động phụ họa nói: "Đúng vây, chủ cà nói rất có lý. Bà cổ, chỉnh là bọn họ trăm phương ngàn kế muốn hại nhà họ Hoắc của chúng ta đó." "Châu im ngay."
Bà cụ Hoắc quay đầu, hung dữ liếc Hoắc Vân Hạo một cái, lúc ánh mắt lướt qua Hoắc Tuấn Tú cũng trở nên lạnh lùng nghiêm túc: "Tú, những lời như vậy bà nội không muốn nghe cháu nói lần thứ hai nữa. Phong sẽ không làm những chuyện như vậy, mãi mãi sẽ không." "Đúng."
Hoắc Tuấn Nghĩa khoanh tay lai, lạnh giọng phụ họa nói: “Mặc dù thủ đoạn của Phong có chút quá tàn nhẫn, nhưng dù là đối với người trong nhà hay là đối với công ty cũng chưa từng có ý đồ xấu. Cậu ấy có bàn lĩnh, vốn khinh thường làm những chuyện không ra gì như thế này. Anh cả, những suy đoán kia của anh, vốn không thể nào xảy ra được." "Lời của tôi không phải là suy đoán, đó là sự thật."
Giọng điệu của Hoắc Tuấn Tú kiên định: "Đây là kết luận do tôi căn cứ vào các loại chứng cứ để suy luận mà rút ra."
Sắc mặt của bà cụ Hoắc trầm xuống, giọng điệu bất giác nặng nề hơn: "Bà mặc kệ cháu kết luận cái gì, bà nói Phong là cháu của bà thì nó chính là cháu trai của bà. Nó giống như bọn cháu, đều được hưởng quyền thừa kế trong nhà họ Hoắc." Nhưng mà ba chữ "Quyền thứa kế" của bà cụ Hoắc còn chưa nói ra khỏi miệng thì đã bị giọng nói ấm áp của Hoắc Kiến Phong im lặng nửa ngày cắt ngang: "Bà nội, cảm ơn sự yêu quý của bà, nhưng cháu quả thật không phải là máu mủ của nhà họ Hoắc. Trước đó cháu từng nói sẽ cho Thục Nhi những thứ kia, phần lớn vẫn chưa làm xong thủ tục. Nếu những thứ đó vốn không thuộc về cháu, vậy cháu sẽ trà lại toàn bộ cho nhà họ Hoắc, bao gồm tất cả những thứ đứng tên cháu. Cháu tình nguyện ra đi tay không."
Vừa nói dứt lời, trong phòng khách thoáng yên lặng một lúc.
Mặt mũi của Hoắc Vân Hạo tràn ngập sự khiếp sợ. Tên Hoắc Kiến Phong này điên rồi hay sao? Thật sự thẳng thắn như vậy?
Bên trong cặp mắt đào hoa hẹp dài của Hoắc Tuấn Tú thoảng hiện lên sự nghi ngờ.
Trước hết bà cụ Hoắc mở miệng, bà nắm lấy tay của Hoắc Kiến Phong, run rẩy nói: "Phong, Phong, cháu cứ nhẫn tâm như vậy, là thật sự muốn bỏ lại bà lão này hay sao? Không cần cái nhà này nữa hay sao?
Di Mẫn đẩy Hoắc Vân Hạo ra, đỡ lấy cả người lung lay sắp ngã của bà cụ, trấn an nói: "Bà chủ, bà bình tĩnh lại, bảo trọng thân thể. Cậu ba không phải có ý đó, nhất định không phải có ý đó. Cậu ba, cậu mau nói với bà chủ là cậu không có ý như vậy đi. Không phải là cậu không cần cái nhà này nữa."
Hoắc Kiến Phong vỗ nhẹ lên mu bàn tay của bà cụ: "Bà nội, cháu vẫn là câu nói cũ, cháu không cần dù chỉ một phần gia sản thuộc về nhà họ Hoắc, nhưng công ơn nuôi dưỡng của nhà họ Hoắc đối với cháu những năm nay, châu nhất định sẽ báo đáp. Chì cần bà đồng ý, cháu sẽ mãi mãi là cháu trai của bà."
Xằng bậy! Nhiều tiền như vậy, cậu nói không cần là không cần sao."
Hoắc Tuấn Nghĩa vội vàng ngăn Hoắc Kiến Phong lại, nói: "Xem như cậu có bàn lĩnh đi chăng nữa, nhưng vốn liếng gì cũng không có, cậu lấy cái gì mà làm lại từ đầu? Hơn nữa, cậu không muốn, còn cục cưng Vân Thiên của tôi thì sao?"
Hoắc Kiến Phong ở bên cạnh liếc mắt nhìn anh ta một cái, khóe môi cong lên ý cười: “Lúc này mà anh còn lo cho Vân Thiên, cũng thật hiếm có. Yên tâm đi, thằng bé còn có nhiều tiền hơn tôi. Sau này, đúng lúc để vợ và con trai tôi nuôi tôi." "Vậy thi không được."
Hoắc Tuấn Nghĩa mạnh miệng: "Tiền của cục cưng Vân Thiên của tôi cũng không phải do gió thổi đến, dựa vào cái gì phải lấy đi nuôi cậu, không phải cầu có gia sàn để thừa kế sao?"
ЕВ